Dạy dỗ đến phát yêu [H] - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
600


Dạy dỗ đến phát yêu [H]


Chương 1


Cửa sắt đóng rầm một phát, Lâm Chi Mạn hai tay bị còng lại đặt sau lưng, bị cảnh ngục đẩy tới trước. Đây là một phòng thẩm vấn tội phạm, bốn bức tường đều sơn màu trắng, giữa phòng có một chiếc bàn kim loại hình vuông. Một thanh niên ngồi sau bàn. Anh mặc trên người bộ quân phục màu đen chỉnh tề, mái tóc đen mềm mại được cắt gọn gàng, đeo đôi gọng kính đen khiến khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia có phần nghiêm túc.

“Tên?” Dương Thế Thành không ngẩng đầu lên chỉ lạnh lùng hỏi.

Lâm Chi Mạn đi đến trước bàn, chậm rãi ngồi xuống cái ghế đối diện anh rồi thẫn thờ đáp:”Lâm Chi Mạn.”

“Tuổi?”

“Hai mươi hai.”

“Chiều cao?”

“1m80.”

“Cân nặng?”

“73kg.”

“Cơ quan sinh dục dài bao nhiêu?”

“…”

Nghe xong câu hỏi đó thì Lâm Chi Mạn nín thở không đáp. Không nghe thấy câu trả lời, anh mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc xéo đối phương, đẩy giọng lên cao, kiên nhẫn lặp lại:”Cơ quan sinh dục dài bao nhiêu?”

Hai tay đặt phía sau của Lâm Chi Mạn nắm chặt lại, thầm thở ra một hơi rồi bình tĩnh trả lời: “16,5cm.”

Tay đang nắm cây bút của anh hơi khựng lại. Anh nâng mắt lên nhìn, đánh giá Lâm Chi Mạn từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt anh dừng lại chỗ hạ thân của đối phương trong chốc lát, rồi lạnh lùng hỏi tiếp: “Trước khi cương hay là sau khi cương?”

Lúc này, Lâm Chi Mạn nhịn không được mà cảm thấy tức giận. Trước khi vào đây thì cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải hướng chịu đủ loại khổ cực, nhục nhã, khinh nhờn…

Cuộc đời cậu được mười bảy năm ăn học đàng hoàng đến năm mười tám thì đi nghĩa vụ quân sự. Hai năm sau khi hết thời hạn thì cậu được hưởng một khoản tiền trợ cấp của quân đội. Lúc đó mẹ cậu đột nhiên mắc một căn bệnh nặng, tới mức khoản tiền đó cũng chẳng đủ chi phí chữa trị. Cậu đã vội vàng đi nộp hồ sơ xin việc khắp các công ty nhưng khổ nỗi là không có ma nào tuyển. Không còn cách nào khác cậu đành phải liều đi ăn trộm. Cậu đã trộm được một viên kim cương của một gia đình giàu có và bán lấy tiền. Nhưng khi mẹ cậu biết chuyện cậu đi ăn trộm thì bị sốc nặng và qua đời… Lâm Chi Mạn rất buồn sau chuyện đó nhưng cậu không nghĩ mình làm như vậy là sai. Cậu chỉ trộm đồ chứ không có làm hại ai cả. Cậu buộc phải làm như vậy vì xã hội này thực chất không có công bằng. Ban đầu mọi hồ sơ lý lịch và năng lực của cậu đủ để xin được một công việc đàng hoàng nhưng cậu lại chỉ thiếu mỗi tiền để chạy vào một chức vụ nào đó thôi… Vậy nên cậu phải bám trụ vào công việc ăn trộm đó để kiếm sống. Đã hai năm, cậu thỏa sức tung hoành khắp nơi, trộm được vô vàn đá quý và tiền bạc nhưng chỉ trong một đêm thôi, cái thằng đồng nghiệp khốn nạn đó đã phản bội cậu. Hắn cướp hết những thứ cậu trộm được và đẩy vào bẫy để cảnh sát bắt được… Thế là cuộc đời cậu đặt một dấu chấm hết từ đây! Cậu đã bị kết án 3 năm tù giam. Bây giờ mọi quyền lợi, địa vị, tự do của cậu đều do người nam nhân trước mặt tùy ý phân phối.

“Trước khi cương?” Dương Thế Thành nghiêm túc hỏi lại một lần nữa:”Hay là sau khi cương?”

Lâm Chi Mạn nhìn anh, muốn tìm ra nét cười nhạo từ trong đôi mắt đen đằng sau mắt kính của anh, hoặc là một chút khinh bỉ, nhưng hoàn toàn không có, trong đôi mắt đen kia là một mảng tĩnh mịch. Cậu cười khổ trong lòng một tiếng, bản thân đang bị giam trong cái nhà tù này thì có tư cách gì mà giữ khư khư cái gọi là tự tôn kiêu ngạo.

Im lặng một lúc lâu cuối cùng cậu trả lời:”Trước khi cương.”

Anh cúi đầu cầm bút viết lên bảng ghi chú. Trên mặt anh không để lộ chút cảm xúc nào, ngữ khí cũng rất bình thường:”Tuổi còn trẻ, sức khỏe tài năng có đầy vì sao lại chọn nghề ăn trộm?”

“Thất nghiệp.” Cậu chán ghét khi nói ra câu này.

“Vậy thì từ bây giờ trở đi cậu xui xẻo rồi!”

Lâm Chi Mạn có chút nghi hoặc không hiểu ý nghĩa sau lời nói của anh.

“Xong rồi, cậu theo tôi ra ngoài, tới phòng giam của cậu.”

Dương Thế Thành để Lâm Chi Mạn đi trước. Khi cậu lướt qua anh và khi thấy anh đứng thẳng dậy thì phát hiện thân hình anh rất cao lớn, thậm chí cao hơn cậu nửa cái đầu. Không hiểu sao khi thấy vóc dáng cao lớn của anh trong bộ quân phục quyền lực và khuôn mặt trầm lặng nghiêm túc đó, cậu lại cảm thấy có chút đáng sợ…

Dương Thế Thành dẫn cậu vào một phòng giam cá nhân. Cậu thấy hình như phòng giam của mình đặc biệt hơn những người khác. Lý do là vì đây là một phòng giam kín, chỉ có ô thoáng ở trên cao, nhưng diện tích lại không nhỏ. Căn phòng được trang bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt từ giường ngủ, bàn ghế ngồi, phòng tắm,…

Anh tháo còng tay cho cậu rồi nói:”Cậu có biết vào trong này sẽ phải chịu sự dạy dỗ của cai ngục không?”

“Biết.”

“Vậy thì xin tự giới thiệu. Tôi là Dương Thế Thành cũng chính là cai ngục có vai trò trong việc dạy dỗ cậu.” Vừa nói Dương Thế Thành lấy tay gỡ bỏ mắt kính trên khuôn mặt mình xuống.

Lâm Chi Mạn đứng quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy, lúc nãy khi nói ra câu đó, khóe miệng đã đã nhếch lên tạo thành đường cong tuyệt đẹp.

“Nói cho mà biết, tôi không hối hận về việc mình đã làm đâu, cho dù anh có giở thủ đoạn gì đi nữa…” Vừa nói cậu vừa quay đầu về phía anh thì không khỏi bất ngờ…

Anh ta đã bộc lộ cảm xúc rồi… Anh ta đang cười. Dù chỉ là cười mỉm nhưng ánh mắt và ý cười vô cùng đậm.

Đáy mắt anh hiện lên một tia thích thú. Vẫn giữ nguyên nụ cười đó, anh ngữ khí bình thản, nét mặt cao ngạo tỏ ra khinh thường người trước mặt nói một câu:”Bắt đầu thôi! Buổi dạy dỗ đầu tiên tôi sẽ cố gắng nhẹ tay với cậu! Bây giờ thì mau tự cởi hết quần áo ra!”

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN