ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Chương 15: Mưu đồ trong đêm tối 【 thượng 】
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
808


ĐẤU PHÁ HẬU CUNG


Chương 15: Mưu đồ trong đêm tối 【 thượng 】


Dung nhan trong gương đồng so với gương mặt nàng quen thuộc trẻ hơn một chút, ít đi phần quyến rũ của nữ nhân, lại nhiều hơn một chút tươi tắn của thiếu nữ.

Lục Khê thất thần nhìn ảnh của chính mình, sau một khắc, đưa tay ngăn cản hành động tô son của Ảnh Nguyệt.

“Chủ tử, tối nay phải gặp hoàng thượng đó. . . . . .” Ảnh Nguyệt chần chờ, không chịu rút tay về.

Lục Khê mím môi cười: “Cho nên ta phải trang điểm thật kiều diễm động lòng người đúng không? Vậy ta hỏi ngươi, những phi tần khác khi gặp hoàng thượng, họ sẽ làm thế nào?”

Ảnh Nguyệt sững sờ, ngay sau đó tỉnh ngộ.

Hậu cung 3000 giai lệ, ai khi muốn gặp hoàng thượng mà lại không tỉ mỉ chải chuốt? Sợ rằng hoàng thượng nhìn cảnh sắc rực rỡ như thế lâu rồi, cũng sẽ cảm thấy chói mắt. . . . . .

Tháo những đồ trang sức dư thừa trên tóc xuống, đến môi cũng không tô, Lục Khê khẽ kéo búi tóc khiến nó trở nên lỏng hơn, mỗi khi nàng bước đi liền nhẹ nhàng lắc lư, dễ làm người ta liên tưởng tới đóa hoa hạnh đầu cành ngày xuân.

Một đóa hoa không rực rỡ toàn diện, nhưng ánh lên đầy sức trẻ.

Nữ nhân trong gương không đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ, giống như nước hồ ngày xuân, gợn lên những lợn sóng lăn tăn.

Nàng cười nhạt, lẳng lặng nhìn chậu hoa hồng trên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trời còn chưa tối, Tần Vũ đã tự mình đến ngoài cửa cung nghênh nàng đi Ngự Thư Phòng.

Bởi vì một câu lúc chiều của hoàng thượng “Không biết ngươi có bằng lòng giúp trẫm sửa sang lại những chậu hoa không ai chăm sóc trong ngự thư phòng hay không”, nàng thân là tiểu chủ sắp thị tẩm, lại phải đến ngự thư phòng trước.

“Làm phiền công công.” Nàng gật đầu với Tần Vũ, rồi bước vào cỗ kiệu.

Lúc hạ kiệu, Tần Vũ vén rèm lên dìu nàng ra ngoài, cúi đầu cung kính nói: “Cung chúc tiểu chủ, mọi việc đều thuận lợi.”

Tiếng “cung chúc” này ám chỉ điều gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Ngự Thư Phòng ở Dưỡng Tâm điện, cung điện tuy rộng lớn nhưng không phô trương trưng bày nhiều bảo vật quý giá, mà ngược lại, cây cảnh chiếm đa số như: thanh tùng, phong lan, cúc vàng. . . . . . đa phần là những loại cây không được tính là đặc biệt quý giá, càng khiến nơi này giống như thư hương đại trạch ( nơi ở của nho sĩ), chứ không phải là thư phòng của đế vương.

Đầu tiên, Lục Khê chọn một chậu cúc xanh chỉ mới hé nụ, mỗi nhát cắt xuống đều hết sức cẩn thận.

Quả nhiên tâm tư đế vương khó dò, rõ ràng lúc đầu mỉm cười gọi nàng đến, nhưng khi nàng đã đến rồi, hắn lại chẳng buồn ngẩng đầu mà chỉ “Ừ” một tiếng, ý bảo nàng cứ tự nhiên tu sửa, không nên quấy rầy hắn phê duyệt tấu chương.

Từ lúc thấy nàng xuất hiện, Cao Lộc đã yên lặng lui ra, vì vậy trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ, một yên tĩnh xem tấu chương, một cẩn thận chăm sóc bồn hoa.

Cảnh tượng này nhìn qua hết sức hài hòa.

Nhưng sự thật là ——

Người đang ngồi sau bàn đọc sách xem tấu chương, qua một lúc lâu vẫn không lật sang trang khác, thì ra ánh mắt hắn đã sớm không dừng ở đây, mà là đang nghiên cứu nhìn bóng lưng Lục Khê, cũng không biết suy nghĩ gì.

Còn người có vẻ như đang rất cẩn thận chăm sóc bồn hoa, động tác đầy nghiêm túc, khẩn trương đến nửa ngày mới động một cái, nhưng nếu đến trước mặt nàng nhìn kỹ, sẽ phát hiện nét mặt kia nhẹ nhõm nhàn nhã, chẳng có chút lúng túng nào như bóng lưng thể hiện.

Mà theo động tác trên tay nàng, những cành lá thi nhau rơi xuống, có môt loại vẻ đẹp rất khó nói thành lời.

Lòng Minh Uyên gợn sóng, âm thầm để tấu chương xuống, chậm rãi đi tới phía sau nàng, nhìn một lúc lâu, mới nhàn nhạt mở miệng: “Đừng sợ, cứ làm theo ý ngươi đi, nếu không đẹp, trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi.”

Tay Lục Khê run rẩy, nàng lúng túng xoay người, trên mặt là biểu tình hoảng sợ: “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!”

Cặp mắt long lanh tựa hồ thu như nai con e lệ hốt hoảng, dung nhan không có chút son phấn nhìn rất chân thật. Minh Uyên chú ý thấy, hình như nàng rất thích cắn môi, lúc quá khẩn trương sẽ để lộ hai chiếc răng nhỏ trắng tinh, cắn cánh môi vốn đã đỏ hồng càng thêm kiều diễm trơn bóng.

“Ngươi rất sợ trẫm?” Hắn nhíu mày.

“. . . . . . Không sợ.” Người trả lời khẳng định, nhưng ánh mắt lại chứa đựng tia hốt hoảng mơ hồ, đến cuối cùng lại cúi đầu nhìn giày mình.

Minh Uyên cười, bất chợt đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt thoáng cái đỏ hồng, cười như không cười hỏi một câu: “Cái này gọi là không sợ?”

Lục Khê hoảng loạn há mồm, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra được. Minh Uyên tiếp tục mỉm cười nhàn nhã nói: “Không sợ trẫm trị ngươi tội khi quân sao?”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lục Khê khẽ oán hận cắn môi: “Hoàng thượng, người bắt nạt người ta. . . . . .”

“Hả? Trẫm cho là, trẫm chưa bao giờ bắt nạt người nào.” Trả lời như vậy rất vô sỉ, bởi vì hắn đang biến tướng ám hiệu Lục Khê không phải là người. . . . . .

Trời đã tối, ngoài điện rất yên tĩnh, trong điện cũng chỉ có giọng nói của hai người.

Ánh nến trên cao, chiếu rọi bốn phía xanh vàng rực rỡ , khiến không gian sáng rực. Trong sự trầm mặc, Lục Khê chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù còn có chút lo lắng, nhưng lại nhiều hơn một phần dũng cảm.

Giống như do dự rất lâu, rốt cuộc nàng cũng hỏi vấn đề đã quấy nhiễu nàng trong thời gian dài: “Hoàng thượng. . . . . . Tại sao mãi cho đến hôm nay mới tuyên triệu nô tỳ?”

Lời vừa ra khỏi miệng, mới ý thức được vấn đề này vô lễ đến cỡ nào, Quân Vương làm việc, đâu đến lượt nàng hỏi lý do? Nàng vội vã quỳ xuống, lúng túng giải thích: “Hoàng thượng tha tội, nô tỳ, nô tỳ không phải muốn chất vấn hoàng thượng. . . . . . Nô tỳ chỉ là. . . . . . Nô tỳ chỉ là. . . . . .”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là. . . . . . Chỉ là nghĩ rằng mình chưa đủ tốt. . . . . . Không vào được mắt hoàng thượng.” Âm thanh từ từ hạ thấp xuống, đến cuối cùng còn chứa đựng một tia nghẹn ngào.

Lại là dáng vẻ này, nàng cúi đầu ở trước mặt hắn, khiến hắn chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen mềm mại, cùng chiếc cổ trắng nõn.

Nàng có biết dáng vẻ nhu nhược như thế hết sức mê người hay không?

Minh Uyên lẳng lặng nhìn nàng, tròng mắt tối lại.

Không phải hắn không biết những khó khăn nàng đã phải trải qua mấy ngày nay, ngay cả mỗi một câu Thẩm Kha châm chọc nàng Cao Lộc cũng tỉ mỉ bẩm báo lại cho hắn. Hắn chỉ muốn nhìn thử xem, tại sao Thái hậu lại nhìn trúng nàng, nếu đến cả cơ hội tiến vào hậu cung hắn cũng không cho nàng, vậy nàng sẽ làm thế nào?

Nhưng nàng nhìn thoáng qua không có vẻ rành mưu lược, mà giống như một đứa bé ngây thơ.

Nàng cúi thấp đầu, cho nên hắn không thấy vẻ mặt trên gương mặt đó, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được cặp mắt trong sáng kia đang chứa đầy lệ, còn có hai chiếc răng nhỏ đang cắn chặt môi dưới. . . . . .

Khóe môi xẹt qua một nụ cười khẽ, ngay sau đó biến mất dưới ngũ quan bình tĩnh, hắn tự tay kéo nàng dậy, bất đắc dĩ cảm thán: “Trẫm biết Thái hậu nhìn trúng ngươi, từ sau khi Thừa Dương công chúa xuất giá, lão nhân gia người vẫn luôn cô độc, trẫm nghĩ ngươi ở bên người bà cũng là chuyện tốt, có người nói chuyện cùng bà giải buồn. . . . . . Như vậy, hôm nay trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện hầu hạ ở bên cạnh thái hậu, hay là trở thành phi tử của trẫm?”

Những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói nhẹ nhàng tùy ý ấy lại quyết định cả cuộc sống sau này của nàng.

Lục Khê âm thầm cảm thán, hoàng thượng không hổ là hồ ly, điều này không phải là đang trực tiếp nói với nàng rằng: Thái hậu cùng trẫm, ngươi chỉ có thể chọn một, tự ngươi quyết định đi.

Nàng do dự ngẩng đầu nhìn hắn, có chút khẩn trương, nhưng cố lấy hết dũng khí nói: “Nô tỳ, nô tỳ vào cung vốn là nghĩ hầu hạ hoàng thượng. . . . . .”

Trong đôi mắt kia trừ vẻ e lệ cùng nhát gan mà nữ tử nên có, còn mang theo vẻ ái mộ, tuy nàng đã khéo léo che giấu, nhưng vẫn vô tình để lộ ra nửa phần.

Minh Uyên yên lặng nhìn nàng, chợt có chút buồn cười.

Lần này, rốt cuộc là Thái hậu đã chọn trúng người như thế nào đây?

Sau khi đối thoại xong, Minh Uyên bỗng nhiên quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn nàng: “Trẫm có chút mệt mỏi.”

Ám hiệu trong lời nói hết sức rõ ràng.

Mặt Lục Khê đỏ lên, nhưng vẫn cố tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì: “Vậy, nô tỳ phục vụ hoàng thượng nghỉ ngơi.”

“Ừ.” Hắn tùy ý đáp một tiếng, nhìn gò má hồng rực cùng cẩn cổ trắng mịn đối lập trước mặt, trong mắt mang theo tia thưởng thức: “Cao Lộc .”

Người ngoài cửa cung kính lên tiếng: “Có nô tài!”

“Trẫm muốn nghỉ ngơi, trở về Tê Ngô cung.”

“Vâng”

Đạp lên ghế nhỏ, cẩn thận bước lên liễn xa, Lục Khê vẫn chỉ là một tiểu chủ, đây là lần đầu tiên nàng được đãi ngộ đặc biệt như vậy.

Hai chiếc liễn xa một trước một sau đạp lên bóng đêm đi về hướng Tê Ngô cung, Minh Uyên ở phía trước, Lục Khê ở phía sau. Trong mắt hai người đều mang theo sắc thái đăm chiêu, nhưng dưới ánh chiều muộn, không người nào có thể nhìn thấy huyền cơ trong đó.

Lục Khê nhìn bóng lưng mang đầy vẻ áp lực của người ở phía trước, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên khẩn trương.

Rốt cuộc, nàng cũng thị tẩm.

PS: 2 chương sau đều có H nhá, mà là H cực nặng cơ, ta cần tiếp máu khẩn cấp

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN