ĐẤU PHÁ HẬU CUNG
Chương 13: Người cười cuối cùng【 trung 】
Sau đêm mưa móc, Thẩm Kha được sắc phong làm Tòng lục phẩm Tài tử, dời tới Khiêm Tâm điện. Hoàng thượng ban cho danh hiệu, Kha tài tử, ngụ ý mỹ ngọc tuệ tâm ( xinh đẹp lương thiện).
Ở hậu cung, chỉ có những tần phi được Hoàng đế yêu thích mới được ban danh hiệu, Thẩm Kha một lần được thăng nhiều cấp như thế, hơn nữa chỉ với thân phận là Tòng Lục Phẩm tài tử mà được dời tới Chính điện Khiêm Tâm điện, sao có thể không kinh động hậu cung.
Nói nàng ta tốt số có một phụ thân là Thái Phó dạy dỗ hoàng thượng từ bé cũng tốt, hay quả thật có bản lĩnh phi phàm gì đó khiến hoàng thượng có cái nhìn khác về nàng ta cũng được, tóm lại một người dáng vẻ không được tính là đặc biệt, tính tình thiếu sót hơi nhiều, thế nhưng một bước lên trời, quả thật đúng là thế gian rộng lớn chẳng chuyện lạ gì mà không có.
Chỉ là mặc dù nàng ta được sủng ái, nhưng cũng có người không chút nể trọng nàng ta.
Ngày hôm sau, lúc đi thỉnh an hoàng hậu thì Thẩm Kha cũng tới, bởi vì trong cung quy định phi tần từ Lục Phẩm trở lên mỗi ngày phải đến thỉnh an.
Hoàng hậu mỉm cười cho nàng ta bình thân, chúng Tần phi cũng rối rít khen ngợi nàng ta một phen, điều này khiến Thẩm Kha sung sướng muôn phần.
Tiêu chiêu viện ung dung uống một hớp trà, cười hỏi: “Kha tài tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
Vừa thấy nàng ta đặt câu hỏi, nụ cười trên mặt Thẩm Kha nhạt đi không ít.
“Bẩm Chiêu viện nương nương, tần thiếp năm nay 17.”
“Ai nha, cùng là tỷ muội, đừng nương nương này nương nương nọ xa lạ như vậy chứ. . . . . . Chỉ là, 17 à, thật đúng là độ tuổi tốt.” Nàng ta cười đến diễm quang tứ phía, tư thái xinh đẹp, che miệng khẽ nói với hoàng hậu: ” Hoàng hậu nương nương xem, hôm đó ta nói Kha muội muội là Lưu Lan chi đúng không? Cùng tuổi 17, đây không phải là quá trùng hợp ư?”
Nói đi nói lại, đề tài rốt cuộc lại chuyển đến chuyện cười nhạo Thẩm Kha là Khổng Tước hôm trước.
Thẩm Kha biến sắc, cố nhịn không biểu hiện ra, nhưng dù cho như thế, vẻ mặt không vui đó cũng khó qua mắt được mọi người.
Hoàng hậu tựa như trách cứ nhìn Tiêu chiêu viện: “Được rồi được rồi, ngươi quả thật thích nói đùa, không nghĩ xem da mặt Kha tài tử lại không dày như ngươi, sao chịu nổi nhiều lần trêu đùa như thế chứ?”
Nói là trách cứ cũng không hẳn, dù sao Tiêu chiêu viện cũng là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, hoàng hậu tuy làm chủ lục cung, nhưng không được sủng ái, cho nên dù thế nào cũng phải nể nàng ta ba phần.
Tiêu chiêu viện mỉm cười nhìn Thẩm Kha một cái, trên mặt chẳng hề có chút ý xin lỗi
Từ Đức Dương cung trở về, tâm tình vốn đang tốt lành cũng bị phá hư.
Thẩm Kha nổi giận đùng đùng ngồi lên liễn xa, thấy cung nữ có chút chậm chạm, nàng ta mắng: “Tiện nhân kia, còn lề mề ở đó làm gì? Có phải chê ta địa vị thấp kém, cho nên phục vụ ta cảm thấy uất ức đúng không?”
Nàng ta vừa dứt lời, tỳ nữ kia liền hoảng sợ quỳ xuống, liên tiếp xin khoan dung, mà Tiêu chiêu viện đang ở trên liễn xa phía sau cười như không cười dịu dàng nói: “Ơ, muội muội quả thật nóng tính nhỉ, đây là thế nào, sao lại tức giận đến vậy?”
Đến cả một nụ cười khó coi Thẩm Kha cũng không thể nặn ra được, chỉ đành khô khan cười hai tiếng, nói một câu: “Muội muội cáo từ trước.”
Trên đường hồi cung, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, lại chạm phải liễn xa của An tần.
Phẩm cấp quá thấp, nên gặp ai nàng ta cũng đều phải hành lễ, vì vậy sắc mặt Thẩm Kha lại càng thêm khó coi, An tần ôn nhu cười một tiếng, đột nhiên nói: “Muội muội có thể đến cung ta ngồi chơi một lát không?”
Thẩm Kha sững sờ, không biết nàng ta đang có ý đồ gì. Hai người căn bản không quen biết, sao lại mời mình đến cung của nàng ta?
Thẩm Kha cũng không biết Tiêu chiêu viện cùng An tần có một đoạn ân oán, con ngươi đảo một vòng, cười đồng ý, sai thái giám nâng liễn đổi hướng, cùng An tần đến Tề hoa điện.
***
Từ ngày vào cung đến nay, các tú nữ lần lượt được vời đi hầu hạ, ngay cả bốn vị tiểu chủ địa vị thấp ở Tây Uyển cũng được triệu kiến, lại duy chỉ có mình Lục Khê là ngoại lệ.
Mắt thấy các tú nữ ở Vi an uyển được thụ phong dọn đi ra không ít, ở lại chỗ này thấp nhất cũng là Chính Bát Phẩm Thải Nữ, nhưng mà Lục Khê, tiểu chủ Đông Uyển, đến cả mấy tiểu chủ ở Tây Uyển cũng không sánh bằng.
Thẩm Kha tuy đã dọn đến Khiêm Tâm điện, nhưng mỗi ngày đến thỉnh an hoàng hậu luôn là một trong những phi tần phẩm cấp thấp nhất, cho nên luộn chạy tới Vi an uyển tìm kiếm chút tự tin. Mà mỗi lần gặp Lục Khê, chính là thời điểm nàng ta hả hê nhất.
Sau nhiều lần bị giễu cợt chế nhạo, cuối cùng Thẩm Kha cũng tìm được cảm giác tồn tại, nhưng Ảnh Nguyệt lại giận đến phát khóc, nói là do mình hại chủ tử.
Lục Khê cười như không cười liếc nàng ta một cái: “Ngươi nghĩ mình trọng yếu đến vậy à, khiến đường đường là Kha tài tử phải chú ý đến? Cũng chỉ là do nhận phải nghẹn khuất ở chỗ đám người địa vị cao hơn mình, nên chuyển thân tới chỗ của ta trút giận thôi, cứ xem như là chó sủa đi, để ý tới làm gì?”
Ảnh Nguyệt cắn môi không nói, tính khí nàng không tốt được như chủ tử nhà mình, vô ưu vô lo đi chăm sóc cho đám hoa cỏ.
Nói đến trồng hoa cỏ, Lan viện vốn là một chỗ ở vô cùng đơn giản. Dù sao ở lại Vi an uyển đều là những tần phi phẩm cấp thấp, nếu không phải do hoàng thượng từ tâm tuân theo nguyên tắc cách mỗi tháng sẽ triệu đến thị tẩm một lần, không chừng đến cuối đời các tần phi này còn không được diện kiến long nhan lần nữa.
Ngụy Tranh ở đối diện được phong làm Tòng thất phẩm Tuyển Thị, vẫn ở lại Lan viện. Tuy cùng ở Lan viện, nhưng Nam phòng và Bắc phòng lại cách xa nhau. Vì Lục Khê thường hay chăm sóc tu sửa hoa cỏ nên Bắc Viện được nàng bố trí lại vô cùng thanh nhã, có chút không khí của gia đình.
Trên bệ cửa sổ là hai bồn hoa lan tươi tốt, u hương xông vào mũi, sắc màu xinh đẹp; trên hành lang dài có bóng dáng của hoa nghênh xuân cùng hoa hồng, sau khi được bàn tay khéo léo tu bổ, lại càng thêm xinh đẹp bắt mắt.
Lục Khê còn nhờ Tần Vũ tìm cho mình chút giấy màu, cắt thành các họa tiết đơn giản, dán lên cánh của mộc mạc, lúc đêm xuống nhờ ánh đèn chiếu sáng tạo ra vô số hình thù kỳ lạ độc đáo.
Dĩ nhiên, những hành động này bị những người ở Vi an uyển lén gọi là “hấp hối”, chẳng lẽ *nàng ta cho rằng hoàng thượng sẽ vì nàng ta có một đôi tay khéo léo mà xem trọng nàng ta hơn sao?
Buồn cười nhất chính là hoàng thượng căn bản chưa từng đặt chân đến chỗ nàng ta dù chỉ là nửa bước.
*Vì đây là suy nghĩ của người khác nên Lục Khê trong suy nghĩ của họ sẽ biến thành nàng ta, còn bình thường thì ta để Lục Khê là nàng, còn những người khác sẽ là nàng ta hoặc nàng ấy, tùy theo suy nghĩ của Lục Khê.
Trong Thọ Khang cung, Tần Vũ hơi lo lắng hỏi Thái hậu: “Nương nương, người nhìn biểu hiện mấy hôm nay hoàng thượng đi, rõ ràng cho thấy, biết tiểu chủ Lục Khê là người chúng ta an bài, sợ rằng con cờ này ngày sau sẽ không có đất dụng võ.”
Thái hậu nâng ly trà lên uống một hớp, gương mặt ẩn trong sương mù, nhàn nhạt hỏi một câu: “Thường ngày nàng ta hay làm những gì?”
“Bẩm nương nương, tiểu chủ tìm nô tài xin một ít giấy cùng phân bón, cả ngày đều ở trong Lan viện tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ,cắt họa tiết. . . . . .”
Thái hậu cúi mâu cười rộ lên, trong tròng mắt lóng lánh là ánh sáng hài lòng: “Không hổ là người ai gia nhìn trúng, không nóng không vội, lặng lẽ đợi thời cơ. . . . . . Tần Vũ à Tần Vũ, ngươi đã phục vụ trong cung này mấy chục năm rồi, sao vẫn còn ngây ngô như vậy chứ. . . . . .”
Tần Vũ đỏ mặt, lúng túng nói: “Thứ cho nô tài ngu xuẩn, không thể đoán ra tâm ý của nương nương. . . . . .”
Thái hậu đặt ly trà xuống, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đi xuống đi, chỉ cần nhìn là được.”
Ở Hậu cung, ngay cả chúng phi tần đều có tai mắt đông đảo, huống chi là hoàng thượng?
Minh Uyên nghe Cao Lộc bẩm báo các chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, cảm thấy Lục Khê này rất thú vị, trồng hoa nuôi cỏ, không nóng không vội, nàng ta tưởng mình đang an dưỡng nơi thiên sơn sao?
Nếu thật sự là như thế, chỉ sợ tâm nguyện của Thái hậu phải đổ sông đổ biển rồi.
Hắn cũng không muốn chuyện này trôi qua tẻ nhạt như vậy, dù sao chỉ có giao phong trực diện với Thái hậu, mới có cơ hội thắng, chứ cứ để bà ta phân quyền như thế không phải là chuyện mà hắn muốn.
Khóe môi nâng lên một nụ cười không sâu không nhạt: “Cao Lộc , chuẩn bị xe, trẫm muốn đích thân đi nhìn thử vị tiểu chủ Lục Khê này. . . . . . Cũng không thể cô phụ tâm sức của nàng ta, trẫm quả thật muốn xem, nàng ta có thật là huệ chất lan tâm, không tranh quyền thế hay không.”
Huệ chất lan tâm, không tranh quyền thế, đây là cũng là một trong những chuyện mà người ở hậu cung chê cười Lục Khê.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!