Đế Bá - Lý Bát Dạ - Chương 28: Ảo cảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Đế Bá - Lý Bát Dạ


Chương 28: Ảo cảnh


Thân thể bị băm thành thịt vụn, nếu đổi lại bất luận kẻ nào, đã sớm kêu gào thảm thiết, ra tay đánh giết những khô lâu này, nhưng mà, Lý Bát Dạ không kêu lấy một tiếng. Cái đầu lăn lông lốc phía xa vẫn thản nhiên mỉm cười.

– Ta chỉ hỏi một vấn đề, cây đàn kia ở đâu, nể tình cũ, ta không muốn động thủ, nếu như ta động thủ, hậu quả khó mà lường được.

Cái đầu lăn trên mặt đất phía xa kia, vừa cười vừa nói.

Lúc này, cảnh tượng biến đổi, không có khô lâu, thân thể Lý Bát Dạ cũng hoàn hảo không chút tổn hại, ngồi ở bên trong Quỷ lâu.

Gâu… một tiếng, đột nhiên, bên người Lý Bát Dạ mọc cánh như chim rồi phiêu phiêu bay lên. ở thời điểm này, trên trời mở ra tiên môn, Lý Bát Dạ thân bất do kỷ bay vào trong đó.

Xuyên qua tiên môn là tiên cảnh, chỉ thấy tiên cầm bay múa, Thần Sơn chìm nổi, Tiên cung sáng chói, tiên binh, thần bảo, tài bảo bảo vật, Thần thạch……. nhiều vô số, sáng rực cả vòm trời….

Ư ư a a ưm ưm……

Ngay lúc này, sâu trong tiên cảnh, trận trận tiên âm vang lên, một dàn mỹ nữ thướt tha lướt đến, có thần nữ xinh đẹp vô song, có thánh nữ yêu dị dụ hoặc, có tiểu loli nhỏ xinh đáng yêu, có chị hàng xóm hiền lành tốt bụng,….

Trong lúc nhất thời, đám nữ nhân uyển chuyển nhảy múa, oanh oanh yến yến vây quanh Lý Bát Dạ.

Mỗi một mỹ nữ đều dung mạo kinh thiên, mê hoặc vô cùng. Lý Sương Nhan có thể nói là đại mỹ nữ, nhưng mà, cùng đám mỹ nữ trước mắt so sánh, vẫn ảm đạm thất sắc.

Càng khiến người ta động tâm là, trên người đám mỹ nữ này đều khoác lên lụa mỏng, thân thể vô cùng mỹ diệu muốn ẩn muốn hiện, khiến người ta thấy nhiệt huyết sôi trào… Bọn họ bao vây, vuốt ve khắp người Lý Bát Dạ.

Ở dưới dạng dụ hoặc như thế, đừng nói là nam nhân, coi như là nữ nhân cũng không chịu được.

– Hậu Cung Diệu Vũ…

Lý Bát Dạ bất động, cười một tiếng, nói ra:

– Xem ra là cố nhân!

Lúc này, áo lụa mỏng trên thân thể các nàng từ từ rơi xuống đất, da thịt phấn nộn ẩn hiển, bướm xinh xổ lồng bay lượn,….. càng ngày càng chọc người, coi như là tiên nhân, chỉ sợ cũng sẽ động lòng phàm, nhưng mà, Lý Bát Dạ chỉ lẳng lặng tán thưởng mà thôi. Chịc tâm hắn kiên định cỡ nào, sao có thể bị mấy thứ này lung lay được… Hiển nhiên, loại ảo cảnh này đối với Lý Bát Dạ vô hiệu, đột nhiên, tình cảnh biến đổi, Lý Bát Dạ hành tẩu ở trong biển lửa, mặt trời thiêu đốt….

Ảo cảnh một lần lại một lần biến hóa, từng cái ảo cảnh đều nhằm vào thất tình lục dục của người, bất kỳ tu sĩ nào, coi như có thể qua một ảo cảnh, chỉ sợ cũng không có thể qua cái thứ hai cái thứ ba cái thứ tư… Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có thất tình lục dục. Chắc chắn sẽ bị ảo cảnh tàn phá tâm trí,….

Đáng tiếc, ảo cảnh nhắm vào chịc tâm không thể lay động của Lý Bát Dạ, hắn chìm nổi vô tận tuế nguyệt, sướng như nào, khổ như thế nào, hắn đều đã từng trải qua? Như thế này đã là gì!

Theo ảo cảnh này đến ảo cảnh khác biến hóa, Lý Bát Dạ đã không kiên nhẫn được nữa, cuối cùng hắn mở lời nói ra:

– Xem ra là muốn ta động thủ!

Nói xong, Lý Bát Dạ dùng thiên địa làm đàn vung tay vài cái. Tranh… tranh… tranh… tất cả ảo cảnh thoáng cái băng diệt. Lúc này, bên trên Quỷ lâu, những đường vân rậm rạp chằng chịt vậy mà theo tiếng đàn của Lý Bát Dạ sáng lên, rồi bắt đầu chuyển động…

Ảo cảnh vừa biến mất, bên trong quỷ lâu xuất hiện một đầu quái vật khổng lồ, sừng trâu huyết nhãn, thân rắn cánh đại bàng, kéo lấy một lưỡi máu vừa to vừa dài.

– Bản tướng của ngươi đâu?

Lý Bát Dạ nhìn lấy quái vật kia, thoải mái tự tại nói ra.

Ùm bo o o o…quái vật hống vang một tiếng.

Lý Bát Dạ vạch một cái lên không khí, một tiếng boong lập tức vang lên, cầm vận bên trong Quỷ lâu lập tức hô ứng, cùng reo vang, càng ngày càng mãnh liệt.

Ba… một tiếng vang lên, vừa lúc đó, mặt đất giữa đại sảnh đột nhiên vỡ ra, một cây cổ cầm theo cầm vận trên tường khuấy động, thoáng cái vọt lên, thoáng cái liền đã rơi vào trong tay Lý Bát Dạ.

Cổ cầm phong cách cực kỳ cổ xưa, quang hoa nhu hoà lưu chuyển.

Ngao… vừa thấy cổ cầm rơi vào trong tay Lý Bát Dạ, quái vật cuồng hống một tiếng, hướng Lý Bát Dạ đánh tới.

Ánh mắt Lý Bát Dạ ngưng tụ, trầm giọng nói ra:

– Lui…

Vừa dứt lời, năm ngón tay của hắn gảy lên dây đàn cổ cầm, tranh… tiếng đàn như kiếm, kích hoạt đường vân bên trong cả tòa quỷ lâu phát sáng lên, hóa thành kiếm khí đáng sợ.

Phốc một tiếng, kiếm khí đem quái vật to lớn này chém bay, lăn đến xa xa, hai mắt huyết hồng của nó sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lý Bát Dạ.

– Nếu như ngươi còn giả thần giả quỷ, cẩn thận ta chém ngươi.

Lý Bát Dạ đặt tay lên cổ cầm, vừa cười vừa nói.

Suyễn… suyễn… suyễn… quái vật kia âm trầm phì cười, âm thanh khó nghe, chói tai vô cùng, khiến người ta sởn hết cả gai ốc, tiếng cười suyễn suyễn vang lên:

– Ngươi vĩnh viễn không giết chết được ta, không ai có thể giết chết được ta!

– Thật sao? Chờ thời điểm ta đào bạch cốt của ngươi ở dưới Vạn Quy Phong, ngươi nói có thể giết chết ngươi hay không!

Lý Bát Dạ cười nói.

Đùng, đùng, đùng…

Nghe được Lý Bát Dạ nói như vậy, quái vật kia bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau.

– Hiện bản tướng của ngươi ra đi!

Lý Bát Dạ nhìn quái vật, nhẹ nhàng gảy cổ cầm.

Tranh… tranh…. tranh… tiếng đàn lại một lần nữa vang lên, tiếng đàn tựa như nước chảy, chảy xuôi ở bên trong quỷ lâu, theo tiếng đàn chảy xuôi, cầm vân hô ứng, bay lượn. Bên trong tiếng đàn, ẩn hiện khung cảnh núi xanh lượn lờ, cầu nhỏ vượt sông, gà gáy ò ó o,… tạo lên một tiểu thôn trang tĩnh mịch.

Nghe được tiếng đàn này, quái vật thịch thịch lui về phía sau. Lúc này, từng tầng sương mù trên người nó dần tán đi.

Sau khi sương mù tan hết, không có quái vật gì, mà lúc này, một bóng người xuất hiện ở nơi đó.

Bóng người vừa xuất hiện mờ mờ ảo ảo, chỉ thấy được đó là bóng dáng mềm mại, thướt tha của nữ nhân. Bóng dáng của nàng có thể khuynh đảo chúng sinh, chỉ là một cái bóng cũng có thể để vạn chúng ngoái đầu nhìn lại, đây tuyệt đối là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, đây tuyệt đối là vưu vật tuyệt thế!

– Phịch Thủy Nhân Gia!

Cái bóng bất khả tư nghị nhìn chằm chằm vào Lý Bát Dạ, lầm bầm nói ra:

– Ngươi, ngươi, làm sao ngươi biết thủ khúc này!

– Tiểu Hà, quả nhiên là nàng.

Lý Bát Dạ dừng tay lại, thoải mái cười một tiếng, nhìn lấy cái bóng mông lung tuyệt thế này nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN