Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em - Chương 23: Đến nơi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em


Chương 23: Đến nơi


Edit: TH

Cố Vân Thanh bị cái ôm này làm đầu và hai chân trước dúm dó lại với nhau. Cô lắc đuôi, che mấy vùng nhạy cảm của mình trước ống kính, rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Gâu.” Sen hót phân, anh buông tôi ra.

Trình Dịch thấp giọng ho khụ một tiếng, sau đó buông Cố Vân Thanh ra.

“Này… Gọi điện hỏi thử tổng đạo diễn?” Phó đạo diễn đến trước mặt Ngụy Đông, nhỏ giọng hỏi.

Ngụy Đông chỉ vào màn hình di động của mình đang sáng, “…Đã gọi.”

Nói là cố gắng hết sức giảm dấu vết của kịch bản, nhưng loại chuyện thế này bọn họ lần đầu tiên thấy, chỉ có thể xem bên trên phản ứng thế nào.

Tổng đạo diễn Trần Triệu Hâm của《 Thử thách điều không thể 》 khi nhận được điện thoại cũng kinh ngạc, ông ta liên tiếp hỏi tới hai lần để xác nhận mới thật sự tin bọn họ mời nam diễn viên mới kia đến đưa chó tới cùng.

Tuy nhiên, nghe qua rất thú vị, người mới này cũng có thể nảy ra ý tưởng như vậy… Suy nghĩ chừng mười phút, xác định không ảnh hưởng quá lớn đến phân đoạn ở giữa, Trần Triệu Hâm mới mở miệng, “Ông bảo Trình Dịch phải đảm bảo, trong lúc quay chụp chó của cậu ta sẽ không có vấn đề.”

Mấy vấn đề này bao gồm không được tuỳ tiện tấn công người dân ở địa phương. Còn cả không được ngứa răng cắn đứt mấy dây rợ máy móc quay phim.

“Ok, tôi hỏi ngay.” Ngụy Đông nói xong, giao điện thoại di động cho phó đạo diễn.

Tới trước ống kính máy quay, Ngụy Đông trực tiếp nói thẳng. Trình Dịch nghe xong không chút do dự liền đáp ứng.

Chó Berger của anh rất nghe lời, sẽ không quấy rối. Nếu không phải Cố Vân Thanh vẫn luôn không chịu thừa nhận, Trình Dịch thậm chí còn cảm thấy chó của mình còn có thể nghe hiểu được tiếng người.

Cảm giác được ánh mắt của Trình Dịch, Cố Vân Thanh vô tội nhìn anh.

Bên kia nghĩ kĩ thấy vẫn không nên mạo hiểm, Ngụy Đông lấy bút của mình ra, viết giấy cam kết trong phần nhiệm vụ của Trình Dịch.

“Vì “hành lý” mà cậu mang theo có tính đặc thù cho nên cậu được nhận đãi ngộ mà những người khác không có.” Ngụy Đông nói.

Người cầm máy quay nín cười, đạo đức nghề nghiệp làm anh ta cố không cười thành tiếng, có điều bả vai thì lại đang khẽ run.

Trình Dịch cũng phát hiện vì quan hệ của mình và Cố Vân Thanh mà hình như mình thành người đặc biệt. Sắc mặt anh không đổi, nhanh chóng kí tên, “Được.”

Đưa lại cho Ngụy Đông bằng hai tay, Ngụy Đông nhìn thấy tên trên giấy, thuận miệng nói: “Chữ rất đẹp.”

Trình Dịch dừng một chút, “Cảm ơn ạ.”

Tuy rằng vẫn luôn ghi hình nhưng Trình Dịch biết đến cuối thì cắt nối biên tập lại còn rất ít cảnh, vậy nên cũng không cố tình làm gì cả.

Xe bus từ từ xuất phát, ống kính quay cận mặt Trình Dịch.

Điều chỉnh lại ghế dựa trên xe, người trong tổ ekip cứ tưởng Trình Dịch muốn nghỉ ngơi, ai dè con chó Berger bên cạnh nhanh nhẹn nhảy lên và nằm xuống.

Cố Vân Thanh thề đây là phản xạ theo thói quen của cô. Đợi đến khi nhảy lên rồi, cô mới ngờ ngợ ra, bây giờ đang quay, mình có nên nể mặt sen nhà mình, trước mặt khán giả để họ thấy anh có chút địa vị trong gia đình không nhỉ.

Nhưng Cố Vân Thanh còn chưa kịp hành động, Trình Dịch đã lần nữa duỗi tay thắt dây an toàn cho cô.

… Lúc này không cần thể hiện rồi.

Trình Dịch cố ý chọn cho Cố Vân Thanh ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cho cô ngắm phong cảnh ven đường để giết thời gian.

Nhưng mà chẳng được mấy phút, anh đã thấy chó ta rung đùi đứng lên.

“Sao vậy?” Trình Dịch nghi hoặc hỏi.

“Gâu…” Nhìn chằm chằm bên ngoài quá lâu, có hơi choáng…

Cố Vân Thanh mềm như bông ngã xuống ghế dựa, bỗng dưng cảm thấy được mở cửa kính trên xe tuyệt vời cỡ nào. Xe buýt đông người lại vì mở điều hoà, trong khoang xe kín mít, không khí thật sự không đủ lưu thông.

Trình Dịch chưa từng nghĩ, chó ta sẽ say xe buýt. Anh không nhịn được, hơi mỉm cười.

Tiếng cười này rất dễ nghe… Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn Trình Dịch một cái, sau đó ngả người rồi gác đầu lên đùi Trình Dịch.

Trình Dịch duỗi tay, nhẹ nhàng gãi ngứa cho cô từ đầu tới đuôi, lần lượt gãi hết. Anh cứ lặp đi lặp lại động tác này cho đến khi Cố Vân Thanh ngủ khò khò.

Thành viên trong tổ ekip nhìn tất cả hành động của Trình Dịch: “…”

Bên khác.

Phó đạo diễn thấp giọng thì thào với Nguỵ Đông, “Này khác gì nuôi con trai đâu chứ?”

Ngụy Đông hơi ngừng động tác uống nước, sau đó mở miệng nói: “Tôi vừa hỏi rồi, kia là chó cái.”

Nguỵ Đông còn đang định nói “rõ ràng là nuôi con gái” nhưng lại bị phó đạo diễn cắt ngang.

“Vậy thì là nuôi vợ.”

Ngụy Đông muốn phản bác, nhưng nghĩ mãi mà thấy chẳng sai chỗ nào.

——

Xe buýt chạy đến chín giờ, trên đường đi thì nghỉ ngơi giữa chừng ở quanh thôn đó một lần, lúc sau mới lại tiếp tục khởi hành.

Đến nơi, tổ ekip đổi xe việt dã, thấy nhiệt độ ở đây xuống thấp và hơi lạnh nên mở cửa sổ, bấy giờ Cố Vân Thanh mới dần tỉnh táo.

Đường núi gập ghềnh, cho dù ngồi trên xe việt dã, mọi người cũng đều bị xóc nảy người.

Cố Vân Thanh chỉ nghĩ duy nhất một điều, may mà hiện tại mình có bốn chân. Một mình xuống dưới chạy ba bốn mươi kilomet không thành vấn đề.

Lại ba tiếng sau trôi qua, xe việt dã mới đến đúng địa điểm.

Trình Dịch định xuống xe nhưng bị cản lại để nhận nhiệm vụ.

“Từ giờ bạn phải mang bịt mắt, chờ mọi người đến đông đủ mới có thể cởi ra.”

Nói cách khác, bây giờ Trình Dịch không được nhìn gì cả.

Dựa theo yêu cầu mang bịt mắt, Trình Dịch lẳng lặng ngồi trong xe đợi.

Tầm khoảng một tiếng sau, lại có thêm tiếng của ba chiếc xe việt dã lái tới. Hoá ra lần này quay show truyền hình thực tế tổng cộng mời bốn nghệ sĩ.

Đưa bốn người đang bị bịt mắt đến mảnh đất trống, Trình Dịch mang theo Cố Vân Thanh đến, chuyện này chỉ có tổng đạo diễn là Trần Triệu Hâm biết. Ngay cả phó tổng đạo diễn cũng không biết, càng đừng nói tới tổ ekip khác.

Bọn họ thấy Cố Vân Thanh thì phản ứng đầu tiên là nhìn lại Trình Dịch, cùng chung suy nghĩ, diễn viên mới này đúng là dám đưa theo thật.

Đến cả Trần Triệu Hâm, bọn họ chỉ có thể nói, vậy mà ông ấy cũng dám đồng ý thật.

Trần Triệu Hâm dĩ nhiên biết mọi người nghĩ gì trong lòng, vì thế ông ho một cái, sau đó hô: “Ok, hiện giờ mọi người đang ở thôn Lưu Nhân – mảnh đất nghèo nhất của huyện Khang*. Các bạn mang hành lý của mình bày ra, còn một cơ hội nữa được trao đổi đồ với nhau. Cơ hội này mang tính cưỡng chế, nói cách khác, người bị chọn không có quyền được từ chối.”

“Được, bây giờ bắt đầu trao đổi.”

Cố Vân Thanh nghe thấy mệnh lệnh này, sống lưng lập tức cứng đờ. Cứ như vậy thì không nhất thiết cô được theo Trình Dịch mất.

Ngẩng đầu nhìn một vài vị diễn viên khác, bởi vì đều bị bịt mắt nên cô không biệt được ai với ai. Nhưng từ cách ăn mặc đến phong thái, chắc là trông tính cách cũng không tồi.

Thế nên… Nếu bị đổi mất… Hình như cũng chẳng xấu gì lắm…

Tuy rằng không cảm nhận được suy nghĩ của Cố Vân Thanh lúc này, nhưng đến khi anh sờ đầu cô, phát hiện cái đầu của chó ta không biết đang nhìn về phía minh tinh nào rồi. Trình Dịch tý nữa thì bị tức chết.

Nhéo lỗ tai của Cố Vân Thanh một phen, Trình Dịch ép bẻ đầu cô xoay về, để cô đối diện với camera, không được nhìn xung quanh, càng không được nhìn người khác.

Con chó này đúng là trời cao phái tới khiêu chiến sự nhẫn nại của anh đây mà!

Hai trong bốn người đã bắt đầu di chuyển, Trình Dịch không động đậy. Trước mắt có hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn hai người kia thì định bụng sờ xem người nọ mang thứ gì theo rồi ra quyết định.

Ngay sau đó, đã có người sờ tay lên đầu chó của Cố Vân Thanh.

Nhìn người đang cận kề này, nước da màu đồng tượng trưng, cô không khỏi có chút kinh ngạc.

Triệu ảnh đế còn mời được đến đây, vị tổng đạo diễn này quả là người có mối quan hệ tốt trong giới. Đây cũng đại biểu cho ratings của show truyền hình thực tế này cũng không quá thấp.

Thấy Triệu Nghị Bằng bắt đầu cúi người sờ mình, Cố Vân Thanh nhanh chóng ngậm miệng nhắm mắt. Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, bắt đầu giả chết, tùy ý bất động để mặc người ta sờ. Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ta thấp giọng thì thào với Trình Dịch.

“Sao cậu lại mang thú bông lớn như vậy đến đây thế?”

Hoàn cảnh thế này mà còn mang cái đồ này tới đây ư? Đây là minh tinh nào vậy, kì quặc thế?

Nói xong, Triệu Nghị Bằng quay đầu đi chỗ khác, câu cuối cùng của anh ta vẫn lọt vào lỗ tai Trình Dịch.

“Chất liệu của con thú bông này thô thật đấy, ôm ngủ sẽ không thoải mái đâu.”

Trình Dịch: “…”

Vậy rồi con chó này thế nào mà để người khác hiểu lầm vậy?

Khoảng ba phút sau, trao đổi xong, Cố Vân Thanh phát hiện lúc trước mấy người này mang thứ gì vẫn còn nguyên như cũ. Nói cách khác, không ai trao đổi cả.

Trần Triệu Hâm thấy thế thì trực tiếp hô dừng, “Được rồi, tháo bịt mắt của các bạn đi.”

Bốn người lần lượt tháo bịt mắt của mình, ba người kia sau khi thấy Cố Vân Thanh thì lập tức hốt.

Chương trình này còn có thể mang “vật sống” tới ư?!

Triệu Nghị Bằng đáng thương nhìn cái áo khoác của mình, lại nhớ tới cảm xúc trên tay mình vừa rồi, lập tức giơ ngón cái với Trình Dịch, “Lợi hại.”

Anh ta vào nghề ba mươi năm nay, tham gia vô số các show, lần đầu tiên bắt gặp một diễn viên không theo lẽ thường thế này.

Trình Dịch bất đắc dĩ, chỉ có thể cười khổ.

Tuy rằng ba người này có ngạc nhiên khi thấy Cố Vân Thanh, nhưng bọn họ cảm thấy cô cũng chẳng có ích gì nhiều. Chắc tối đa chỉ theo sau chân Trình Dịch trốn tránh thôi.

Tuy nhiên ngoại hình của cô cũng coi là khá xinh đẹp. Diễn viên đang nổi hiện giờ – Trương Chi Dịch và nam diễn viên hạng B – Phan Đông Minh thuộc phái thực lực, đều cảm thấy tay hơi ngứa, muốn tiến lên sờ Cố Vân Thanh.

Cố Vân Thanh ngồi xổm tại chỗ, một đôi mắt chó ngây thơ trông cực kì trong sáng và đầy vẻ lương thiện.

Trình Dịch bất đắc dĩ đỡ trán.

Xong rồi, con chó này chỉ sợ lại bắt đầu giở trò lừa người đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN