đâu phải chỉ có cô ấy đau - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


đâu phải chỉ có cô ấy đau


Chương 2


Kiếp này ta được đầu thai làm con gái của An Dương Vương. Trước khi chui vào bụng mẹ, quỷ sai có dặn ta rất kĩ:
– An Dương Vương là người được các thần phù trợ. Tiểu Thạch được làm con gái Người là phúc tu trăm năm. Nàng nhớ hiếu kính cha mẹ, người thiên đình trọng nhất chữ hiếu, nếu nàng vì điều gì làm An Dương Vương tổn thất. Nàng sẽ sống trong kiếp đá suốt đời.

Ta gật đầu vẫy tay tạm biệt quỷ sai, từ đó ta an nhiên mà trải qua 16 năm an bình. Ta có uống Vãng Tình thang bên Hoàng tuyền, nhưng canh đó chỉ có tác dụng quên đi những gì mà mình có tình cảm.

Ta lại chỉ là hòn đá, nào có tình cảm với ai? Thế nhưng ta luôn cảm giác ta đã quên đi một ai đó, một thứ gì đó chẳng hạn… mà ta chẳng thể nhớ được…

Chẳng mấy chốc ta đã 17 tuổi, Tuổi biết cảm nhận tình yêu, ta yêu cha, yêu con dân Âu Lạc. Cha hứa hôn cho ta với một hoàng tử nước khác. Nghe các nô tì nói, Trọng Thủy là một nam tử kiều ngạo như huyền vũ, mạnh mẽ như bạch hổ, cao quý như Thanh Long, lại lạnh lùng tựa Chu Tước.

Từ lần đầu tiên gặp chàng, ta hiểu rằng từ ngữ trong 17 năm của ta không đủ để miêu tả vẻ đẹp và khí chất đó. Trọng thủy có một đôi mắt xa xăm, dường như ta đã nhìn thấy đôi mắt ấy ở đâu rồi? Chàng mỉm cười nhìn ta, linh hồn ta bay mất một nửa.

Mẹ thêu cho ta một đôi chim uyên ương, uyên ương điểu cùng bay cùng đậu, là biểu tượng của tình nghĩa phu thể.

Ngày Bái đường thành thân, chàng nhẹ ôm ta vào lòng. Vòng ôm của loài người tuy ấm áp, nhưng vòng tay chàng không đem lại cảm giác giống như mẹ cha… Nó rất mạnh mẽ, khiến ta muốn dựa dẫm một đời.

Trọng thủy có khuôn mặt lạnh lùng, chàng không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Thực ra ta biết trong lòng chàng luôn mang nỗi nhớ nhung quê nhà. Chàng thường cùng ta ngồi bên giếng nước ngắm hoa đào rơi, gió thổi thật khẽ, thổi cả tâm tình hoà vào tim người. Dường như tâm chàng là một thứ gì đó rất sâu, sâu như đáy giếng Cổ Loa, một khi rơi vào, vạn kiếp bất phục…

– Hoa đào trên núi không đẹp như ở phương Bắc, chúng mang hình những giọt lệ, mải miết trôi…

Ta cùng chàng đứng bên hòn đá thề bên miệng giếng, chàng nắm tay ta, cầm mũi dao khắc tên cả hai lên thành đá, ta liền vội ngăn lại:

– Đừng, hòn đá cũng biết đau… Thực ra yêu một người chỉ nên khắc ghi trong tim. Bởi vì sẽ chẳng ai biết chàng yêu thế nào, sâu đậm ra sao. Cho dù sau này chàng có không yêu ta nữa, người trong thiên hạ cũng chẳng chế nhạo ta ngu muội
– Chỉ là một hòn đá, sao nàng có thể hiểu cảm giác của nó vậy?
– Trọng Thủy, nếu một ngày nào đó thiếp biến thành một hòn đá, không yêu, không nói, không cười, liệu chàng có tìm một nữ nhân khác thay thế thiếp không?

Chàng liền véo mũi nói ta ngốc:
– Sao có thể chứ? A Châu, có một điều nàng phải hiểu. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, ta có hành động ra sao, thì thời khắc này là thật, ta yêu nàng là thật… nàng rất quan trọng đối với ta.

– Quan trọng, nghĩa là sao? – Ta hỏi, mới 17 tuổi, có một số thứ vẫn chưa thực sự hiểu hết. Chàng nhẹ tựa cằm lên đầu ta thủ thỉ.
– Tức là khi trời nổi giông bão, ta không đi tìm nến, ta đi tìm nàng.

Ta năm 17 tuổi, lần đầu biết yêu. Trái tim nhầm chỗ để trên đầu. Ta năm 17 tuổi, lần đầu hiểu thế nào là “quan trọng”. Ta năm 17 tuổi, không biết thế nào là “Bão giông”, cũng chẳng biết thế nào là “xảy ra chuyện gì”… cho đến khi ta hiểu được tất cả, thì mọi việc, mọi người đã chẳng còn như xưa cũ.

Tình quá nhạt, tự phải phôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN