Dạy Baba Phản Diện Làm Người - Chương 4-2: Cái thằng nhóc hỗn trướng hồi bé ầm ĩ cực kì, nào như cháu gái của ông đáng yêu! 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Dạy Baba Phản Diện Làm Người


Chương 4-2: Cái thằng nhóc hỗn trướng hồi bé ầm ĩ cực kì, nào như cháu gái của ông đáng yêu! 2


Beta: yucyuchan

Hoắc Công quán vào tại thế kỷ trước pháp tô giới, từ một vị nước lãnh sự Pháp xây dựng, là lối kiến trúc chính tông kiểu Pháp, trước sau có vườn hoa, có đài phun nước, trên dưới tổng cộng bốn tầng, chiếm diện tích hơn năm trăm mét vuông, đến nay còn hoàn hảo bảo lưu lấy phong cách từ thế kỷ trước.

Cửa lớn công quán mở ra, Quản gia từ giữa bước nhanh đi ra, thấp giọng nói với một nam nhân trẻ tuổi ở đằng sau lưng: “Tiểu Võ, cậu trước hết để cho người đem những vật mà tiên sinh yêu cầu đi mua đủ, sau đó tự mình đi Nhất Phẩm Lan đình, đem Tôn tiểu thư tiếp trở về đây.”

Nói xong, ông giao cho người đàn ông một tờ đơn.

“Bác Trần yên tâm, tôi sẽ làm tốt.”

“Nhanh đi.”

Mắt thấy Tiểu Võ rời đi, bác Trần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng mắt nhìn trong cửa lớn.

Tiếng quát mắng ẩn ẩn truyền đến.

“Cái thằng nhóc hỗn trướng! Đó là cháu gái của ông, ông đi xem cháu gái của mình còn phải qua đồng ý của con hay sao?”

“… Cmn con nói đây là cái lời nói hư hỗn gì!”

“Hoắc Tùy Thành, ông cho con biết, hôm nay con không cho đem con bé đến đây, thì về sau cũng đừng về đây nữa!”

Nghe đến mấy câu này, bác Trần thở dài.

Sáng sớm thiếu gia trở về, trịnh trọng mời tiên sinh ở đại sảnh tới nói chuyện, lúc nói đến mình bên ngoài có một đứa con gái, bộ ấm trà thượng hạng đều bị tiên sinh đánh vỡ.

Cái này vốn là chuyện vui, nếu như không phải thiếu gia thừa cơ dùng quyền tướng của công ty để áp chế, tiên sinh cũng không trở thành nổi giận lớn như vậy.

“Ngài lớn tuổi, thân thể không tốt, có cháu gái bồi ngài, ngài cũng là thời điểm về hưu ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ, trên tay những cái cổ phần kia siết trong tay cũng vô dụng, không bằng giao cho ta.”

Hoắc lão tiên sinh không chịu uỷ quyền là bởi vì biết dã tâm của Hoắc Tùy Thành, năm năm, những năm này dù cho Hoắc Tùy Thành kế thừa vị trí của Hoắc lão tiên sinh, nhưng lão tiên sinh trên tay nắm giữ phần lớn cổ phần của tập đoàn Hoắc thị, quyết sách lớn của công ty vẫn có thể can thiệp một hai.

Hoắc Tùy Thành muốn triệt để buông tay đi làm là không thể nào.

Mà Hoắc Tùy Thành cũng biết Hoắc lão tiên sinh vẫn muốn ôm cháu trai, hiện nay có một đứa cháu gái, cũng là vốn để đàm phán.

“Cho nên con hôm nay quyết tâm muốn dùng đứa bé giao dịch với ông?”

Hoắc Tùy Thành trầm mặc đối đáp lại.

“Nếu như ông không đồng ý chuyển nhượng cổ phần, con liền cả một đời đều không cho ông xem đứa bé kia một chút nào sao?”

“Ha, ngài nói đùa, con làm sao có thể không cho ngài nhìn đứa bé. con chẳng qua là cảm thấy thời đại của ngài đã qua, hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi, lý niệm của ngài đã sớm không thích hợp với sự phát triển của công ty trong tương lai, ngài cần gì phải chấp nhất ngần ấy cổ phần không thả?”

Hai người giằng co hơn nửa giờ.

Hoắc lão tiên sinh hai mắt như đuốc nhìn hắn, “Tùy Thành, con thành thật nói cho ông, con nhớ thương trên tay của ông cổ phần bao lâu.”

“Mười năm.” Hoắc Tùy Thành nói.

“Mười năm? Con vừa mới tiến công ty liền ghi nhớ?”

“Ngài già rồi.”

Hoắc lão tiên sinh kỳ thật cũng không già, qua tuổi sáu mươi, thân cường thể kiện, nhưng hắn cùng Hoắc Tùy Thành lý niệm khác biệt, ở trên công ty phát triển nhiều lần phát sinh xung đột.

Hắn cho rằng Hoắc Tùy Thành quá mức liều lĩnh, kiếm tẩu thiên phong*dễ gãy.

(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Nhưng Hoắc Tùy Thành lại cho là hắn tư tưởng cổ xưa, quá bảo thủ, bất lợi cho công ty phát triển tương lai.

Mắt thấy công ty nguyên lão một người lại một người nữa về hưu, tầng quản lý đổi một nhóm lại một nhóm người, Hoắc lão tiên sinh trong lòng hiểu rõ, mình triệt để về hưu là chuyện sớm hay muộn.

Hắn không quản được Hoắc Tùy Thành, càng không quản được dã tâm của hắn.

“Tốt, ông đáp ứng con.”

Hoắc Tùy Thành lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, sau đó đứng lên, “Vậy sáng mai con ở công ty đợi ngài, con còn có việc, đi trước.”

“Chờ một chút, đứa bé kia tên gọi là gì?”

Hoắc Tùy Thành khẽ giật mình, thuận miệng lấy cái tên ra, “Hoắc Tiểu Tiểu.”

Đứa bé kia nhu thuận đáng yêu, cha hẳn sẽ thích nhóc.

—— ——

Nhất Phẩm Lan đình, nếm qua sữa đổi qua tã, cùng bảo mẫu chơi kịch biết bơi Hoắc Tiểu Tiểu thoáng ngủ một giấc, ngủ một giấc tỉnh, phát hiện mình lại đổi một chỗ ở.

“Ai da, đây chính là cháu gái của ông sao?”

Ông lão hiền lành nhà gần ngay trước mắt, Hoắc Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN