Đế Chế Đại Việt - Chương 10: Dụ địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Đế Chế Đại Việt


Chương 10: Dụ địch


Chuồng trâu tuy ba ngày có thể tự sinh một con nhưng lại không phải là trâu trưởng thành mà là nghé con, sinh trưởng kỳ của một con trâu được nuôi dưỡng trong chuồng là một tuần, hơn nữa còn phải chu cấp thức ăn cho trâu. Việc này Cao Lỗ giao cho các em bé trong làng. Đám trẻ liền vô cùng thích thú, không có đứa trẻ nào lại không thích động vật, huống chi bản thân trâu lại là một loài động vật rất hiền lành, đôi lúc lại có chút “ngố”, dù là đám trẻ có leo lên lưng, kéo tai thì lão ngưu vẫn thản nhiên đứng im nhai đi, nhai lại nhúm cỏ trong miệng.

Đến sáng ngày hôm sau đám người Hắc Mộc thành vẫn không tổ chức tấn công, đám binh lính bắt đầu chặt cây làm khí cụ công thành. Bên ngoài không vội, bên trong làng Cao Lỗ cũng không sốt ruột, lúc này lò rèn đã được mở rộng ra thêm hai gian, một gian trong đó là những thợ mộc giỏi nhất trong làng tập trung chế tạo Liên Châu nỏ, hai gian khác thì lửa khói bốc cao, từng thỏi đồng được ném vào lò nung cùng với chì và thiết nấu chảy thành nước đồng chảy vào từng khuôn đúc đúc thành các đầu mũi tên ba cạnh. Những mũi tên sau khi khô thành khối lại được dỡ ra mãi sắc sau đó lắp vào các thanh gỗ được gia công tinh tế, cuối cùng được các trẻ em trong làng đính vào lông chim. Từ đêm qua đến giờ ngoại trừ các binh sĩ mọi cư dân trong làng cơ hồ làm việc không ngừng nghỉ, thậm chí Thánh Gióng cũng tham gia vào việc đính lông chim cho mũi tên. Chỉ trong vòng một đêm lò rèn đã đúc thành hai trăm chi mũi tên, mười thanh nỏ, mười thanh trường thương.

Không phải Cao Lỗ không muốn đúc giáp trang bị cho binh sĩ mà là đồng quá thiếu thốn, Cao Lỗ phải ưu tiên dùng đồng để đúc đầu mũi tên, máy nỏ. Về phần binh sĩ Cao Lỗ cũng chỉ có thể đúc cho mỗi người một tấm hộ tâm trước ngực.

Sáng ngày hôm nay từ trong thủ phủ lại triệu hoán ra mười người, tám nam, hai nữ. Tám thanh niên đều được Lê Chân đưa vào trại huấn luyện, còn hai nữ cùng với những người khác gia công vũ khí.

– Lỗ tướng, bên ngoài quân giặc đã bắt đầu tập kết. Lần này bọn chúng còn chuẩn bị cả khiên gỗ. Có vẻ là sợ hãi nỏ thủ của chúng ta.

Lê Chân từ bên ngoài bước vào, tóc dài búi cao cài trâm vàng, gương mặt anh khí, xinh đẹp vô cùng, nếu người khác không biết lại nghĩ là một tiểu thư đài các nào đó, thực không hợp với khung cảnh khói bụi trong lò rèn. Cao Lỗ để mình trần, mồ hôi chảy dài trên làn da màu cổ đồng khỏe mạnh, đôi mắt chăm chăm vào tác phẩm của mình khẽ cười nói.

– Ngày hôm qua bọn hắn bị thiệt hại nặng như vậy không đề phòng mới lạ. Nhưng khiên gỗ cũng là một vấn đề lớn. Lực nỏ hiện tại của chúng ta chưa đủ để xuyên phá được những ván gỗ quá dày.

Lê Chân nói.

– Nếu vậy tại sao chúng ta không dùng kế dụ địch. Thế này….

Nghe xong Cao Lỗ cất tiếng cười sảng khoái nói.

– Ý của Chân tướng quân thật giống ý ta, như vậy ngày hôm nay bên ngoài liền giao cho tướng quân đi. Khi nào nhận được tín hiệu lập tức rút lui.

– Chân tuân lệnh Lỗ tướng.

Lê Chân bái một cái liền dứt khoát xoay người hướng về phía cổng làng bước đi, những binh sĩ trong lò rèn cũng cầm lấy trường thương đi theo. Suốt thời gian đó Cao Lỗ cũng không hề liếc mắt một cái, chỉ chăm chú hoàn thành xong tác phẩm của mình. Xoạc một tiếng, Cao Lỗ cầm lên một chiếc rìu xéo ánh lên màu kim loại sáng bóng, thân dài gần một mét, dưới cán còn có một mũi nhọn như dùi đục bằng sắt, trên lưỡi rìu còn khắc họa ba hình chim Lạc xếp một đường cong theo lưỡi rìu.

Bên ngoài tiếng trồng đồng “bang…bang…” báo động, binh sĩ theo hiệu lệnh liền chạy lên tường gỗ, nhưng cũng chỉ là gần ba mươi người mà thôi. Lê Chân đứng trên tường gỗ nhìn về phía xa, áo choàng phất phới bay trong gió oai hùng, gương mặt xinh đẹp, kiên nghị tỏa ra khí chất đặc biệt làm người ta phải say đắm. Các binh sĩ nhìn nữ tướng anh khí như vậy càng hăng say làm việc, tinh thần được kéo lên cao hơn cả ngày hôm qua. Nếu có Lý Anh Tú ở đây chắc chắc hắn sẽ nói: “Mẹ nó, sắc đẹp thật nhiều tác dụng”.

Bên ngoài đám binh sĩ Hắc Mộc tập trung lại thành từng đội ba mươi người, nhẫn tấm gỗ lớn được ghép lại che chắn cho đội hình phía sau tiến lên. Khiên gỗ được chế tạo rất thô sơ, lại rất nặng nhưng cũng đủ che chắn cho đội hình hơn một trăm năm mươi người. Xuyên qua khe hở tên thủ lĩnh nhìn thấy bóng người xinh đẹp trên đầu tường trong đôi mắt liền toát lên một tia tham lam, dâm dục. Hắn đã từng cướp bóc vô số ngôi làng, phụ nữ bị bọn hắn làm ô nhục có thể kể đến hàng ngàn, nhưng chưa có một ngôi làng nào có một người con gái xinh đẹp như vậy.

– Tiếc là người xinh đẹp nhất cũng chỉ phải để dành cho lãnh chúa.

Tên thủ lĩnh thì thào. Tuy tên nỏ của làng Cổ Loa có đáng sợ nhưng hắn cũng không cho nó là vấn đề quá lớn, dưới thực lực mạnh mẽ, những mưu kế đều không có tác dụng. Tuy ngày hôm qua mất hơn ba mươi người nhưng bên dân làng cũng bị thiệt hại một phần ba. Chỉ hết ngày hôm nay thôi, một mồi hỏa sẽ thiêu rụi ngôi làng xinh đẹp này.

– Tấn công!

Đội hình của đám binh lính Hắc Mộc tiến lên thật chậm rãi, cố gắng khép sát những tấm ván gỗ lại hình thành lên một tấm thuẫn tường đối phó với mũi tên bắn ra từ Cổ Loa. Một loạt tên qua đi, không hề mang đến hiệu quả gì, hầu hết đều bị thuẫn tường của đối phương cản lại. Lê Chân nhíu mày lệnh dân binh lắp nỏ cho năm nỏ thủ tiến hành ngắm chuẩn. Cư dân Âu Lạc ai cũng có thể sử dụng tên nỏ, nhưng trình độ lại vô cùng chênh lệch, trường thương binh và nỏ thủ đều có thể bắn tốt, nhưng nỏ thủ thì đạt đến trình độ thiện xạ. Di chuyển chậm có thể ổn định đội hình, nhưng đôi khi những kẻ hở vô tình lộ ra là cơ hội của những thần xạ thủ phía trên kia, khoảng cách hai mươi mét, lại di chuyển chậm như vậy bắn trúng là điều vô cùng dễ dàng với bọn họ.

“Phập”

“Á”

Một mũi tên liền đoạt đi một mạng sống. Tên thủ lĩnh cũng ý thức được độ nguy hiểm của đám thần xạ thủ này, tuy gây tổn thất không lớn nhưng lại uy hiếm đến tinh thần của những binh sĩ còn lại.

– Tăng tốc, đội ném đá, tấn công. Thang mộc phá bỏ cánh cửa cho ta.

Tên thủ lĩnh quyết đoán cho binh sĩ vứt đi khiên gỗ chạy nước rút vào đến mười thước, mấy chục tên binh sĩ Hắc Mộc cầm trên tay những viên đá sắc cạnh ném lên đầu tường. Khoảng cách gần, tường gỗ không quá cao, cục đá đôi khi tác dụng còn mạnh hơn cả mũi tên, hai dân binh không kịp đề phòng liền bị đá đập vỡ đầu được người khác dìu dắt về phía sau, đội tiễn thủ hoàn toàn bị cơn mưa đá áp chế. Mười tên binh sĩ khác thì khiên một cây thang mộc lớn ra sức tông mạnh vào cửa làng. Những tên khác thì lại đội nhau leo lên tường thành. Lê Chân cùng mười binh sĩ ra sức giết địch, lấy Lê Chân làm mũi nhọn, các trường thương binh xếp thành hình vảy cá, nỏ thủ đứng sau bắn bỏ những tên địch can đảm leo lên đầu tường. Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài xinh đẹp, Lê Chân ra chiêu vô cùng hung ác, trường kiếm vấy máu cắt ngang cổ họng một tên địch, máu tươi bắn lên gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của nàng tựa như một thiên sứ đọa lạc trở thành ác quỷ của địch nhân trên chiến trường.

“Cờ rắc”.

Một tiếng vang lớn phía dưới vọng lên, cửa gỗ cuối cùng cũng không trụ nổi trước sự công phá của thang mộc bị thủng một lỗ lớn ở giữa, chỉ thêm vài lần ngạnh kháng sẽ bị bể làm hai.

– Chân tướng quân, bên dưới cổng làng sắc không trụ được nữa.

Nghe tiếng gọi của binh lính Lê Chân lập tức làm ra quyết định.

– Thả mộc đầu chặn cổng làng lại, vừa đánh vừa rút lui về thủ phủ.

Một chốt chặn được rút ra, hàng chục mộc đầu lăn xuống phía dưới biến cổng làng thành một mớ hỗn độn. Những binh sĩ nhanh chóng đưa người bị thương theo Lê Chân rút lui khỏi tường rào.

“Ầm”. Lúc này cửa gỗ cuối cùng cũng không chịu nổi mà đổ sụp, đám binh sĩ Hắc Mộc hoan hô một tiếng liền tràn vào cổng thành, trước mặt bọn hắn Cổ Loa như một cô gái quyến rũ đang mời gọi bọn hắn xông vào chà đạp. Thế nhưng bọn hắn không biết rằng Tử thần đang từ từ đưa cao chiếc lưỡi liềm để gọt hái sinh mạng của bọn hắn.

Cổng làng bị mộc đầu chặn lại, đám binh lính phải dọn dẹp mộc đầu sang hai bên, nhưng thỉnh thoảng lại có một mũi tên phóng đến kết liễu sinh mạng của một đồng bọn, đứng đằng xa đám binh lính Đại Việt liên tục khiêu khích chửi rủa làm đám binh lính Hắc Mộc tức điên lên. Mộc đầu cũng không thể cản trở bọn hắn được quá lâu liền bị dọn dẹp sạch, đám binh sĩ Hắc Mộc hô to một tiếng giết liền xông đến.

“Chíu”.

Một mũi tên rít lên bay vút lên trời cao, trong mắt Lê Chân liền ánh lên tia vui vẻ hạ lệnh.

– Rút lui.

——–

Đang về quê đăng một chương cho các bác hóng:D

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN