Dây Dưa Cùng Người Bên Nhau Trọn Đời
Chương 7: Một giấc xuân mộng
“Tỷ tỷ người…….” Thanh Y vươn tay, đau lòng muốn vuốt ve gương mặt dù đã dùng loại son môi quý giá vẫn không che dấu được vẻ tái nhợt kia.
“Ta lạnh quá, thực lạnh! Thanh Y, có phải ta sắp chết không?” Ánh mắt Vũ Lâm lướt qua bờ vai Thanh Y dõi về phía hư vô, đồng tử tan rã vô thần, như thể linh hồn bị hút đi.
“Tỷ tỷ, người đừng làm ta sợ.” Thanh Y ôm lấy thân thể lạnh đến run rẩy của Vũ Lâm, đỡ nàng dậy, khó khăn đi tới chiếc giường ở buồng trong. Mặc dù cắn răng chịu đựng, nhưng lại vẫn tận lực mềm nhẹ đặt nàng xuống, rồi vội vàng đem toàn bộ chăn phủ lên người Vũ Lâm, một chút khe hở cũng không để lộ, cao cao đắp chồng lên thân thể nàng, chỉ sợ nàng bị đông lạnh.
“Lạnh quá!” Răng Vũ Lâm bắt đầu run rẩy va chạm, đôi môi dưới mím chặt đã tái xanh.
“Tỷ tỷ, ngươi chờ chút, ta đi lấy chăn.” Thanh Y xoay người muốn chạy đi, lại bị một bàn tay giữ chặt. Nàng quay đầu, thấy hai mắt Vũ Lâm đẫm lệ, nức nở: “Đừng đi, Thanh Y. Đừng rời bỏ ta.”
Thanh Y lật tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng: “Tỷ tỷ……..”
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nữ tử buổi sớm nay vẫn như thể một đoá danh hoa bừng nở rộ, giờ lại bất lực cùng thương tâm, héo tàn trong nháy mắt như thế, đây rốt cuộc làm sao vậy?
Nàng cởi bỏ y phục của mình, chui vào chăn, ôm lấy người kia, dùng hết khí lực mà ôm, như muốn truyền hết nhiệt độ cho nàng, như vậy người ấy sẽ không còn lạnh đến phát run nữa.
Vũ Lâm rúc vào lòng Thanh Y, cuộn tròn lại, đó là tư thế còn trong bụng mẫu thân từ thật lâu ngày trước, nàng từng như vậy, nhưng giờ đã quên mất, tư thế này mang đến cho nàng cảm giác an toàn. Ở trong vòng tay Thanh Y, thật thoải mái, tự do, ấm áp, như thể không cần phải đi đối mặt với bất kì thứ gì.
Nàng không còn run rẩy nữa, lặng yên ngủ, ngẫu nhiên vài tiếng mê sảng lại được bật thốt ra từ đôi môi kia, mà Thanh Y nghe được lại tan nát cõi lòng.
Mẫu thân, đừng ép con, con sẽ không, con thật sự sẽ không…….
Thực xin lỗi, mẫu thân, ôm con một cái…….
Tướng công, cầu xin chàng ở lại, đừng đi……Tướng công……
Thanh Y, Thanh Y……
Nàng bắt đầu thì thào gọi tên Thanh Y, tuyệt vọng, khát cầu, ỷ lại.
“Vũ Lâm, ta ở đây.” Thanh Y như thể đáp lại tiếng gọi của nàng, nhỏ nhẹ thì thầm bên tai nàng.
Thanh Y thích ôm nàng như vậy, ở nơi này Bạch Vũ Lâm cao quý mới chân chính thuộc về duy nhất một mình nàng, chỉ có khi được nàng ỷ lại mới cảm thấy chính mình không tồn tại vô ích.
Nếu có thể, nàng hy vọng thượng thiên cứ để cho thời gian dừng lại như vậy, vĩnh viễn thế này. Lần đầu tiên Thanh Y hướng thượng thiên cầu nguyện, thành kính mà dụng tâm.
Trong mộng là cánh đồng hoang vu hắc ám, gần đó không có nơi nào có thể né tránh, chính mình cô độc đứng dưới bầu trời đen tối thẫm, nàng há miệng muốn la lên một cái tên, cầu cứu người ấy, thế nhưng không có ai đáp lời nàng, thanh âm thê lương của nàng vang vọng, trôi nổi bay xa giữa khung cảnh trống trải hoang sơ, sau đó biến mất. Mây mù cũng không biết bay tới từ phương nào, phủ kín đất trời, che đi tầm mắt xung quanh. Nàng kích động nhìn bốn phía, nhưng lại không nhìn được sự vật ở trước mặt, trống rỗng, vẫn trống rỗng.
Đừng đối xử với ta như vậy. Nàng theo thói quen ôm chặt lấy cơ thể, nhưng mà, vẫn không ngăn được cái lạnh đến thấu xương.
Lòng bàn tay đột nhiên có thêm một bàn tay ấm áp khác, chậm rãi lôi kéo nàng đi tới, đi giữa sương mù. Nàng không biết người kia sẽ kéo nàng tới đâu, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay ấy khiến nàng an tâm. Nàng biết, nàng có thể tin tưởng bàn tay này, tin tưởng đến nỗi hoàn toàn giao chính mình cho người ấy, liều lĩnh đi theo hướng mà người ấy đi.
Người kia kéo nàng xuống nước, chậm rãi đi tới chỗ càng ngày càng sâu, nhưng mà, nước lại thực ấm áp, dịu dàng bao lấy nàng, từng ngóc ngách cơ thể đều được làn nước ôm ấp. Nước lên qua ngực, bóng dáng chủ nhân của bàn tay kia dần dần hiện ra phía trước, một thân thanh y, dáng người yểu điệu, trên búi tóc cài chiếc trâm ngọc bích, bàn tay nắm chặt tay mình không chịu buông.
“Thanh Y.” Vũ Lâm đột nhiên gọi tên nàng, mà bởi nước sắp lên qua mũi, thật sự vốn không có cơ hội để thốt lên. Ở khoảnh khắc cuối cùng, cái tên mà nàng muốn gọi chỉ có một, còn bàn tay lại nắm chặt tay Thanh Y không buông.
Thanh Y quay đầu, thản nhiên cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Hoàn toàn chìm dưới làn nước, mở mắt ra, phát hiện mình lơ lửng trôi trong nước, có thể tự do hô hấp. Thân thể bị một cự xà màu xanh quấn quanh, đầu rắn thật lớn phun cái lưỡi đỏ thắm, giương đôi đồng tử màu hạnh nhân nhìn mình.
Không hề sợ hãi, ngược lại lại muốn dùng toàn lực ôm lấy nó, nhưng mà, lại không cảm giác cánh tay tồn tại, thì ra thân thể mình cũng biến thành thân thể bạch xà, quấn quýt lấy thân thể kia, như thể hai sợi dây thừng, chỉ hận không thể gắn chặt lấy nhau, vĩnh viễn không buông ra.
“Thanh Y”. Nàng cất tiếng gọi, cũng phun ra chiếc lưỡi nho nhỏ màu đỏ.
Thân thể Thanh Y tiếp tục cùng nàng giao triền, càng ngày càng gấp, càng ngày càng dùng sức.
Cho dù cảm thấy xương cốt chính mình sắp bị bóp vụn khi quấn quýt lấy nhau, nhưng mà Vũ Lâm vẫn dùng hết toàn thân khí lực, dùng thân thể rắn của mình ôm lấy nàng, cọ xát.
Hai con cự xà gắt gao quấn quýt trong làn nước, quay cuồng, thề sống chết không thôi.
Ah! Nóng Quá! Vũ Lâm nhắm mắt lại, không nhịn được rên rỉ, như thể có một ngọn lửa thiêu đốt hai nàng, đốt cháy hết thảy, vạn kiếp bất phục.
Nhưng mà lại vẫn luyến tiếc buông ra, nhiệt lượng lúc cọ sát giao triền sinh ra xoá tan hết giá lạnh. Đó là sự sở hữu toàn vẹn, không phải là nỗi cô độc mất mát tịch mịch, chẳng còn một mình nữa.
Thanh Y! Thân thể Vũ Lâm như đột nhiên bị lấp đầy bởi nham thạch nóng chảy bỏng rát. Trong nháy mắt, nàng ôm chặt thân thể ấm áp kia, từ cổ họng phát ra tiếng nỉ non trầm thấp không biết là thống khổ hay vui sướng. Cao vút, quyến rũ, hơn nữa đầy uyển chuyển.
Im lặng, hết thảy đều an tĩnh lại, nước kia không thấy, đôi rắn cũng không còn. Chờ tới khi ý thức thanh tỉnh lại, phát hiện ra mình đang được nàng ôm, mà thân thể mình thế nhưng không hiểu sao lại ẩm ướt.
Vũ Lâm dù sao cũng không phải là cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, chuyện như vậy đối với mình mà nói chính là thứ dâm uế đáng xấu hổ. Nàng không dám nghĩ, không dám đối mặt với phản ứng đáng xấu hổ của thân thể mình.
Vũ Lâm dựa vào thân thể Thanh Y, cũng trần trụi như thế, cũng ẩm ướt như vậy, tựa như hai con mãng xà sống chết quấn lấy nhau trong mộng kia.
Nhịp tim đập, hai quả tim cùng đập như nhau, lẳng lặng ôm lấy nhau, đếm tiếng tim đập.
“Có đỡ hơn không?” Thanh Y đã sớm phát giác Vũ Lâm tỉnh lại, thân thể trong lòng cũng không còn run rẩy cùng lạnh như băng nữa, trái tim đang nặng trĩu cũng rốt cục thả lỏng.
“Tốt hơn nhiều, ta muốn tắm rửa một chút.” Vũ Lâm nằm lui trong chăn, cắn môi dưới đáp. Cảm giác ướt át không đứng đắn kia khiến nàng cảm thấy thẹn.
“Cũng tốt, thân thể đầy mồ hôi thế này thực không thoải mái, để ta đi phân phó hạ nhân, ngươi ngủ trước đi.”
Vũ Lâm dịu ngoan chấp nhận mệnh lệnh của Thanh Y, nàng lúc này thực giống một tiểu hài tử, nghe lời đến khiến người ta thương tiếc.
Thanh Y săn sóc đem chăn đắp cẩn thận, phủ kín thân thể Vũ Lâm rồi mới đứng dậy, mặc y phục của mình vào.
Lúc này Vũ Lâm mới phát hiện mỗi một kiện y phục hay trang sức của Thanh Y đều màu xanh, hoặc tươi non như hạt mầm, hoặc đậm như trúc xanh, giống con thanh xà trong giấc mộng.
Vừa nghĩ tới giấc mộng kia, Vũ Lâm cảm thấy mặt mình nóng bừng, liền xấu hổ kéo chăn chùm lên người, như thể hài tử mà ẩn núp.
Hết chương 7
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!