Đau Thương Năm Ấy Ta Từng Có - Chương 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Đau Thương Năm Ấy Ta Từng Có


Chương 1:


•Em đã chứng kiến cảnh tượng đau lđơns tận xương tủy, cảnh tượng người mà em tin tưởng nhất rời bỏ bỏ em, trong khi đó em chỉ biết bất lực đứng nhìn, không thể làm gì khác. Em không muốn nhớ lại càng không dám quên đi.

Tiểu lễ cô tịch
5/5/2019

Năm tôi 10 tuổi ba tôi qua đời vì đột quỵ, Tôi hoàn toàn không chấp nhận được. Tôi còn nhớ rất rõ biểu cảm của mẹ khi đó, chết lặng, gương mặt mẹ trắng bệch, đôi môi mẹ run rẩy, thế nhưng mẹ lại không hề khóc.

Cho đến một hôm tôi nghe trộm được mẹ nghẹn ngào gọi tên ba trong mơ, tôi mới biết, mẹ đau lòng đến nhường nào.

Tôi âm thầm thề sẽ không để mẹ phảo đau lòng thêm nữa. Nhưng, chưa kịp làm gì cả thì mẹ tôi đã đến với ba tôi.

Ngoài việc ngất đi, tôi dường như không thể làm điều gì khác.

Cho đến khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trên giường bà ngoại từ lúc nào.

Trong nhà chỉ có hai bà cháu, không ai nhắc đến ba mẹ tôi cả. Tôi, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai, ngoài việc đến trường, thì tôi chỉ ở trong phòng mình, cũng là căn phòng ngày xưa mẹ tôi ở.

Còn nhà tôi được người khác thuê với điều kiện vẫn giữ nguyên nội thất trong nhà. Điều kiện được bà tôi đặt ra với người thuê nhà.

Tiền thuê nhà hàng tháng cũng chính là nguồn thu nhập chính của hai bà cháu. Ngoài ra bà còn thêu tranh tại gia để kiếm thêm thu nhập.

Bà tôi nấu ăn rất ngon, ngoài trường và phòng nơi tôi hay lui tới nhất chính là bếp, tôi thích nhìn bà nấu ăn, bà cũng rất vui vẻ chỉ dạy tôi. Dù không nói ra nhưng bây giờ tôi rất trân trọng từng giây từng phút ở bên bà.

Nói chính xác hơn là tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó bà đột ngột bỏ tôi đi, giống như ba và mẹ tôi. Nếu mất thêm bà, tôi không nghĩ mình có thể tiếp tục sống.

Cho đến khi già đi tôi vẫn mãi không thể quên hương vị của những món ăn đó.

Thời gian không bao giờ dùng lại, tưởng chùng như rất chậm nhưng thật ra nó trôi qua rất nhanh.

10 năm là khoảng thời gian rất dài, đủ để xoa dịu đi tất thảy mọi vết thương, tôi đã có thể mỉm cười khi đứng trước mộ ba mẹ và nói rằng tôi đang sống khá tốt. Tuy vẫn còn âm ỉ đau nhói khi nghe ai đó nhắc đến ba mẹ tôi, nhưng tôi đã có thể tiếp nhận được nó.

10 năm làm cho một cô bé lớn lên thì cũng làm cho một người già đi. Bà tôi đã già đi, mắt bà đã mờ, cơ thể cũng không thể ngồi thêu được nữa, bệnh tuổi già cũng xuất hiện.

Thu nhập chính vẫn là tiền cho thuê nhà, không hiểu sao gia đình thuê nhà này rất kì lạ, rõ ràng gia đình này rất giàu có, bằng chứng là mỗi ngày con của họ đi học được đưa đón bằng ôtô sang trọng. Thế nhưng, họ vẫn cứ thuê và sống trong ngôi nhà nhỏ của gia đình tôi.

Ngoài thu nhập chính ra thì tôi cũng làm thêm ngoài giờ học tại siêu thị. Đủ để trang trải học phí và sinh hoạt cho hai bà cháu.

Sauu nhà bà có một khu vườn cỡ nhỏ, trong đó trồng khá nhiều rau sạch, tôi cũng có trồng vài bụi hoa cỏ tại một góc nhỏ trong vườn, nhưng tôi thường không mấy quan tâm tới nó. Nhưng, ngược lại bà tôi suốt ngày ở ngoài vườn, chăm chút cho từng cọng rau cọng cỏ, dù tôi có can ngăn ra sau.

Lúc đó bà cười nói với tôi: Bà già rồi, đâu còn sức khỏe để làm gì khác, chăm sóc cho cong rau cọng cỏ trong đây luôn luôn tươi tốt, như vậy bà mới thấy mình đang sống.

Tôi lặng nhìn nụ cười đã không còn tươi tắn như ngày xưa, nếp nhăn rất nhiều, nhưng đôi mắt bà đẹp lắm. Sau đó tôi không nỡ can ngăn bà làm việc này nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN