Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em - Chương 8: Chủ nhân mới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em


Chương 8: Chủ nhân mới


Edit: TH

Ba ngày sau, cuối cùng Trình Dịch cũng hiểu tại sao Cố Vân Thanh ở đoàn làm phim lại được đối xử đặc biệt như vậy.

Nhưng cũng chỉ biết có thế, mỗi lần Trình Dịch đang ngồi ngay ngắn tại chỗ thì chó Berger luôn chờ anh ăn cơm cùng. Anh đều mím môi yên lặng tiếp nhận ý tốt của cô.

Ba ngày trôi qua, trên dưới toàn bộ đoàn làm phim đều đã biết anh và con chó này rất thân thiết, ngay cả thịt trong cơm hộp của nó đều chia cho anh ăn, cơ hồ tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Phải biết rằng, chó ta là động vật cực kì được bảo vệ!

Hai vị nam chính này trước sau, thái độ của con chó này đối với bọn họ cũng chẳng tốt hơn gì mấy. Là vì bọn họ cũng khách sáo không ít với Trịnh Thần.

Bởi vì trên cổ Cố Vân Thanh còn quấn băng gạc, không có cách nào đóng phim được, chỉ có thể mỗi ngày nhìn Trình Dịch đi qua đi lại, thậm chí lúc anh khớp thoại cũng nằm cạnh anh.

Lâu lâu, Trình Dịch cũng sẽ duỗi tay vuốt đầu cô, sau đó đổi lại Cố Vấn Thanh sẽ nhiệt tình sủa.

Nghe nói Lục Chấn Viễn đang tìm kiếm chủ nhân mới cho cô, người được chọn đều đã được định sẵn… Cố Vân Thanh cọ cọ lòng bàn tay của Trình Dịch, có chút thất thần.

Advertisement / Quảng cáo

Không biết người nọ tính tình thế nào, có ổn không. Nếu như không tốt, hiện giờ cô thân là một con chó, lại xa nhà như vậy, cũng không thể quay về được!

Trình Dịch trước nay không hề biết, loại động vật như chó mà cảm xúc cũng biến hoá nhanh như vậy. Cảm nhận được con chó bên người không ngừng thay đổi tư thế, anh hơi hơi nhíu mày.

Nhưng mà không đợi Trình Dịch kịp nói gì, Lưu Vũ Sinh bên kia đã hô lên, “Trình Dịch, mau đi hoá trang đi, nửa tiếng nữa là cảnh cậu diễn rồi!”

Do dự một chút, Trình Dịch trấn an sờ sờ đầu chó của Cố Vân Thanh, tiếp theo đi về phía thợ trang điểm.

Cố Vân Thanh thở dài, tùy duyên đi vậy. Đã biến hoá nhiều lần như vậy, cô gặp chuyện lạ cũng không phải ít, đã sớm thành thói quen.

Đầu óc của chó chính là rất đơn giản, Cố Vân Thanh rất nhanh đã bị thứ khác hấp dẫn mất.

Cô thấy một đám chim sẻ.

Lúc cô biến thành mèo cũng thử vồ cái đám này, vẫn là vồ khá giỏi. Không biết giờ thế nào…

Sau khi Trình Dịch đi ra thì không thấy bóng dáng Cố Vân Thanh đâu.

Thật sự lo lắng cho cô, không biết Berger này lại đi chơi loăng quăng ở đâu. Dù sao toàn bộ khu bộ đội, nơi nơi đều là chỗ chào đón cô, cũng không ai cản cô lại.

Trình Dịch vừa nghĩ lại vừa bật cười lắc đầu.

Bên kia.

Lục Chấn Viễn đã ngồi trong văn phong ba bốn tiếng đồng hồ, bóp bóp bả vai đang cứng đờ, sau đó ông đứng lên, “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem những tân binh kia thế nào.”

Viên cảnh vệ đương nhiên sẽ không phản đối, hai viên cảnh vệ liền theo sau Lục Chấn Viễn.

Mất một tiếng đồng hồ để đi tuần tra sơ bộ một lượt doanh trại của tân binh. Đợi đến khi Lục Chấn Viễn đi ăn cơm thì thấy được một bóng dáng quen thuộc.

“Chỗ này là chỗ đóng phim hả?” Lục Chấn Viễn quay đầu hỏi.

Viên cảnh vệ gật đầu, “Đây là nơi mà tân binh huấn luyện, không cần yêu cầu gì phải chú ý nên để họ quay phim ở đây ạ.”

Lục Chấn Viễn hiểu, tiếp theo ông cười như không nhìn bóng dáng con vật đang vồ đám chim sẻ, nói: “Hai ngày không gặp Lục Lộ, mấy người chờ ở đây, tôi qua đó xem sao.”

Viên cảnh vệ tuy là ít khi cười cũng đứng nghiêm trang, lúc sau trong mắt hiện lên ý cười.

Cố Vân Thanh mải đùa nghịch một chút cũng không phát giác có người xuất hiện cạnh mình, mãi đến khi cô nghe thấy tiếng “khụ” một cái.

Theo phản xạ bắt được đồ vật nhét vào miệng, Cố Vân Thanh lúc này mới không nhanh không chậm xoay người lại, có vẻ cực kì ung dung.

Nhìn cô không ngừng mấp máy mồm, khóe miệng Lục Chấn Viễn cong lên một chút, “Mày không há mồm ra, cái thứ trong miệng mày chết ngáp bây giờ!”

Nghĩ đến con chim sẻ con trong miệng mình, Cố Vân Thanh giật mình một cái, kế đó nhanh chóng há miệng ra.

Chim sẻ hoảng hồn đập cánh vẩy vẩy nước miếng trên người mình, vỗ cánh phành phạch bay đi.

Advertisement / Quảng cáo

Đó là thứ gì vậy, cái động gì tối om lại còn ướt dầm dề, quả thực quá đáng sợ!

Đợi sau khi chim sẻ bay đi, Cố Vân Thanh bây giờ mới phát hiện ra, mặt nhăn nhúm như đít khỉ. Trong mồm cô rơi xuống rất nhiều lông chim…

“Tao chưa thấy loại nào mà vô tổ chức như mày, không có kỷ luật của chó nghiệp vụ. Mấy năm trước huấn luyện mày thế nào đều chui hết vào bụng rồi hử?” Lục Chấn Viễn vừa ngồi xổm xuống nhặt sạch lông chim trong miệng của cô, vừa mắng.

Cố Vân Thanh vô cùng đáng thương nhìn ông, thì cũng là từ bụng chó chui ra mà?

Mẹ của Lục Lộ là một con chó nghiệp vụ rất lạnh lùng, trước nay không hề làm nũng với Lục Chấn Viễn. Lục Chấn Viễn căn bản không được hưởng thụ cái loại đãi ngộ thế này, vì thế mỗi lần đều chỉ có thể đầu hàng. Đương nhiên lúc này cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Lục Chấn Viễn cảm thấy vẫn chưa hết giận, sau đó vỗ lên đầu Cố Vân Thanh một cái.

Đợi khi Trình Dịch quay xong mang hai hộp cơm đi tìm con chó thì thấy được cảnh này.

Trình Dịch không thấy hai tên cảnh vệ ở phía xa, nhưng anh thấy quần áo mặc trên người Lục Chấn Viễn. Nghe nói lúc trước do con chó này bị thương, cho nên không có tác dụng gì mới đến đây đóng phim.

Nghĩ nghĩ, Trình Dịch hô một tiếng, “Ăn cơm.”

Trong tíc tắc Cố Vân Thanh quay đầu lại, theo bản năng chạy như điên đến. Nhưng mà giây tiếp theo, cô đã bị một đôi tay đè lại.

“Người trẻ tuổi này là ai?” Lục Chấn Viễn híp mắt hỏi.

“Gâu!” Nam diễn viên vừa mới quen nha, diễn chung với cô đó.

Bốn chân Cố Vân Thanh vô thức đào đất, phát ra tiếng soạt soạt.

Lục Chấn Viễn cười cười, hơi nhắc nhở: “Mày là con gái, cần gì nhìn mấy thằng nhóc lớn lên đẹp trai liền bổ nhào vào.”

Nếu không bị lừa cũng không biết.

Lục Chấn Viễn cảm thấy, bản thân mình nuôi con chó này so với việc nuôi con gái của mình cũng nhọc lòng y như nhau.

“Tao tìm cho mày một chủ nhân mới, chờ ngày đưa mày đi gặp.” Lục Chấn Viễn vỗ vỗ lưng Cố Vân Thanh sau đó liền thả cô đi.

“Gâu gâu gâu!” Vậy ông nhớ phải đi ăn cơm, uống nhiều nước, ăn ít đồ dầu mỡ.

Khi cười, khoé mắt Lục Chấn Viễn lộ ra nếp nhăn ở khoé mắt, ông đứng lên phất phất tay, “Tao biết rồi, mày mau đi ăn cơm đi.”

Cố Vân Thanh cọ đầu một lúc, sau đó mới chạy về chỗ của Trình Dịch.

Trình Dịch nhìn đến Cố Vân Thanh và Lục Chấn Viễn thân thiết với nhau, cũng biết hình như mình hiểu lầm. Trên mặt anh tức khắc lộ ra vẻ xin lỗi.

Đợi sau khi Trình Dịch và Cố Vân Thanh đi khỏi, Lục Chấn Viễn mới nhướng mày.

Chàng trai trẻ tuổi này, có chút ý tứ.

——

Advertisement / Quảng cáo

Ngày tiếp theo.

Trình Dịch từ sớm đã lái xe đến cổng quân đội, theo sát xe của anh là một chiếc Porsche màu đỏ đỗ lại.

“Ba, ba nói gì đi, sáng sớm tinh mơ bảo con tới chỗ này chỉ vì một con chó?” Từ trong chiếc Porsche, có một chàng trai trẻ chui ra, không để ý Trình Dịch, cầm điện thoại đang oán trách gì đó.

Trình Dịch dừng lại, tay muốn mở cửa xe cũng rụt về.

“Được được, con biết rồi. Chó của bác Lục con nhất định sẽ mang về cho ba. Thế đã được chưa?” Chàng trai nói xong, ánh mắt đảo đảo, cười hì hì nói: “Tuy nhiên ba đáp ứng con một điều kiện, con ưng một con xe, muốn ba mua cho con.”

Có vẻ đầu dây bên kia điện thoại đã đồng ý điều gì, chàng trai vui vẻ, hài lòng liền cúp điện thoại. Gã ta cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Chỉ vì một con chó què, ông đây cũng đối phó được.”

Sau đó cũng không quay đầu lại, đi vào trong quân khu.

Trình Dịch nháy mắt, sau đó xuống xe.

– —

12h01 ngày 1/1/2020, chúc mọi người năm mới vui vẻ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN