Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn - Chương 49: Khả năng tiên tri rất khá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn


Chương 49: Khả năng tiên tri rất khá


Vài thân ảnh đang bay trên không, người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ ngoác mồm đến tận mang tai, tiên sao.

“Đội trưởng ta có cảm giác lần này tựa như hơi dễ dàng thì phải.”

“Ngươi sợ cái gì, chúng ta đội trưởng cũng cấp S lâu năm còn sợ một tên vừa tấn cấp hay sao”,

Tên kia bất đắc dĩ nhìn lại trên tay mình đứa bé kia vẫn còn đang ngủ, cũng đành lắc đầu chạy theo sau, dù sao đây là nhiệm vụ. 

“Người nào.”

Tên đội trưởng dừng lại, cả đám người cũng dừng lại theo, ai nấy cũng tập chung cao độ nhìn xung quanh.

Không có một tiếng động, đứng trên nóc nhà, một cô gái tóc cột đuôi ngựa, hai mai tóc rủ xuống vô cùng đẹp đẽ, phối hợp với bộ đồ dài thùng thình hoàn toàn không hợp với cuộc sống hiện đại, đây cũng chính là Dương Liên đưa cho.

Vẻ bề ngoài là như vậy bất quá những người này nhìn vào lại không phải như vậy,cô bé trước mặt đã nói rõ cho bọn hắn rằng đừng nhìn tuổi tác mà đánh giá trước mặt mình, chỉ riêng phần đứng trên đỉnh nóc nhà chật hẹp đã không phải việc một đứa trẻ 12 13 tuổi bình thường có thể làm đến.

“Đường khác, không cần thiết nán lại, nhanh đến điểm tụ tập.”

Nhưng khi đám người quay mặt đi, thình lình trước mặt một gương mặt thân quen lại đứng ở nóc một ngôi nhà khác, lẳng lặng như chờ đợi điều gì đó, đám người không khỏi lạnh run.

“Trả lại tiểu thư các ngươi có thể đi.”

“Cô bé, ngươi không ngăn được bọn ta, báo lại tên kia muốn lấy lại con gái, có hai cách.

Một lại tự giao nộp cho chính phủ.

Hai là tìm đến chúng ta.”

“Lặp lại lần nữa, trả lại tiểu thư.” âm thanh lạnh nhạt không một chút dao động, tay phảu nhấc lên một làn sóng lăn tăn.

“Sưu.” một tia khí lãng băng lãnh bắn thẳng vào phía đám người.

Bang!!

Tia kia gần chạm đến đám người, lại giống như có một vật cản vô hình, bỗng chốc đám người kia biến mất, cũng là trong lúc nói chuyện tên kia đã hoàn thành chuyền tống trận, nói theo đây gọi là ma pháp dịch chuyển.

“Thanh ly cô cô, người để chạy mất.”

Thanh Ly cũnh Liễu Sương chậm rãi đi ra.

“Không sao, đối phương thực lực không yếu, nhất là tên dẫn đầu, ta cũng không biết có đánh thắng được hắn hay không, nhưng không còn cách nào khác, hôm nay là ngày mình ra quân, coi đây là luyện tập đi, thực lực ngươi tiến triển rất nhanh nhưng đánh với đám đó có chút miễn cưỡng.”

“Đi thôi, xem chúng tính làm gì.”

Rất nhanh mọi người toàn bộ biến mất để lại khung cảnh như chưa từng có gì xảy ra.

Chạng vạng sáng, tiểu Tuyết vẫn còn đang ngủ, tựa hồ bên ngoài không hề có chút liên quan nào cả, mấy tên kia vẫn ngồi lẳng lặng đợi người đến.

“Đội trưởng, người nghĩ tên kia có đến không,hay là hắn không tìm được chúng ta.”

“Không có khả năng, chúng ta đi cũng không cật lực che giấu, còn nếu hắn không đến mà nói, tối qua cũng không cho người đuổi theo ta, hắn dám ngang nhiên giết người thì hắn phải có can đảm đến, số 7 ngươi ra ngoài nhìn.”

Số 7 cũng là thực lực thấp nhất đội,chỉ cấp B, pháp sư hoạt động cho chính phủ các thông tin cá nhân là cơ mật, ngay cả đồng bạn cũng không được biết, khi sống sẽ không ai biết, khi chết đi cũng vậy, nói cách khác họ là những con chó săn lang thang không tên không tuổi, họ chỉ có tên gọi theo số thứ tự hoặc là biệt danh. 

Số 7 rời đi căn phòng lại tĩnh mịch lại như cũ.

“Xin chào”.

Rời đi không xa, số 7 bỗng khựng lại, từ lúc nào đàng sau lưng, một con dao nhọn từ lúc nào đã chĩa mũi nhọn thẳng vào gáy.

Âm thanh lạnh lẽo vẫn còn vang vẳng bên tai, như lời tử thần vẫy gọi, số 7 lạnh run xoay nhanh người lại, không có ai nhưng đằng sau vẫn có cảm giác được một vật nhọn vẫn chĩa sau gáy.

“Ngươi, là cô bé tối qua.”

Vứt bỏ mồ hôi đang chảy ra, số 7 bình tĩnh đưa ra câu hỏi, cho dù hiện tại hắn không có tư cách để đặt câu hỏi.

“Đúng, đưa ta đến chỗ tiểu thư, ngươi còn một mạng sống cơ hội, không!! phải nói tất cả các ngươi còn một cơ hội sống.”

“Ha ha, các ngươi lũ ma quỷ, các ngươi nghĩ thoát khỏi vòng tròn luật pháp sao, tốt nhất các ngươi nên tự giao nộp cho chính phủ.”

“Ừ, nói nhảm nhưng rất nhiều,”

Ám nguyệt rời đi, trên đường lại nhiều hơn một bộ thi thể đôi mắt đang trợn tròn trên cổ không ngừng có máu tươi chảy xuống.

“Có chút ý tứ,ra tay tàn độc không chút do dự, tuổi tác không lớn, chiêu mộ vào gia tộc ta làm việc thì tốt,”

Salah đứng đằng sau giọng nói thủ thỉ lại nhìn nhiều hơn vào cái thi thể trong vũng máu, lại chuẩn bị rời đi.

“Chuyện có ý tứ còn dài đằng sau, vị tiểu thư này liệu còn muốn quan sát không?”.

Hai người dựa lưng chỉ cách một khoảng cách nhỏ, Thanh Y cất giọng nhẹ nhàng hỏi thăm.

Salah hơi sững sờ không biết đối phương từ lúc nào ở sau lưng, nhưng không có vẻ như muốn giết mình cũng chỉ cười cho qua.

“Ta nghĩ nên thôi,tạm biệt.”

Hai người rất nhanh cũng vô ảnh vô tung ở trên đường, hiện tại chỉ còn tiếng cứu thương và hiện trường bị phong tỏa.

Trong căn phòng nhà kho chật hẹp, 

“Đội trưởng, số 7 đã chết, bị dao đâm chí mạng một kích.”

“Giữ vững tâm tình, không vội kích động, đợi địch đến trả thù cũng chưa muộn.”

Đây là đâu!!!

Tiểu Tuyết tỉnh dậy qua một giấc ngủ dài, ngơ ngẩn nhìn xung quanh, lại tự giác vào nhà vệ sinh đánh răng rửa măt.

Cả quá trình 6 tên kia nhìn lấy nhưng không có nói thêm gì, dù sao chỉ là đứa trẻ còn có thể như nào.

“Nhóc!”

“Huh?,Tiểu Tuyết ánh mắt vô tội nghi hoặc nhìn lấy 6 người,”

“Ngươi phải con người không?”

“Ân, đại thúc nha, ngươi hỏi gì kì cục.”

“Ngươi nhìn người chết cảm giác như nào đâu, ngươi không thấy sợ sao.”

“Họ không đáng chết sao.”

Họ không đáng chết sao…. Câu nói ngây thơ nhưng 6 người đứng đây lại cảm thấy rùng mình, không dám tin vào tai và mắt mình khi trước mặt một cô bé nói câu đó một cách thật tự nhiên, đáng sợ.

Sáu người đồng loạt bày tỏ cảm xúc.

“Ục ục,”

“Đại thúc, có gì ăn sao, ta đói.”

“Không có.”

“Hừ, keo kiệt,”

Tiểu Tuyết lại móc trong không gian lấy ra vài loại linh quả ra ăn hồn nhiên.

Cái này!! Từ đâu xuất hiện hoa quả này.

Mấy người ánh mắt hừng hừng nhìn tiểu Tuyết, lại thấy tiểu Tuyết từ dây chuyền móc ra vài quả nữa ăn.

Là nó!!!, hẳn không sai, mấy người nhìn chằm chằm vào dây chuyền đồng thời đưa ra kết luận.

“Ma cụ không gian.”

Trong truyền thuyết đồ vật, vậy mà ở ngay đây,ngay trước mặt. Bất quá mấy người cũng nhanh bình tĩnh suy xét lại, đồ vật quý giá vậy mà để một đứa trẻ cầm tùy tiện như vậy, hơn hết hôm qua người kia kêu đứa bé này là tiểu thư, 6 người lại trầm tư suy nghĩ.

“Đại ca, hay là ta thả người rồi đi kêu người khác làm việc này a, ta nghĩ ta không nên nhúng vào hố nước đục này.”

“Ngươi điên sao, đại ca, chúng ta đã làm rồi làm đến cùng,phản chính đây là nhiệm vụ, nếu muốn tìm chính phủ mà đòi nợ tốt.”

“Ta không sợ tên kia, ta chỉ lo phía sau hắn có người hoặc là một thế lực nào đó ta không biết mà thôi, ngươi nghĩ xem tùy tiện một pháp cụ cấp bậc này có thể dễ dàng đưa cho một đứa nhóc cầm…”

“Két.ttt…”

Người nào.

“Các vị đừng hoảng loạn, giới thiệu một chút ta tên salah, đứng đầu gia tộc perona, chắc các vị cũng có biết về ta.”

Số 1 cũng là đội trưởng nhìn người trước mặt…

“Không biết, một pháp sư đứng vào hàng ngũ trước 10 như cô, tìm chúng ta có mục đích gì đâu, ta nhớ như gia tộc perona và chính phủ cũng không có bất kì liên quan nào, hay là những người kia là gia tộc perona người?”

“Ha ha ha, ngài đây hiểu lầm rồi, ta chỉ tùy tiện đi xem mà thôi, chuyện này nhưng không liên quan đến ta đấy, chào nhé!.”

“Chỉ như vậy??”

“Đội trưởng, nữ nhân này rốt cục muốn gì.”

“Nữ nhân này, tốt nhất không nên chọc, những người này cũng không phải perona người, vì perona trước này chưa hề có người phương Đông.”

“Đội trưởng, ngươi đánh lại ả không?”

“Không có một phần cơ hội thắng.”

“Đáng sợ vậy??”

Ha ha, ả ta nếu như muốn, ta nghĩ còn có thể lên tới pháp sư cấp S đứng đầu kia kìa, năng lực lớn nhất của ả không phải giết người, thứ nguy hiểm nhất của ả, là có thể tiên tri một khoảng thời gian gần, các ngươi nghĩ đánh nhau với đối thủ biết trước mình định làm gì, có cơ hội thắng sao.

Còn trên hết, ả ta chưa bao giờ giết người, các ngươi tin được không.

Lần này ả rời khỏi hang, ta nghĩ rằng càng ngày càng mệt rồi đây, có khả năng sáu người chúng ta rất có khả năng được đi gặp số 7.

“Bốp bốp bốp!!.”,

“Rất hay, khả năng tiên tri của ngươi cũng khá đấy chứ.”

Trước cửa một thân ảnh quen thuộc là một cô bé 12 13 tuổi, không phải ai khác, là Ám Nguyệt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN