Đau Thương Đến Chết - Quyển 1 - Chương 32: Chuyến đi của Người đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Đau Thương Đến Chết


Quyển 1 - Chương 32: Chuyến đi của Người đẹp


Quách Tử Phóng bước vào hiệu ăn,thấy ở một bàn kề nơi góc phòng có một giai nhân thuộc nhóm “tân tiến”(1) mặc bộ đồ màu sáng, đang ngồi uống nước chanh, mắt luôn nhìn ra cửa bên ngoài. Anh đoán có lẽ đó là Trác Dĩnh, bèn rảo bước đến hỏi: “Trác Dĩnh phải không?”

Cô ta gật đầu, ra hiệu mời ngồi, và nói : “Anh là Quách Tử Phóng?”

Tử Phóng ngắm cô qua cặp kính râm, làn da trắng ngần, hai bên sống mũi hơi lấm tấm tàn nhang, lớp phấn thoa đã che đi gần hết; cô có khuôn mặt trái xoan rất chuẩn mực, đôi mắt to tròn hơi giống Triệu Vi(2). Tử Phóng thầm nghĩ.

“Qua điện thoại cô nói có biết đôi nét về Lâm Mang, sao cô không email gửi thẳng cho tôi?”

“Vì tôi không muốn để lại bất cứ ghi chép nào”.

“Hay lắm, rất có bản sắc của công ty Thân Hồng”. Tử Phóng cười chiếu lệ. “Nào, cô nói đi, tôi xin lắng nghe”.

“Anh hãy trả lời tôi trước đã, sao lại biết số phôn và email của tôi?”

“Ơ kìa, Thân Hồng là một công ty lớn, nơi nào chẳng có dấu chân của các vị? Tôi đã tra cứu thông tin về Hội chợ thương mại Nam Kinh năm ngoái, thấy ghi tên hai người khi cần liên hệ là Lâm Mang và Trác Dĩnh”. Tử Phóng cảm thấy Trác Dĩnh chẳng phải hạng dễ đối phó, nên anh không vòng vo gì hết.

“Được. Tôi còn một yêu cầu nữa, hôm nay tôi gặp anh,mục đích chủ yếu là muốn trao đổi với anh thông tin mà tôi cần”. Trác Dĩnh ngồi đàm phán, là rất khó nhằn.

Tử Phóng thầm ngạc nhiên: “Vâng, nếu tôi biết thì…”

“Nếu không biết thì anh đi điều tra giúp tôi!”

Ôi, những vị MBA(3)! Tử Phóng nghĩ mà tức. Con người Trác Dĩnh cũng “trình làng” thẳng tuột như bản sơ yếu lý lịch của cô ta.

“Được, tôi cứ tạm nhận lời, vấn đề này còn phụ thuộc vào chất lượng của thông tin mà cô cho tôi biết”. Tử Phóng tỏ ra lỳ lợm.

“Thế thì tùy anh vậy, coi như tôi chưa nói gì hết, chúng ta ăn xong, đuờng ai người nấy đi!”

“Thôi được, thôi được! Cô đã thắng. Tôi xin nhận lời…nhưng cô không sợ tôi chạy làng à?” Tử Phóng hiểu rằng mình chẳng có năng khiếu làm kinh doanh.

Trác Dĩnh cười thản nhiên: “Anh chạy làng hay không, cuối cùng tôi vẫn sẽ có được thông tin cần thiết. Tôi chỉ nói đùa anh vậy thôi. Nhưng đúng là tôi muốn anh cho biết Lâm Mang hiện đang ở đâu?”

“Anh ta bay hơi rồi! Nếu có thể tìm thấy thì tôi sẽ thỉnh giáo được anh ta khối thứ, chẳng phải nhọc sức chạy đến tận Thượng Hải này!”

“Tôi cũng đoán thế”. Trác Dĩnh bỗng ngừng bặt,những ngón tay búp măng nhè nhẹ gõ trên mặt bàn, hình như đang nghĩ xem nên nói tiếp ra sao.

Im lặng một lúc. Tử Phóng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bèn nói: “Hay là,tôi gợi mở điều này với cô. Cô và Lâm Mang đã từng yêu nhau, đúng không?”

“Tôi không thích nói dối, nhưng rất lạ là tại sao anh lại biết nhỉ?” Trác Dĩnh nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Tử Phóng.

“Chỉ là phỏng đoán liều của tôi! Tuy không hiểu về Lâm Mang nhưng đại khái tôi cũng biết anh ta háu gái còn mạnh hơn các cô gái mê đồ trang sức! Anh ta dám theo đuổi, giăng lưới vét sạch, bắt cá hai mươi tay cũng không mỏi! Hai vị, một người phụ trách thị trường ,một người phụ trách tiêu thụ, cùng có mặt ở vài Hội chợ triển lãm, cùng đi giang hồ thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén! Huống chi Lâm Mang xưa nay đâu phải Liễu Hạ Huệ(4), lại có hình thức miễn chê, nếu hai vị không quấn lấy nhau thì mới là chuyện lạ! Này, xin hỏi liệu hai người đã…” Mỗi khi đắc ý, Tử Phóng thường không che giấu được nữa.

“Xin anh chớ đi sâu vào các chi tiết. Anh đã đoán đúng, chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng rồi tôi nhận ra quan niệm của mình và anh ta khác nhau quá xa. Tôi cần một bến đỗ lâu dài, còn anh ấy cần những cú sốc hoặc là những mục đích mạnh hơn. Tôi xin chịu cái trò chơi ấy, bèn tuyên bố chia tay , ít ra cũng gọi là rút lui an toàn không bị tổn thương”. Trác Dĩnh tuy có phần ngạo nghễ nhưng phải nói là cô rất thẳng thắn.

“Giống nhau một cách đáng sợ!” Tử Phóng lập tức nghĩ đến Tư Dao, anh kêu lên.

“Cái gì giống nhau? Ai giống ai?”

“À…không có gì .Có một cô gái cũng nhìn nhận rất giống cô, nhưng chưa sắc sảo bằng!”

“Tôi đã cho anh biết thông tin quan trọng rồi, đúng chưa?” Trác Dĩnh lạnh lùng nhìn Tử Phóng.

“Đúng là rất quan trọng. Nhưng còn lâu mới đủ, tôi rất muốn biết tại sao anh ta lại đi khỏi Thượng Hải?”

“Có những điều, dù rất riêng tư, tôi cũng đã nói với anh nhưng có những điều tôi không thể cho biết. Nhất là hôm nay tôi nghiệm ra rằng anh chẳng phải người đáng tin cậy, nên tôi càng không thể cho anh biết”.

Những nhân vật MBA có khác! Tử Phóng sắp nổi điên: “Thế thì cô…”

“Tôi không như anh tưởng đâu, tôi sẽ giúp anh, nhưng không trực tiếp nói với anh thôi. Tôi cho anh hai đầu mối: một là hãy đọc lại tờ “Văn Hối Báo” ngày 11 tháng 8. Có vấn đề gì thì đi mà hỏi phóng viên. Hai là, anh hãy nhớ chi tiết lúc nãy tôi nói, Lâm Mang không phải gã yêu râu xanh chính cống, mỗi hành vi của anh ta đều có tính mục đích rất rõ. Thế thôi! Này, chớ quên thanh toán!” Trác Dĩnh nói rồi đứng lên, khoác ví đầm, đôi chân đi giày cao gót bước rất nhanh ra cửa.

Tử Phóng thấy hơi nóng gáy,anh cất cao giọng: “Thực ra cô vẫn nhớ anh ta, đúng không?”

Trác Dĩnh dừng bước, quay lại, khẽ mỉm cười: “Thông minh đấy! Đúng là tôi vẫn nhớ, nhớ muốn chết…À, thì ra tôi vụng nói, ý tôi là…muốn anh ta chết đi!”

A Tam Hoàng Kim rút lui một cách bí hiểm, động đất ở tập đoàn Thân Hồng.

Tin bản báo: Giám đốc Bộ phận đầu tư tập đoàn Thiên Hồng là Bành Ngọc Sơn- vốn được mệnh danh là A Tam Hoàng Kim- vừa qua đã đệ đơn lên Hội đồng quản trị xin từ chức, cùng xin từ chức với ông,còn có hai vị chủ quản cao cấp của Bộ phận đầu tư, gây nên sự biến động nhân sự lớn nhất trong tập đoàn kể từ mấy năm gần đây.

Ông Bành Ngọc Sơn một trong những người sáng lập ra Thân Hồng, đã lập nên Bộ phận đầu tư cách đây 12 năm, và nhanh chóng phát triển Bộ phận này thành đơn vị kinh doanh có lãi cao nhất Thân Hồng ,bản thân ông cũng nổi danh là “Núi vàng kiên cố” trong lĩnh vực kinh doanh cổ phiếu và bất động sản. Giới doanh nghiệp cho rằng lợi nhuận của Bộ phận đầu tư liên tục 5 năm đạt mức tăng trưởng trên 30%. Trước khi ông Bành Ngọc Sơn đột ngột xin từ chức, không hề thấy có tin đồn doanh nghiệp nào đó đã vời được ông ,cho nên sự kiện này rất ít khả năng chỉ đơn thuần là biến động nhân sự.

Đây là mẩu tin duy nhất liên quan đến tập đoàn Thân Hồng đăng trên “Văn Hồi Báo” số ra ngày 11 tháng 8. Không hề nhắc đến tên Lâm Mang. Anh ta ở Bộ phận thị trường, chẳng hề dính dáng đến bộ phận đấu tư. Hay là Trác Dĩnh đã chơi khăm mình?

Anh cáu kỉnh vò mái tóc vốn đã bù xù. Nếu không vì đang ngồi nhờ ở văn phòng của một toà báo thân quen thì chắc anh phải chửi bới ầm lên! Anh chợt nhớ đến chi tiết thứ hai mà Trác Dĩnh nói, ” có tính mục đích rất rõ”. Đặc điểm của Lâm Mang là khôi ngô, có vẻ tay chơi, hấp dẫn phụ nữ, còn Bành Ngọc Sơn là bậc cao niên, sơ yếu lý lịch của ông ta tìm đâu cũng thấy, đã 54 tuổi,hai con trai đều ở nước ngoài.

Mình lại đi vào ngõ cụt rồi.

Anh ngao ngán nhìn tờ báo, ánh mắt ngẫu nhiên dừng lại ở mấy chữ “hai vị chủ quản cao cấp”. Anh lập tức lên mạng tìm kiếm, mắt anh bỗng sáng lên.

Hồi chuông điện thoại đã đánh thức Tư Dao. Cô bật đèn bàn, cầm máy lên nghe. Giọng gọn sắc của Tử Phóng vang lên : “Tôi đây mà, cô vẫn khỏe chứ?”

“Anh biết lúc này là mấy giờ không?”

“Biết rồi, còn quá sớm!”

“Không quá sớm mà là quá muộn, 1 giờ rưỡi sáng! Có ai gọi điện kiểu này không?” Tư Dao rất bực mình.

“Tôi chỉ muốn hỏi thăm xem cô có được an toàn không”. Giọng Tử Phóng đúng là tỏ ra quan tâm.

“Vâng, xin cảm ơn anh. Tuy nhiên tôi vẫn thấy không sao hiểu nổi”. Tư Dao thấy đầu cứ ong ong, hai mắt thì không sao mở nổi.

“Cô nghe tôi nói hết đã, rồi sẽ hiểu. Xin nói điều quan trọng nhất trước, dù ở đâu và vào lúc nào hễ nhìn thấy Lâm Mang thì cô miễn nói chuyện và khỏi cần tiếp cận, hãy gọi 110 báo công an ngay”.

“Sao lại thế? Anh ta không có bất cứ hành vi thô bạo nào, tôi cũng báo công an à?”

“Cô đoán xem tôi đang ở đâu?”

“Chắc là nơi dịch vụ từ A đến Z?”

“Ôi, lúc này mà cô còn nói đùa được? Tôi đang ngồi ở nhà Lâm Mang. Đúng, căn nhà ở Thượng Hải anh ta mua năm ngoái”.

“Anh vào bằng cách nào? Thế là phạm pháp, anh biết không?” Tư Dao bắt đầu tỉnh hẳn.

“Chuyện dài lắm, tôi tóm tắt vậy: ở Thượng Hải, trước và trong khi dan díu với Kiều Kiều, anh ta còn có vài cô gái khác – thậm chí có bà tuổi đã sồn sồn mà dân Thượng Hải gọi là “thích ăn phở”…”

“Với tôi ,anh ta đã chẳng đáng một xu, anh khỏi cần mạt sát anh ta thêm nữa”.Tư Dao nghe thấy anh ta nặng lời ,không hiểu sao cô lại thấy có phần chối tai, bèn ngắt lời luôn.

“Tôi nhận ra tâm trạng của cô vẫn còn phức tạp. Cô biết không, tôi đã chạm trán với một người tình cũ của anh ta, cô này làm về tiêu thụ. Phải nói cô ta râấ khiếp, chỉ mong anh ta chết đi mới hả! Chuyện là thế này : trước hết Lâm Mang keo sơn gắn bó với em này, sau đó bỗng ngả vào lòng một nữ chủ quản cao cấp, một chuyên gia đầu tư ở Bộ phận Tiền tệ của công ty.Vị chuyên gia ấy…đáng tuổi chị tôi, nhưng trông vẫn còn điệu đà ra trò; chị ta bị Lâm Mang mê hoặc đến nỗi đã dám làm bừa, bị hắn xúi giục, dùng ngay tiền đầu tư của công ty để làm ăn,dự định vớ bẫm rồi sẽ cao chạy xa bay. Nào ngờ các căn hộ cao cấp đã mua bằng tiền ấy đều bị kẹt do chính sách quản lý thay đổi; khi đang kiếm ra tiền thì vẫn yên ổn, nhưng khi bắt đầu lỗ vốn thì tài vụ công ty phát hiện ra vị chủ quản này đã “thuổng” tiền. Chị ta cũng có đại ca làm hậu thuẫn, chị ta và giám đốc Bộ phận đầu tư Bành Ngọc Sơn lần mò lăn lộn cùng gây dựng giang sơn. Tôi nhấn mạnh nhé, bốn chữ “lần mò lăn lộn” phải hiểu theo nghĩa đen. Gã Ngọc Sơn thừa biết chuyện của ‘nữ tướng yêu quý’ nhưng cứ vờ như không biết gì. Cho nên, khi chuyện vỡ lở, cộng với chuyện nội bộ lãnh đạo vốn rất lục đục, sếp họ Bành cũng bị lùa đi luôn”.

“Anh nói nhiều thật nhưng hình như hơi lạc đề, điều này liên quan gì đến cuộc điều tra của chúng ta?”

“Cô có biết bà chị đó có kết cục thế nào không?”

Tư Dao bỗng ớn lạnh: “Sao? Chẳng lẽ chị ta…”

“Tự sát! Cứa cổ tay tự sát, chết ngay trên giường của mình”.

Tư Dao thấy toàn thân giá lạnh. Thì ra cửa sổ phòng cô vẫn đang mở. Từ sau khi lắp thêm khung sắt cô thường xuyên mở cửa để giảm bớt nỗi sợ hãi không gian kín mít.Cô đứng lên, ra khép cửa lại nhưng không nói được câu nào.

“Cô vẫn chưa nhìn ra mối liên quan gì trong đó à? Vị nữ chủ quản,Kiều Kiều, Tiểu Mạn, đều chung một kết cục”.Tử Phóng tiếp tục thao thao bất tuyệt theo hướng suy nghĩ của mình.

“Anh không cần nói tôi cũng hiểu…nhưng, thế thì sao? Chẳng lẽ mọi điều đều cho thấy anh ta là hung thủ à? Kiều Kiều chết ra sao, thì tôi chứng kiến; cái chết của Tiểu Mạn không thể nói là trực tiếp liên quan đến anh ta. Và, cô gái đầu tiên mà anh nói, thì vẫn đang sống đấy thôi?”

“Đó là vì cô ta đã sớm rút ra ngoài vòng. Tôi còn chưa nói hết đâu .Từ các sự việc trên, tôi liên tưởng đến việc người cha Tiểu Mạn bị bắt để điều tra. Theo tôi biết, khi Lâm Mang yêu Kiều Kiều thì đồng thời dan díu với Tiểu Mạn. Tại sao? Cha mẹ của Tiểu Mạn là người có quyền thế. Tối hôm nay tôi đã gọi không biết bao nhiêu cú phôn, chỉ thiếu nước chạy đến Vũ Hán và đã làm rõ một số tình tiết: Ông Thương Đình ăn hối lộ và biển thủ công quỹ chẳng phải mới một hai năm nay, nhưng người gần đây gây cho ông rắc rối lớn, lại chính là cô con gái cưng Thương Tiểu Mạn…”

“Này, anh nói năng bớt cái giọng chua cay ấy đi được không? Tiểu Mạn là bạn thân của tôi kia mà”. Tư Dao bỗng lại thấy chói tai.

“Cô ta tự tiện chuyển đi một khoản tiền lớn từ một kho bạc trực thuộc Thương Đỉnh, khiến thanh tra tài chính chú ý. Khoản đó được chuyển đến tài khoản của một công ty mới nổi lên trong ngạch kinh doanh địa ốc ở Thượng Hải. Một trong những cổ đông của công ty là ai,cô đoán xem?”

“Anh cho tôi là đứa con nít, là con bé học sinh ngô nghê chắc? Là Lâm Mang! Gì nữa nào? Mục đích của anh ta đúng là quá rõ, cực tham lam. Nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ giết người”.

“Thực ra tôi cũng vì muốn làm rõ sự thật, nên đã đến lục soát nhà Lâm Mang để tìm chứng cứ. Tôi đã làm gì để vào được, cô đoán xem?”

“Này, tôi đã nói bao lần rồi, lúc này là một giờ rưỡi sáng, không phải là lúc bộ não làm việc tốt nhất”.

“Thế thì ngược lại với tôi, các bài viết quái dị rất được truyền tụng của tôi thường được viết vào đêm khuya. Cô biết không, đầu tôi chợt sáng lên…đôi khi tôi như có linh cảm, tôi nghĩ đến cô gái làm về tiêu thụ kia, tôi vừa nói là cô ấy “rất khiếp”, cô nhớ chứ? Tôi đoán rằng khi cô ta và Lâm Mang yêu nhau, chắc cô ta phải có chìa khoá tổ ấm. Khi chia tay, một cô gái tinh khôn như thế hẳn phải đánh thêm chìa để “làm kỷ niệm”. Quả không sai, cô ấy vẫn giữ chùm chìa khóa đánh thêm, thế là tôi khệnh khạng bước vào!”

Tư Dao tưởng tượng cảnh anh chàng Tử Phóng cao lêu đêu đang đi “khệnh khạng”,suýt nữa thì cô ‘nôn ọe’: “Anh nói thì nhiều rồi, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ Lâm Mang đáng sợ đến đâu?”

Tử Phóng ngừng lời,hình như đang nghĩ ngợi điều gì. Tư Dao lại giục : “Anh còn biết gì nữa, cứ nói đi. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng để nghe khả năng xấu nhất”.

“Chỉ e dù cô chuẩn bị kỹ đến đâu, cô cũng không chịu nổi”. Giọng Tử Phóng không có vẻ gì là cô s ý khoa trương. “Cô thử nghe một đoạn lời nhắn vào điện thoại của Lâm Mang”.

Sau vài tiếng “tút tút”, là một giọng nữ quen thuộc: “Anh Lâm Mang, em đây. Lúc này đã rất khuya. Mai em sẽ đến Thượng Hải công tác. Buổi sáng em sẽ ở chi nhánh của Sở đặt tại Thượng Hải, chiều sẽ đi xe đến Vô Tích. Ngày kia còn phải đi Nam Kinh. Em rất nhớ anh, em vốn định đến vào tối nay, muốn anh ôm em, nhưng ở Giang Kinh nhiều việc quá, bận rộn cho đến tận lúc này nên không thể kịp lên đường. Mai sẽ gặp anh, rồi cùng đi ăn trưa được chứ? Lúc đó em sẽ cho anh biết một chuyện này. I love you”.

Bàn tay Tư Dao cầm điện thoại như tê dại đi, nhưng cô vẫn giữ được.Cô ngây người, nghe đủ hết từng chữ từng câu. Quách Tử Phóng đã không khoa trương. Cô đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, nhưng thật không ngờ giọng nữ vào máy điện thoại của Lâm Mang lại là giọng người bạn thân nhất của cô- Viên Thuyên!

Không thể nào!

Nhưng cô buộc phải tin vào tai mình, đó thật sự là giọng của Viên Thuyên.

Lâm Mang định làm gì vậy? Viên Thuyên khôn ba năm sao lại dại một giờ thế này? Lẽ nào cậu không nhận ra Lâm Mang chẳng phải là kẻ chịu ‘an phận’? Chẳng lẽ cậu quên rằng cậu và Lưu Dục Chu đã ước hẹn với nhau, cùng xây tổ ấm tình yêu? Anh Dục Chu có biết những chuyện này không? Chắc là không. Cậu mất rồi, anh ấy vẫn không nguôi thương nhớ, thậm chí định đi tu. Cậu làm thế này có xứng với anh ấy không?

Viên Thuyên, tại sao cậu lại làm như thế?

“Tư Dao sao thế?”

“Tôi…không sao. Tôi đang nghĩ Viên Thuyên không phải là con người như thế. Chồng chưa cưới của cô ấy từng nói với tôi rằng, sau khi Kiều Kiều mất,Viên Thuyên thấy nghi ngờ Lâm Mang nên đã đi Thượng hải để điều tra. Có lẽ cô ấy tiếp cận Lâm Mang là một thủ đoạn để khiến cho Lâm Mang tin cậy”.

“Và đương nhiên là, Lâm Mang vốn có tố chất khiến mười cô mê cả mười, cũng có khả năng Viên Thuyên diễn kịch,giả rồi hoá thật, coi như đã lên thuyền cướp biển. Chuyện tương tự như thế này rất nhiều. Tôi chỉ là anh phóng viên ngành giải trí, chẳng thể bình luận gì về đạo đức tình cảm chung thuỷ của ai. Họ có chân tình hay không chẳng thuộc phạm vi của tôi. Nhưng chuyện này liên quan đến vấn đề an ninh xã hội”.

“Đến lúc này, mọi việc chỉ mới chứng minh Lâm Mang là một gã đĩ bợm. Tham tiền háu gái luôn gắn với nhau, chẳng có gì là lạ; liên quan gì đến an ninh xã hội ?”

Tử Phóng cười nhạt: “Trong cái tủ bếp có khoá của anh ta, tôi phát hiện ra một lượng lớn cực lớn thuốc ngủ!”

Chú thích

(1) Chỉ các viên chức thế hệ mới,có trí thức cao và thu nhập khá

(2) Diễn viên điện ảnh,ca sĩ

(3) Thạc sĩ quản trị kinh doanh

(4) Nhân vật thời Đông Chu Trung Quốc,rất đức độ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN