Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh - Chương 35: Nhược Lâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
39


Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh


Chương 35: Nhược Lâm


Thanh âm nữ nhân đột ngột vang lên, ôn nhu đến mức làm người say đắm, giọng nói quanh quẩn đâu đây, làm cho mọi người thất thần, Cơ Huyền đưa mắt về phía lều vải.

Trước cửa lều vải, chỉ thấy một nữ nhân thân mặc lục y đang đứng đó mỉm cười, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp động lòng, sóng mắt lưu chuyển nhìn mọi người với ánh mắt nhu hòa, tựa như làn nước nhẹ nhàng chảy qua, làm cho người ta không nhịn được phải say đắm ngắm nhìn.

Nữ nhân nhìn qua tuổi có lẽ chỉ hơn đám người Tiêu Ngọc một ít, nhưng dáng người đầy đặn của nàng lại phát ra một cỗ thành thục mê người theo năm tháng, loại phong tình vạn chủng này, không phải những thiếu nữ ngây thơ như Tiêu Ngọc có thể so bì.

Cơ Huyền đảo mắt quét một vòng trên người nữ nhân, của nàng nếu so sánh khí chất ôn nhu không một chút giả tạo của nàng thì chỉ có Nhã Phi yêu tinh mê chết người không đền mạng mới so sánh được.

Cả hai đều mang trên mình vẻ phong tình thành thục do năm tháng mài rũa, khác là một thì ôn nhu hiền thục nhu mì như nước- một thì yêu tinh câu hồn, nhiệt tinh như lửa.Cơ Huyền có chút động rung.

– Tinh. Hoá ra mẫu con gái của kí chủ là dạng này sao? Chậc chậc, mắt thẩm mĩ không tệ tí nào, thành thục một tí mới có phong tình.

Hệ thống hư đốn nào đó phát tiếng nói trong đầu Cơ Huyền.

– Cút ngay, đây là ta gọi là thưởng thức cái đẹp, hiểu không chứ không có dâm tục như ngươi nói đâu, cái hệ thống đê tiện.

Đối với suy nghĩ đê tiện của hệ thống Cơ Huyền rất khinh bỉ nó. Nhưng hai mắt vẫn chạy tới bên Nhược Lâm.

Nhắc đến Nhã Phi thì Cơ Huyền có chút nhớ nàng rồi.

– Nhược Lâm đ*o sư, hì hì, Ngọc nhi cứ tưởng người đã chết rồi.

Nhìn thấy nữ nhân trước lều vải, Tiêu Ngọc vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi chạy về phía nữ nhân, hai tay ôm lấy vòng eo của nàng.

– Aa, Ngọc Nhi, ngày nghỉ có thoải mái không?

Ôm Tiêu Ngọc trong lòng, người được gọi là Nhược Lâm đ*o sư ôn nhu cười hỏi.

– Cũng không tệ lắm.

Cười cười nói, Tiêu Ngọc nhè nhẹ cắn vào vành tai của Nhược Lâm đ*o sư, nhẹ giọng trêu tức:

– Đạo sư càng ngày càng ôn nhu, cứ như vậy, nếu sau này có nam nhân nào bị Đạo sư coi trọng, sợ rằng sẽ bị cái ôn nhu này bắt đi mất.

Khuôn mặt của nàng có chút ửng đỏ, Nhược Lâm đ*o sư bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhược lâm buông Tiêu Ngọc ra, chậm rãi tiến đến. đối mặt với mấy chục tân sinh nói:

– Các vị bạn học, tất cả đều vào đi.

Nhược Lâm đ*o sư trong ánh mắt mang theo một chút cười, nhu hòa nhìn Cơ Huyền, mỉm cười, nhẹ giọng nói:

– Tính tình của La Bố cũng không quá xấu, lúc trước trong lòng hắn có chút lửa giận mà thôi, cho nên có hơi lỗ mãng, Ngươi không nên trách hắn.

Nhìn nữ nhân mềm mại này Cơ Huyền trong lòng cảm thấy thoải mái, giọng điệu cũng ” nhẹ nhàng, độ lượng ” nói:

– Chỉ là mấy trò lặt vặt của tiểu bối thôi mà, chưa đến mức phải để trong lòng, coi như bị chó căn.. ách sai rồi là bị chó sủa bậy thôi, chả nhẽ quay lại cắn nó.

Nhược Lâm đ*o sư nghe vậy liền có chút…. ngạc nhiên, làm đạo sư nhiều năm lần đầu có người đứng trước nàng nói vậy.

Mà đám tân sinh liền trợn mắt, người này sau khi đánh một gã học chưởng thành tàn tật lăn ra bất tỉnh thì không thấy ngươi ” độ lượng “.

Suy nghĩ miên man một lúc, Nhược Lâm đ*o sư lắc đầu, phân phó hai nam đệ tử ra ngoài đem tên bị đánh ngất xỉu đưa vào, cúi đầu nhìn qua thương thế, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Mắt khẽ liếc về thủ phạm thì thấy kẻ đó mắt thau láu nhìn nàng, không kiêng nể quang sát nàng khiến mặt ngọc không khỏi khẽ đỏ lên.

Không để ý tới Cơ Huyền, Nhược Lâm đ*o sư đưa ngọc thủ của mình lên, cầm lấy bàn tay của gã bị thương, làm cho bọn nam sinh vừa ghen ghét vừa đố kỵ.

Nương theo cánh tay, là một đoàn thủy lam nhàn nhạt đi vào cơ thể, thay hắn chữa trị đấu khí đang rối loạn cùng kinh mạch đã bị Cơ Huyền đánh trọng thương trước đó.

Đấu khí thuộc thủy tính, tại phân loại các loại đấu khí thì được xếp vào loại ôn nhu nhất, trong trường hợp bị thương mà không có đan dược, Thủy tính chính là lựa chon thích hợp nhất. Cho nên Thủy tính đấu khí được xưng là chữa thương dược, rất nhiều dong binh đoàn đều bắt buộc phải có Thủy tính đấu khí. Dù sao khi đồng bạn bị thương, thì chỉ có Thủy tính, và Mộc tính đấu khí mới có thể chữa được.

Nhưng dù sao nàng cũng chỉ chữa được nội thương, còn ngoại thương thì nàng chỉ ổn định lại thôi không thể hồi phục toàn diện được.

– Ngươi hạ thủ quá nặng, nếu không phải có ta ở đây thì mạng hắn giữ được không còn là một vấn đề.

Nhược Lâm nhìn Cơ Huyền oán trách nói, nhưng lời oán trách từng nàng nói ra cũng như trách yêu.

– Ta đã nương tay lắm rồi, nếu không thì hắn ta cũng không còn… Ách là ta sai, đạo sư dạy đúng lắm.

Cơ Huyền nhún vai vô tội biện hộ thì nhận được ánh mắt ” dịu dàng ” của Nhược Lâm đ*o sư bèn bẻ lời.

Tiêu Ngọc thấy Cơ Huyền từ lúc Nhược Lâm đ*o sư tiến đến thì mắt cứ dán chặt đạo sư, còn rất nhu thuận nghe lời làm nàng tức giận.

– Sắc lang, đại sắc lang, nam nhân là lũ hoá sắc.

Trong lòng đem Cơ Huyền mắt qua một lần rồi mắng tiếp.

Được Nhược Lâm đ*o sư dùng đấu khí chữa trị, Qua Lạt sau một lúc rên rỉ rồi tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì thấy Nhược Lâm đ*o sư đang mỉm cười đứng bên cạnh, trong nhãn đồng của hắn toát lên một vẻ say mê và ái mộ, chợt xấu hổ đứng lên, con mắt nhìn qua Cơ Huyền còn mang nét sợ hãi.

– Ngươi đừng cử động quá mạnh, thương thế của ngươi mới chỉ được ta ổn định lại thôi.

Buông tay ra, Nhược Lâm ôn nhu nói.

– Đa tạ đạo sư

Qua Lạt cảm kích gật gật đầu.

Nhược Lâm bước vào lều ưu nhã nhồi xuống ghế, ánh mắt nhìn các tân sinh, bàn tay trắng nõn đưa lên, giới chỉ trên ngón loé lên, một quyển trục da dê màu xanh và một chiếc bút đã xuất hiện trong tay.

Ánh mắt nhìn lên, Nhược Lam đạo sư biếng nhác cười nói:

– Các vị đồng học, chúc mừng các ngươi đã thông qua, hiện tai xem như đã tiến vào cửa của Già Nam học viện, bất quá học viện muốn phân loại năng lực của các ngươi, cho nên ta muốn biết đích xác thực lực của các ngươi.

– Bát đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp F, đây là tiêu chuẩn của Già Nam Học Viện.

– Cửu đoạn đấu khí, tiềm lực giá trị thuộc về cấp E.

– Nhất tinh đấu giả, cấp D, nhị tinh đấu giả cấp C, như thế tính lên đến cấp cao nhất.

– Còn lại là ngũ tinh đấu giả thuộc về cấp S, đều có giới hạn là dưới hai mươi tuổi.

– Aa! S cấp, tân sinh tiềm lực, mười năm qua Già Nam học viện cũng chỉ có một trường hợp mà thôi, tiểu yêu nữ đó tại học viện có chút khó lường “

Che đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng cười, đôi lông mi đen nhánh của Nhược Lâm chớp chớp:

– Ta không quá hy vọng xa vời có kẻ quái vật giống tiểu yêu nữ kia, nhưng bất quá có được cấp B, hoặc cấp C là đã thỏa mãn rồi.

Nói đến chỗ này ánh mắt Nhược lâm như có như không nhìn về phía đám người Cơ Huyền, Tiêu Viêm và Huân Nhi.

Vì nàng cảm giác được tất cả mọi người trong cái lều vải này, chỉ có ba người bọn họ là mình nhìn không thấu, hơn nữa nàng chắc chắn ba người này ít nhất là không thấp hơn cấp C.

Nhất là Cơ Huyền tuỳ tiện đánh một nhất tinh đấu giả ra nông nối đó tuyệt đối không thấp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN