Đau Thương Đến Chết - Quyển 1 - Chương 1: Tấm giấy mời chết chóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Đau Thương Đến Chết


Quyển 1 - Chương 1: Tấm giấy mời chết chóc


Kể từ đầu mùa thu, Giang Kinh đã mưa dầm dề, dường như sông Thanh An và hồ Chiêu Dương bỗng rủ nhau quyết ý tắm ướt cái thành phố này.

Mạnh Tư Dao ôm con mèo Linda xuống xe, làn mưa mau hạt táp vào mặt, những làn gió lạnh từ hồ Chiêu Dương thổi lại khiến cô bất giác rùng mình. Cau mày nhìn lên, bầu trời đầy mây xám xịt cũng như cô lúc này đang trĩu nặng tâm tư. Những người từng biết Tư Dao đều không hiểu nổi một người như cô sao lại có thể buồn? Một cô gái xinh đẹp, thanh tú và linh lợi, rất hay cười, nụ cười có thể làm xiêu lòng những người khô khan nhất. Nhưng gần đây, chính xác là từ khi cha mẹ cô qua đời vào năm ngoái, dù cô vẫn thể hiện vẻ tươi tắn, trong sáng nhưng thực ra đôi lúc lại bất chợt thấy cô rầu rĩ, rồi dần dần trở nên âu sầu ủ dột, buồn bã đa nghi, nhạy cảm và dễ xúc động. Nhất là gần đây, công ty cũ mấp mé bờ vực phá sản, nơi ở cũ của cô thì đầy những bóng ma quái. Cô đã chuyển nhà, vừa để tiện đi làm ở công ty mới, vừa để đoạn tuyệt với ký ức, chấp nhận đền cho chủ nhà một khoản tiền vì tự ý chấm dứt hợp đồng thuê. Mọi việc đều chẳng suôn sẻ.

Tư Dao thẫn thờ một lúc, cho đến khi Thường Uyển đi xe đến tiễn cô – khẽ vỗ vỗ, kéo tay cô nói: “Ô tô của công ty chuyển nhà đã đến, cậu không để mắt trông, coi chừng họ làm hỏng mất các thứ đồ quý của cậu”.

Đây lại là một chỗ nương thân mới của mình và Linda.

Tư Dao thở dài, ngẩng nhìn một lượt để đánh giá căn nhà mới: cửa vòm kiểu Tây Ban Nha, phòng rộng kiểu nhà thờ đạo Hồi, mái nhà cong kiểu Trung Quốc. Cách thiết kể pha trộn này vốn rất dễ trở thành nửa dơi nửa chuột, nhưng ở đây lại hài hoà đến mức hoàn hảo, cho thấy kiến trúc sư là người có biệt tài và trình độ rất cao. Đây vốn là một ngôi biệt thự, nghe nói là tác phẩm “vặt vãnh” của một kiến trúc sư danh tiếng, nhưng hiện nay đã được chia thành bốn căn hộ để cho thuê. Khi đến xem phòng cách đây một tuần, Tư Dao đã thích ngay và ký hợp đồng luôn.

Thường Uyển đứng bên cạnh bỗng rùng mình, chăm chú nhìn về phía cửa. Đứng trước cửa là một người con gái xấp xỉ tuổi họ, mặc váy đen, tóc búi cao, da trắng như tuyết, trong ngày mưa mà lại đeo kính râm. Nhìn thấy khách, cô ta lịch sự bỏ kính ra, nét sắc lạnh phóng ra từ đôi mắt.

“Ai thế?” Thường Uyển hỏi nhỏ.

Tư Dao đang nghĩ vẩn vơ nên không biết Thường Uyển nhìn thấy gì: “Cậu nói sao?”

Khi Thường Uyển nhìn kỹ lại, chỉ thấy một nhân viên vận chuyển đang vác chiếc bàn trang điểm của Tư Dao bước vào cửa, không thấy bóng dáng cô gái mặc váy đen ấy nữa.

“Có ma!” – Thường Uyển hét toáng lên – “Rõ ràng tớ vừa nhìn thấy…”

Người ấy lại xuất hiện ở cửa.

Tư Dao nhận ra cô ta, đó là một trong những người khách thuê phòng ở biệt thự này. Khi đến xem phòng, hai người đã làm quen, cô ấy tên là Lịch Thu, giáo viên trợ giảng của khoa Âm nhạc trường Đại học sư phạm Giang Kinh. Khi mới gặp nhau, Lịch Thu đã khiến cho Tư Dao trầm trồ không ngớt: trên đời này vẫn còn tác phẩm của tạo hoá đặc biệt đến thế: khuôn mặt không trang điểm chút nào mà vẫn tuyệt đẹp dị thường! Trong lúc hàn huyên, Lịch Thu nói năng tế nhị, có chừng mực, không bỗ bã, mỗi câu nói đều như lời ca trong Cảnh Huyễn Tiên Tử (1), khiến Tư Dao càng thán phục. Cô cảm thấy mỹ nhân tao nhã đứng trước mặt thật là đặc biệt, nên hình dung là thế nào nhỉ? Cô nghĩ hồi lâu, thấy câu “Không sống bằng thức ăn của nhân gian” (2) quả là hợp với Lịch Thu.

Cho nên khi nghe Thường Uyển kêu lên “có ma”, Tư Dao chợt giật thót: đây cũng là một cách nói khác về những người “Không sống bằng thức ăn của nhân gian”!

Tư Dao và Thường Uyển bước lên thềm, Linda vội vàng từ trên tay Tư Dao nhảy xuống, nó rùng rùng quẫy vẩy nước mưa bám trên mình, rồi vặn vẹo tấm lưng dài cho đỡ mỏi. Lịch Thu cười bình thản, nói “Xin hoan nghênh” rồi chỉ vào chậu hải đường đang nở rộ đặt ngoài cửa: “Người chưa đến, quà mừng đã đến trước rồi, coi như là để chúc mừng cô chuyển về nhà mới phải không?”

Cây hải đường trồng trong chậu, cao chừng một mét, bên cạnh chậu cây có một hộp quà vuông vức, mỗi bề chừng ba mươi phân, được gói bọc rất đẹp.

“Gửi cho tôi thật à?” Tư Dao ngạc nhiên.

“Bên chuyển phát nhanh EMS mang đến cho cô, tôi đã ký nhận giúp, vốn định đặt vào phòng cô nhưng lại e gây cản trở việc dọn nhà”. Giọng nói của Lịch Thu uyển chuyển êm ái, nhưng không chút tình cảm. “Cô còn một bức thư nữa, thư bưu điện, người đưa thư vừa mới đi khỏi đây”.

Lúc ấy Tư Dao mới để ý thấy trong tay Lịch Thu có một bì thư màu trắng.

Không xem cũng biết chắc đây là quà do Viên Thuyên gửi đến, chỉ có cô ấy biết địa chỉ mới này vì chính cô ấy đã tìm nhà giúp cô. Còn bức thư này đương nhiên cũng do Viên Thuyên gửi. Nhưng có vẻ hơi kỳ lạ: Viên Thuyên là một trong số các bạn thân nhất của cô, cùng ở trong thành phốn ày, hai người đã bao lần cùng đi ăn, uống trà, uống cà phê Starbucks (3), mua quần áo, mua đĩa hát; và thường dùng các kiểu liên lạc: gọi điện, gửi tin nhắn, thư điện tử, lên mạng, QQ (4)… chứ chưa bao giờ dùng cách viết thư kiểu cũ này cả.

Tư Dao nhận bức thư, thấy tên người gửi là Nguỵ Dung Bình, một cái tên rất quen nhưng cô không nhớ ra là ai.

Xem thư trước hay là gọi điện cho Viên Thuyên cảm ơn về món quà trước nhỉ?

Cả tuần qua Viên Thuyên đều đi công tác, không thấy mở di động, mấy hôm nay Tư Dao gọi đều không được. Nghĩ một lát, rồi cô vẫn bấm máy, không nói chuyện được thì để lại tin nhắn cảm ơn vậy.

Sau đó, cô mở phong thư.

Mắt da lướt nhìn trang thư, chữ viết rõ ràng. Đột nhiên cô lảo đảo, nếu không có Thường Uyển bên cạnh đỡ thì chắc đã ngã lăn ra đất.

Lá thư và phong bì trong tay cô buồn thảm rơi xuống.

“Dao Dao, cậu sao thế?” Thường Uyển gọi tên thân mật của Tư Dao (5), tỏ ra hết sức lo lắng.

“Viên Thuyên…” Môi Tư Dao mấp máy, nước mắt tuôn trào.

Thường Uyển vội nhặt lá thư lên, lướt nhìn rồi kêu lên một tiếng, toàn thân cũng run rẩy. Cô phải dựa vào người Tư Dao, không chừng cũng sắp ngã.

Bức thư viết:

“Cháu Tư Dao!

Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo cho cháu biết, con gái chúng tôi – Viên Thuyên đã bị tai nạn giao thông, mất ngày 16-9-2005. Lễ hoả táng và chôn cất sẽ tổ chức hồi 10h sáng ngày 24-9-2005 tại nhà tang lễ nghĩa trang Vạn Quốc của thành phố Giang Kinh.

Mẹ: Nguỵ Dung Bình

Cha: Viên Quốc Thắng

Đau buồn báo tin.”

Viên Thuyên ra đi không một lời từ biệt thế này ư?

Tư Dao và Thường Uyển đứng tựa vào tường, lặng lẽ hồi lâu, cả hai không ai bảo ai cùng nhìn nhau, và cùng nói khẽ: “Lẽ nào những lời người ấy nói đều là thật?” Câu nói run run dường như không thể nghe thấy, nhưng chẳng khác gì tiếng sấm đập vào tai mỗi người.

Trong chớp mắt, hai người rơi vào một nỗi sợ hãi khủng khiếp không thể nào yên.

Chú thích:

(1) Một bài phú trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.

(2) Ý nói khác với người thường, siêu phàm thoát tục. (thật ra đây là ý trong câu của Trang Tử: “Nơi núi xa xăm mờ mịt, có thần nhân ở; da trắng như tuyết, giữ mình như ngọc, không ăn ngũ cốc, hút gió uống sương”)

(3) Hệ thống nhà hàng cà phê Starbucks Coffee – Hoa Kỳ, nổi tiếng toàn cầu.

(4) Một kiểu Chat ở Trung Quốc.

(5) Lặp lại chữ cuối của tên. Một tập quán ngôn ngữ của người Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN