Dạy Bảo Đại Tiểu Thư - Chương 14: Americano
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Dạy Bảo Đại Tiểu Thư


Chương 14: Americano


Sáng hôm sau, Hạ Minh Lam thức dậy thì mặt trời cũng lên cao rồi, vô thức nhìn sang bên cạnh thì thấy trống không. Chắc cô ta dậy rồi. Hạ Minh Lam ngồi dậy vươn vai rồi ẹo qua ẹo lại cái thân thể mệt nhoài vì ngủ =))))

Sau khi đánh răng rửa mặt xong Hạ Minh Lam mới tỉnh táo mà quan sát xung quanh. Quả nhiên phát hiện Hàn Tâm Kỳ đang ngồi làm việc, bên cạnh có một ly cà phê và một phần ăn sáng. Cảm thấy có chút bất an Hạ Minh Lam vội vã nịn nọt.

“Hàn tổng sớm”

“Ý cô là còn sớm để ăn trưa?” Vẫn chăm chú nhìn vào đóng tài liệu, Hàn Tâm Kỳ nữa thật nữa đùa.

“A! Thật xin lỗi Hàn tổng. Hôm qua được ngủ cạnh Hàn tổng nên tôi ngủ ngon quá không biết đã trễ thế này” Hạ Minh Lam đang dối lòng chứ thật ra trong đầu đang thầm oán “Tại ai bắt tôi làm việc liên tục tới nổi không có được một giấc ngủ đàng hoàng chứ hả”

“Tới đây ăn đi. Cô chắc cũng đói rồi. Ăn xong chúng ta đến làng thương lượng với người dân. Nếu ổn thỏa thì hôm nay về lại thành phố”

Hạ Minh Lam lại ngồi đối diện Hàn Tâm Kỳ, thì ra bữa sáng nàng chừa cho cô. Hạ Minh Lam có chút ngạc nhiên, vừa ăn vừa nói chuyện với Hàn Tâm Kỳ.

“Nhưng sao gấp vậy ạ. Lịch công tác là 1 tuần mà. Chúng ta mới đi 2 ngày?”

“Đúng là một tuần nhưng mà nếu có thể giải quyết càng sớm càng tốt. Tôi muốn về nhà”. Hàn Tâm Kỳ thật sự muốn về. Nàng không muốn bỏ Tâm Tâm một mình quá lâu. Công việc bận rộn ít khi chơi với Tâm Tâm, giờ còn đi công tác nhiều ngày.

“Hàn tổng nôn nóng gặp người yêu à?” Hạ Minh Lam có chút tò mò. Người hoàn hảo như Hàn Tâm Kỳ thì người yêu sẽ như thế nào?

Hàn Tâm Kỳ lườm Hạ Minh Lam một cái rồi tập trung làm việc không thèm điếm xỉa tới nữa.

Cảm giác lạnh sống lưng quen thuộc lại ùa về. Hạ Minh Lam lặng lẽ ăn không dám nói thêm bất kì câu nào nữa tập trung ăn bữa sáng.

Cả quá trình “cắn nhai nuốt” phức tạp, Hạ Minh Lam đều hướng ánh mắt sang phía Hàn Tâm Kỳ đối diện, cắn nhai nuốt một cách máy móc vì cô đã sớm thẩn thờ bởi tổng tài lạnh lùng mặt than của mình.

Hàn Tâm Kỳ mặc sơ mi trắng xăn đến khuỷu tay, kết hợp với quần tây màu đỏ rượu, hay chân vắt chéo, lưng hơi tựa vào ghế chăm chú đọc tài liệu. Nắng 9h sáng chiếu xuyên qua bức màng vàng kim ánh lên khuôn mặt tỉ lệ vàng kia. Phải nói Hàn Tâm Kỳ như một mĩ nữ còn Hạ Minh Lam thì hệt một tên sắc lang nhìn chằm chằm mĩ nữ cùng với hạnh động “cắn nhai nuốt” tuần tự.

Hàn Tâm Kỳ chịu hết nổi ánh nhìn trực diện suốt 10 phút đồng hồ kia nữa, lên tiếng. “Mặt tôi dính gì sao?” Kèm thêm ánh mắt dò xét phóng về phía Hạ Minh Lam.

Lần này hành động “cắn nhai nuốt” hoàn hảo thật sự xảy ra vấn đề. Quá trình nuốt bị câu nói của ai kia làm cho nhột quá nghẹn lại. Vâng là nghẹn. Hạ Minh Lam xuýt chút thì chết ngạt, mặt đỏ ửng vì quá trình thiếu ôxi =))))). Cũng may ai đó kịp đưa tới ly cà phê cô ta đang uống. Mặc kệ tất cả. Hạ Minh Lam nốc hết ly cà phê như chiếc phao cứu người sắp chết ngạt =)))) (thiệt mệt mỏi đoạn này)

“Đắng quá” Hạ Minh Lam nhăn nhó sau khi uống hết cà phê của người khác. Nhưng mà, cà phê đắng thế cô ta không có cảm giác à.

Hàn Tâm Kỳ chỉ cười nhè nhẹ, cái cười mang theo phần chua xót.

“Americano ít đường cô không thấy ngon sao? Nó luôn đắng như thế, dù có bỏ thêm đường để tìm một chút ngọt ngào cũng không thể, bởi vì đắng là bản chất của Americano” Vế sau Hàn Tâm Kỳ không nói “cũng giống như con người ta trãi aua đau khổ, cứ nghĩ sẽ tìm thấy một chút an ủi ngọt ngào nào đó, kết quả chỉ là nhận lấy hết tổn thương này đến tổn thương khác”.

Không có tài xế, Hàn Tâm Kỳ tự lái xe chở Hạ Minh Lam tới làng Tân Lạc. Lần này Hạ Minh Lam không dám nhốn nháo nữa, đi sau lưng Hàn Tâm Kỳ, thật sự sợ mấy người dân ở đây quá. Ngày đầu tới đây bị chế biến thành salad trứng sống, quá thãm mà.

Men theo con đường đến được nhà trưởng làng, thanh niên trai tráng và những người có tiếng nói trong làng cũng đã tụ tập. Hàn Tâm Kỳ chào hỏi lịch sự rồi bắt đầu công việc.

Trưởng thôn nói trước.

“Lần trước cô nói sẽ giải quyết cho vấn đề cuộc sống sau này của chúng tôi. Nếu cô không làm được chúng tôi có chết cũng không dời đi đâu”

“Phải đó phải đó” số đông người dân xì xào tán thành trưởng làng.

Hàn Tâm Kỳ nãy giờ ngồi đột nhiên đứng dậy, cười nhìn mọi người.

“Tôi trước nay chưa hề hứa suông. Tôi đã chuẩn bị phương án rồi, mọi người nghe xong hãy quyết định”

Hạ Minh Lam nhìn Hàn Tâm Kỳ, vẻ mặt này của tổng tài hẳn là chắc chắn 100% rồi ấy chứ. Chỉ một đêm làm cách nào mà vẹn toàn cả đôi bên nhỉ. Hạ Minh Lam cũng trông chờ phương án của Hàn Tâm Kỳ.

Hàn Tâm Kỳ dõng dạc nói lên phương án của mình:

“Như mọi người đã biết, lần này chúng tôi di dời là để xây khu bách hóa hiện đại, phần lớn người dân đã giao đất cho chúng tôi, duy chỉ có ngôi làng này là chưa đáp ứng. Tôi nghĩ ra một phương pháp, công ty chúng tôi cũng có mở khu vực cung cấp thực phẩm cao cấp, nếu các người đồng ý chúng tôi sẽ thuê mọi người đến nông trại của công ty làm việc. Mọi người có thể làm việc quen thuộc còn có thể kiếm tiền, công ty chúng tôi sẽ trả lương theo nông sản thu được. Việc này hoàn toàn có lợi cho mọi người. Mọi người thấy thế nào?”

Nhìn mọi người có vẻ hài lòng. Thật sự phương pháp này cực kỳ có lợi cho cả hai bên. Người dân không lo mất việc, phía Thiên Kỳ lại có nguồn thực phẩm tự cấp và thuộc sự quản lý của công ty. Quả là lợi cả đôi đường.

Lúc này có vài người lên tiếng nói phương pháp đó mọi người đáp ứng. Nhưng phải tăng giá đền bù lên 2%.

Hạ Minh Lam tức giận, đám người này được nước lấn tới, phương án như vậy quá hời cho họ rồi họ còn đòi hỏi. Nếu họ đòi lên giá, các hộ dân đã nhượng đất cũng đòi thì sao. Hạ Minh Lam không kiềm chế được “Các người quá đáng!!!”

Mọi người bắt đầu dao động với cái giá thêm 2% đó. Nên cũng ầm ĩ.

“Phải đó, đền bù ít quá. Thêm đi. Nếu không chúng tôi không di dời đâu”

Hàn Tâm Kỳ cười nhẹ, nụ cười làm Hạ Minh Lam lạnh sống lưng, cô lắc đầu “Mấy người xong đời rồi. Chọc giận Hàn mặt than”

“Được thôi, tùy mọi người, ngôi làng này cũng chỉ nằm bên rìa của dự án, vốn chỉ làm bãi đỗ xe mà thôi. Chúng tôi đã sắp xếp cho mọi người một phương án có lợi như thế các người còn đòi hỏi. Chúng tôi sẽ thay đổi dự án cô lặp ngôi làng này. Mọi người hài lòng rồi chứ” Hàn Tâm Kỳ không cảm xúc nói. Xong quay sang bảo Hạ Minh Lam chuẩn bị quay về.

Quả thật hai người lên xe trở về thành phố để lại một đám người mặt tái mét. Hạ Minh Lam hỏi “Thật sự bỏ khu đất đó sao?”

Hàn Tâm Kỳ chuyên tâm lái xe, đảo mắt nhìn Hạ Minh Lam 0,0001s rồi tiếp tục lái xe, đồng thời bỏ lại một câu “Ngu ngốc, cô là loại ngực lớn chỉ biết ngủ thôi sao?”.

Hạ Minh Lam bị câu nói làm cho sốc toàn tập. Gì chứ…

Hàn Tâm Kỳ thấy cái mặt ngu như vừa ngủ dậy của Minh Lam thì lắc đầu, cưng còn non lắm.

“Họ sẽ đến tìm chúng ta thôi. Lúc tôi đưa ra phương án họ đã đồng ý rồi. Chỉ là nổi lòng tham muốn đòi thêm một chút lợi ích. Nếu họ thật sự không đồng ý thì họ chẳng còn gì cả. Chống đối với chúng ta họ không có lợi”.

Còn chuyện ngực lớn kia. Rõ ràng tối qua Hạ Minh Lam ôm Hàn Tâm Kỳ suốt đêm không rời một khắc, nữa đêm ôm càng chặt hơn, đã vậy còn áp cả hai khỏa mềm mại vào người Hàn Tâm Kỳ, cọ cọ mặt lên ngực cô, làm cô mặt đỏ tới tận mang tai không tài nào chợp mắt được, chỉ biết thầm oán trong lòng. Phương án kia là do lúc không ngủ được suy nghĩ ra. Rõ ràng là có thể một cước đá Hạ Minh Lam xuống giường nhưng Hàn Tâm Kỳ vẫn là không muốn. Rõ ràng cảm xúc bản thân đang hị chi phối.

Mặt trời đang dần khuất bóng, chiếc xe audi trắng chậm rãi chạy về nơi thành phố xa hoa. Bên trong chiếc xe đó, một người đang ngủ say xưa còn một người khác lại chìm trong muôn vàng cảm xúc hỗn loạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN