Dâu Nhà Nông
Chương 6
Hà Đại Xuyên thành thục giải quyết chỗ thức ăn, lại uống thêm ngụm nước, nhanh chóng đứng dậy xách vại của mình đi gánh nước tiếp. Cơ thể ông vẫn tạm coi là khỏe mạnh, chỉ là cả người bị nắng chiếu như cục than đen, chứ vốn cũng là nam nhân cao to, mấy năm nay do phải gánh vác trọng trách sinh tồn nên lưng bị còng…
Trương Tích Hoa cũng nóng ruột, nhìn bắp ngô nhiều tháng trời không thu hoạch được một hạt, có thể không nóng ruột sao? Vậy nên nàng nhạy bén biết cha chồng không muốn một phút giây nào trễ việc.
Nàng vốn không tin chuyện thần quỷ, hôm nay lại chắp tay, khẩn cầu từ trong thâm tâm, hi vọng ông trời có thể cho một trận mưa đúng thời vụ.
Bởi hai cha con Hà gia chịu khó, số bắp bị hỏng không nhiều, chẳng qua cũng có phần ít số bắp non chết khô, Trương Tích Hoa thấy vậy cẩn thận bẻ về.
Hà Sinh đi chân trần trêи bờ ruộng, hắn trầm mặc cúi đầu làm việc, người ở ruộng bên đột nhiên lên tiếng: “Hà Sinh, tiểu nương tử nhà ngươi đến rồi kìa. Tân hôn đúng thật là gắn bó như keo sơn đấy!”
Hắn không muốn đáp trả mấy câu này, cũng không tiện tiếp lời. Mấy năm đọc sách, chịu ảnh hưởng nặng từ đạo Khổng Mạnh (Khổng Tử và Mạnh Tử), Hà Sinh không giống với những nam nhân nông nổi trong thôn.
Muốn Hà Sinh mở miệng thảo luận thẳng thừng vài ba câu chuyện thô tục với người khác, hắn không thể chấp nhận được. Mà những nam tử làm việc trêи đồng ruộng này, không hiểu sao rất thích bàn luận về những thứ đó. Ví dụ như nương tử nhà nào ᘻôиɠ to dễ đẻ, thiếu nữ nhà nào “OO” to chắc chắn sờ rất kɧօáϊ, rồi tiểu cô nương nhà nào eo thon nhỏ, còn có cả quả phụ lâu năm không đứng đắn, tối đến có người tìm tới đều không chối từ, chỉ cần mang đủ bánh bột ngô, hoa màu là có thể hành sự.
Không duy chỉ một lần, nhiều lần như vậy, vô hình trung khiến Hà Sinh cảm thấy mình khác với bọn họ.
Thấy Hà Sinh không tiếp lời, nam nhân kia cười ha ha, sau đó tự biên tự diễn nói tiếp: “Hà Sinh, hai huynh đệ ta nói vài chuyện riêng đi. Mùi vị tiểu nương tử nhà ngươi thế nào? Ta thấy đôi chân trắng mịn búng ra sữa thế kia, các huynh đệ đều cảm thấy rất đã mắt.”
Hà Sinh nào có thể cùng người khác thảo luận về vợ mình? Nghe câu kia lập tức không vui.
Người kia thấy Trương Tích Hoa đến gần, vội ngậm miệng, chỉ là đảo một trêи người nàng, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn Hà Sinh một cái, không biết nghĩ đến chuyện dung tục gì mà nhếch môi cười khà khà.
Đương nhiên Trương Tích Hoa không nghe rõ lời của nam nhân kia, nàng nghĩ rằng Hà Sinh đang tán gẫu với người khác, nhưng ánh mắt đánh giá của người kia vẫn khiến nàng không được tự nhiên, bởi đó nên khi nàng đến gần chỉ gật đầu với đối phương một cái, sau đó mới nói với trượng phu: “Chàng đói bụng chưa? Ta mang khoai nướng đến, chàng nghỉ một chút ăn khoai đi.”
Hà Sinh không nói gì, đưa mắt nhìn xuống chân Trương Tích Hoa, nàng đi giày rơm, không tránh khỏi lộ một ít da của đôi chân ngọc, trai gái trong thôn đều đi như vậy, trước đây hắn không cảm thấy dị thường, nhưng hiện tại, cảm giác khó hiểu này chính là không vừa mắt.
Im lặng nhận lấy đồ, Hà Sinh bóc vỏ rồi ăn.
Bầu không khí có hơi ảm đạm, Trương Tích Hoa không nghĩ ra có chỗ nào khiến trượng phu mất vui, đối diện Hà Sinh, miệng lưỡi nàng rất dễ bị khâu lại, trong lòng có muôn lời muốn nói, lời đến đầu lưỡi lại nuốt ực xuống.
Hà Sinh trả giỏ cho Trương Tích Hoa, thấy mặt nàng lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt vốn không nổi bật, lại vì đôi mắt dịu dàng kia mà khiến người khác thấy rung động.
Giọt mồ hôi trêи mặt nương tử lăn xuống, tụ vào nhau, rơi xuống cổ. Tuy chỉ nhìn có vậy nhưng yết hầu Hà Sinh đột nhiên chuyển động, hắn bị kinh tâm bởi cử chỉ kỳ quái của chính mình.
Để che giấu lúng túng, hắn lấy túi nước ra uống một ngụm, lúc này mới lãnh đạm nói: “Nàng về đi.”
Trương Tích Hoa đáp: “Vâng.”
Nhìn dáng Trương Tích Hoa đi xa, nam nhân ruộng bên lớn tiếng cười trêu: “Ô! Tiểu tử nhà ngươi phúc phận dồi dào ghê, nương tử trong nhà yểu điệu, cái eo thon nhỏ không được một nắm tay kia, nhất định ban đêm kɧօáϊ chết rồi! Ha ha ha… Theo ca thấy, so ra thì nương tử của ngươi cũng không thể coi là kém Hương Cầm đâu.”
Hà Sinh bỗng quay đầu lại hung hãn trừng đối phương một cái khiến người kia đầu óc mơ hồ, thế nhưng hắn nghĩ một lúc, tự cho là đã nghĩ thông, lại khà khà nói tiếp: “Hồi trước Hương Cầm chưa gả, trong thôn này có tiểu tử nào không có ý muốn, biết bao nhiêu người đố kỵ đấy, giờ thì hay rồi, cuối cùng người ta bám lấy quan lớn trong thị trấn. Mệnh nha đầu kia thật ngon!”
Lời hơn nửa câu không hợp ý, vừa hay không còn lời nào để nói, Hà Sinh liền vội vàng giữ khoảng cách với người này.
Mùa hạ trời sáng lâu, mặt trời lặn rồi mà vẫn chưa tối, Trương Tích Hoa tranh thủ làm được ba đôi giày rơm, một cho cha chồng, một cho mẹ chồng, một cho trượng phu. Riêng cô nhỏ, muội ấy vốn không thích mang giày cỏ, cảm thấy đây là chuyện mất mặt. Bởi đó nên Trương Tích Hoa không làm cho cô nhỏ.
Cá trích hôm qua Hà Sinh bắt về thả trong chậu, Trương Tích Hoa định làm món canh cá trích cho cơm tối, thường xuyên ăn canh cá trích rất tốt cho cơ thể, đặc biệt là thời tiết này, nên ăn nhiều trêи mức tiêu chuẩn một chút.
Ba con cá, nàng chỉ bắt lấy một, hai con kia có thể để đến ngày kia, sau khi đánh sạch vảy cá, Trương Tích Hoa lại ra vườn rau hái về vài quả đu đủ, gọt vỏ và bổ thành miếng.
Chỉ nấu canh cá trích không thôi thì không thể nếm được cá trích ngon, nhưng phối thêm đu đủ vào thì khác. Cái vị ngon ấy có thể khiến người ăn muốn nuốt cả đầu lưỡi xuống.
Vùng này có khá nhiều cây đu đủ, loại thực vật chịu hạn, mỗi nhà đều có vài cây, có cả cây mọc hoang, nhưng mà trái cây mọc hoang chưa kịp lớn cũng bị hái hết. Một cây đến mùa thu hoạch, ăn nhiều còn cảm thấy ngán.
Trương Tích Hoa bắc chảo rán cá, đợi khi bề mặt cá vàng ruộm thì đổ vài muôi nước vào, thả miếng gừng, nhỏ vài giọt rượu gạo khử mùi tanh, để lửa lớn phừng phừng dưới nồi khoảng một phút sau mới cho đu đủ vào.
Con cá trích này chưa tới một cân, nếu cho quá nhiều nước sẽ bị loãng, bỏ đu đủ vào trong rồi nhanh nhẹn đậy kín nồi. Nàng đậy vung, chỉ để hầm lửa nhỏ.
Cơm tối hôm nay khá là trễ, khi Hà Đại Xuyên và Hà Sinh trở về trời đã tối đen từ lâu. Hà Nguyên Nguyên không chịu được đói đã uống trước hai chén canh cá trích.
Trời đã tối, Hà Tằng thị phải đốt đèn chiếu sáng.
Bận rộn cả ngày, một nhà năm miệng ngồi ăn cơm trong nhà chính. Đầu tiên Trương Tích Hoa múc cho mỗi người một chén canh, Hà Đại Xuyên ngửi thấy mùi là chỉ muốn ăn ngay, huống chi họ vốn đói bụng, nhanh chóng uống xong một chén canh như uống nước.
Trương Tích Hoa thấy vậy không thể không lên tiếng khuyên: “Cha, cha cứ từ từ, trong canh có xương cá, cẩn thận không mắc xuống cổ họng.”
Hà Tằng thị nói: “Con dâu nói rất đúng, nên cẩn thận chút.”
Hà Đại Xuyên bị nhắc nhở, cũng không có vẻ phật ý, lại tự múc một chén canh cho mình. Đu đủ ninh nhừ, vừa vào miệng liền nhũn ra, vô cùng hợp khẩu vị của ông.
Mặc dù Hà Nguyên Nguyên đã uống mấy chén canh, nhưng lúc này vẫn không dừng miệng, húp một hơi, không nhịn được thốt ra: “Tẩu, cách hầm này của tẩu ăn ngon quá. Sao tẩu lại có thể nghĩ ra nó thế.”
“Nếu Nguyên Nguyên muốn học, lúc nào tỷ cũng có thể dạy cho muội.” Trương Tích Hoa cười cười, thấy trượng phu uống xong, đón lấy chén từ tay chàng múc thêm một chén nữa, cũng bảo: “Chàng cũng cẩn thận không mắc xương cá đấy.”
Hà Sinh gật gật đầu, lặng lẽ gắp rau ăn.
Đa số nông hộ đều nghèo khó, thức ăn đều là thô lương, lặp đi lặp lại vài cách chế biến, cũng chỉ có bánh cao lương, bánh bột ngô thô, cháo, cơm, khoai lang, vân vân. Thời điểm này chỉ mong no cái bụng, không có tâm tư tìm tòi cách làm thức ăn ngon.
Cùng là người khổ, nếu làm thức ăn quá ngon, ban đầu chỉ cần ăn một cái bánh ngô, nhưng lại thành ra ăn liền vài cái, nếu vậy trong nhà còn tồn bao nhiêu lương thực? Ăn có ngon hay không cũng chỉ là chuyện lấp đầy cái bụng, đa phần nông phụ đều chỉ luộc chín là được.
Từ nhỏ Trương Tích Hoa đã làm đỡ việc cha mẹ, vừa phải làm việc nông việc nhà lại phải trông đệ muội, lúc đệ muội còn nhỏ thường xuyên không ngừng khóc nháo, để dừng tiếng ồn của chúng, nàng đã nhọc không ít tâm tư. Chỉ cần Trương Tích Hoa nói ai không khóc nháo, sẽ đồng ý làm gì đó cho ăn, đệ muội đứa nào đứa nấy lập tức nghe lời.
Gả đến Hà gia, Trương Tích Hoa vẫn chưa về lại nhà mẹ thăm hỏi. Không biết nhị muội có trông các đệ muội tốt không, mấy đứa có đói bụng không? Thân thể cha mẹ thế nào?
Dù rằng mới chừng mười ngày, nhưng nàng cảm thấy tựa như nhiều năm vậy. Bên chồng không nói, nàng cũng không tiện chủ động đưa chuyện muốn về thăm nhà.
Con gái xuất giá, nếu lần đầu lại mặt có trượng phu cùng đi sẽ là chuyện rất có thể diện. Cũng không biết Hà Sinh có thể cùng về một chuyến với nàng không nữa.
Tình hình trước mắt ngày nào cũng rối ren như vậy, căn bản Trương Tích Hoa không có tư tâm bàn chuyện về nhà mẹ với trượng phu.
Sau bữa cơm tối, cả nhà đều được no căng. Đến khi Trương Tích Hoa rửa sạch bát đũa, lau khô kệ bếp, những người khác trong nhà đều đã tắm xong và ngồi hóng mát trong sân một lát rồi trở về phòng ngủ.
Lúc Trương Tích Hoa tắm rửa sạch sẽ thì Hà Sinh đã nằm trêи giường từ lâu. Thói quen đúng là thứ đáng sợ, trước đây mỗi lần hắn ngả lưng xuống là ngủ luôn, nhưng hiện tại nương tử chưa lên giường, hắn liền không ngủ được.
Kéo màn, dù sẩm tối có xông phòng bằng cỏ ngải, nhưng Trương Tích Hoa vẫn lo có muỗi đốt. Sợ đánh thức trượng phu nên nàng chỉ cầm quạt khẽ đuổi muỗi. Hà Sinh không thích ngủ trong màn, nàng vẫn phải buông màn xuống.
Muỗi đốt sẽ dễ truyền bệnh, đây là kiến thức cơ bản, nhất là vào những ngày trời oi bức, đồ vật ẩm mốc. Thời tiết này rất nhiều vi khuẩn sinh sôi, bệnh càng dễ lan truyền hơn.
Làm xong mọi chuyện, Trương Tích Hoa mới nghiêng người nằm ở bên ngoài.
Cứ tưởng động tác của nàng không đánh thức trượng phu, lại không biết Hà Sinh chỉ nhắm mắt chứ chưa ngủ. Ngay khi nương tử nằm xuống, lòng Hà Sinh bắt đầu rối loạn.
Lúc Trương Tích Hoa không kịp đề phòng, đột nhiên hắn trở mình đè trêи người đối phương.
Bị hành động của Hà Sinh làm cho hoảng hồn, cả người Trương Tích Hoa cứng ngắc. Tâm tình lên xuống không rõ lý do…
Tiếp đó, Hà Sinh không có hành động nào khác, hắn chỉ chôn đầu mình ở cổ nương tử, hít mạnh hương thơm. Cơ thể nương tử có mùi thơm mà chính nàng không hay, mùi rất nhẹ, hắn ngửi rất dễ chịu.
Không khí tĩnh lặng, cứ giữ như vậy một lúc, hắn mới dịch khỏi người Trương Tích Hoa.
Hà Sinh nói: “Ngủ đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!