đâu phải chỉ có cô ấy đau
Chương 6
Trên chuyến xe đường dài, người ta để ý thấy có hai chàng trai người Hoa ngồi bên nhau, không ai nói với ai câu gì. Chỉ biết chàng trai ngồi bên cửa sổ kia mang vẻ gì đó rất buồn, rất xa xăm.
– Anh nói chú này, chỉ cần 15 này dự thảo được quyết định thông qua. Anh nhất định rót hết vốn vào 3 mảnh đất đó. Chú không biết mảnh đất này tiềm năng thế nào đâu, anh khao khát mảnh đất này, thực sự khao khát.
Tấn Tuyên ngồi im lặng, bỏ ngoài tai những lời thao thao bất tuyệt của Đào Ca. Anh nhếch một nửa môi cười chua chát:
– 1000 năm còn chưa đủ hay sao?
Xe chạy băng băng về con đường phía trước, nhưng phía trước của anh ở đâu, sao anh chẳng thể thấy.
Đây là lần thứ 3 trong năm anh về Việt Nam, anh luôn cảm thấy mình đang tìm kiếm một thứ gì đó, một ai đó mà anh đã đánh mất từ lâu rồi. Nhưng đi đến chùn chân, vẫn chẳng thể tìm được.
Xe chạy qua một con đường nhỏ, anh đột nhiên cảm thấy tim mình như bị một lực mạnh bóp chặt, như níu kéo, lại như đau lòng.
– Dừng xe! Tôi nói dừng xe!
Tài xế vì tiếng thét hoang dại của người con trai Trung Quốc mà hoảng hồn. Càng hoảng hơn khi anh dùng đôi mắt sắc lạnh mà nhìn ông. Bằng vốn tiếng trung bập bõm của dân du lịch, người lái xe liền phanh gấp xe lại.
Tấn Tuyên đâm vào hết người này tới người khác mà chạy một mạch ngược dòng người hối hả. Nhưng trong tâm chỉ văng vẳng hai chữ: “Đợi ta”.
Anh cư nhiên tìm được một ngôi đền lạ lẫm. Mọi thứ đều cũ kĩ nhưng kì lạ là anh dường như có thể nhìn rõ hình dạng ban đầu. Khung cảnh của ngôi đền từng chút từng chút hiện về, nhoè nhoẹt theo nước mắt. Dường như lần cuối anh thấy nó cũng là chuyện của kiếp trước.
“- Nếu một ngày thiếp hoá đá, chàng có quên thiếp không?”
Anh từng bước nặng nề tiến vào trong. Anh dừng chân ở một giếng nước lạ kì. Lòng bỗng sinh ra cảm giác như đã từng quen, như đã từng ở đây rồi.
Bước lên bậc tam cấp, Tấn Tuyên đẩy cửa chính am ra như một thói quen, tùy ý như đang ở nhà của chính mình, nhưng căn phòng sau am đã bị khóa lại bằng xích. Anh ghé mắt nhìn vào bên trong qua khe cửa. Căn phòng rất cũ, lại mang vẻ lạnh bạc, song lạ là dường như anh có thể nhìn thấy rất rõ dáng vẻ trước kia của chúng.
càng đi càng có cảm giác muốn bật khóc, chẳng hiểu sao trong lòng lại tha thiết muốn gặp một người phụ nữ, nhưng anh lại không nhớ nổi dáng hình của người phụ nữ ấy. Có thể mọi người sẽ nghĩ anh điên nhưng lúc đó, Tấn Tuyên đã suy nghĩ như thế này:
Anh muốn gặp người đó…
Dường như người đó rất quan trọng với anh…
Dường như người đó đang đợi anh đến tìm…
Nhưng, đáng tiếc… anh không nhớ người ấy là ai
Anh đứng cách bức tượng không đầu một tấm cửa và đứng im như phỗng, cũng không dám bước tới đẩy cửa ra, càng không dám lùi về phía sau, chỉ có thể đứng đó và khóc, khóc rất đau đớn, khóc rất thương tâm…
Chẳng biết anh khóc bao lâu, loáng thoáng còn nghe thấy được có tiếng ai đấy khóc hòa cùng với tiếng khóc của mình. Nhưng là … Đá không đầu vô tri vô giác, không có đầu lấy lệ đâu mà rơi?
Người ấy là ai? Sao anh chẳng thể nhớ?
Còn anh, dường như đã quên đi một điều gì đó rất quan trọng.
Thực sự quan trọng
– Ta đã về…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!