Đế Chế Đại Việt - Chương 198: Trận Atland (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4


Đế Chế Đại Việt


Chương 198: Trận Atland (5)


Tám ngàn binh sĩ Crow và lính đánh thuê Giáp Vàng chầm chậm tiến lên. Từ xa liền có thể nhìn thấy đội hình của bọn hắn chia ra làm ba khối rõ ràng, vùng trung tâm là lính đánh thuê Giáp Vàng với chiến giáp chói lọi dưới ánh nắng buổi sáng, vô cùng kỹ luật chậm rãi tiến lên. Hai bên cánh lại cấu thành từ binh lính của Crow. Trải qua gần hai tháng của cuộc chiến Crow đương nhiên biết hỏa khí của Đại Việt lợi hại, đặt lính đánh thuê Giáp Vàng vào giữa thuần túy cũng chỉ muốn bọn hắn làm bia thịt. Henry đương nhiên cũng biết điều này, tuy tức giận nhưng hắn cũng không thể làm gì, ai bảo Crow lại là cố chủ đây, lính đánh thuê Giáp Vàng mạnh mẽ, nhưng cũng rất thủ tín, chính vì vậy những người ở Bắc Hải mới ưa thích bỏ tiền ra để mời bọn họ đây.

Phạm Tu đích thân chỉ huy trên trận tuyến, thông qua ống nhòm quan sát địch tình, đây chính là trận chiến quyết định thắng bại của cuộc viễn chinh, dù là phe phòng ngự chiếm được nhiều lợi thế Phạm Tu cũng không dám khinh thường.

– Tám trăm mét. 

Trắc thủ ước lượng khoảng cách liền hô lớn. Phạm Tu lúc này ra lệnh.

– Bắn thử, khoảng cách bảy trăm mét.

– Bảy trăm mét, bắn.

Ầm.

Lệnh được truyền đi, một quả đạn pháo 101 ly bay vọt qua đầu quân của Crow xới tung mặt đất lên. Phạm Tu trên mặt bày tỏ sự không hài lòng, biết sao được, pháo nòng trơn bắn độ chính xác đôi lúc còn phải dựa vào vận khí nữa.

– Hiệu chỉnh đường đạn.

– Khai pháo.

Ầm. Rất nhanh pháo thủ đã hiệu chỉnh lại đường đạn, đạn pháo rơi xuống ngay trước mặt đội hình của lính đánh thuê Giáp Vàng, không những vậy còn lăn đi cắt đứt chân của một lính đánh thuê. Dù là chiến sĩ kiên cường nhưng tay đứt ruột xót, huống chi là mất đi một chân, tên lính này ngã xuống rên la vô cùng thảm thiết. Thế nhưng không ai dám đến đỡ hắn, bọn hắn phải bảo trì đội hình, từng người, từng người vô tình bước qua hắn, không ai có chút ý tứ nào là muốn giúp đỡ.

– Tốt. Toàn bộ pháo M101, khai hỏa.

Ầm, ầm, ầm.

Theo hiệu lệnh của Phạm Tu mấy chục ổ pháo đặt trên gò đất cao lập trức khai hỏa, trút xuống đầu của quân địch. Đại Việt biết hiểm họa thực sự chính là đến từ đám lính đánh thuê kia, bởi vậy trọng pháo đặt biệt chiếu cố đến bọn hắn. Đạn pháo rơi trúng, cho dù ba tầng giáp sắt thì cũng không đỡ được, mặt đất dưới chân bọn hắn bổng nhiên bị xới tung lên, sau đó thân thể bọn hắn bị hất bay lên không trung, xé ra thành từng mảnh, máu thịt của bọn hắn bắn tung tóe ra các đồng đội bên cạnh. Henry sắc mặt tái đi ra lệnh.

– Chạy nhanh lên, nhanh chóng áp sát. Toàn quân tấn công.

– Tấn công.

Quả nhiên không hổ danh là đám người điên của Bắc Hải, uy lực của đại pháo như vậy cũng không thể hù dọa đến bọn hắn được, nhận được mệnh lệnh bọn hắn gầm lên một tiếng, chân chạy như bay phóng về phía trước. Crow thấy vậy cũng cắn răng ra lệnh.

– Toàn quân, tấn công.

– Giết.

Đám binh lính của Crow cũng nhất tề xung phong, tuy nhiên tốc độ lại chậm hơn không ít, nhất thời đội hình bọn chúng lại xếp thành hình vảy cá với phần mũi nhọn do lính đánh thuê dẫn đầu.

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Đại pháo nổ vang rền trời, khói thuốc súng mù mịt cả chiến lũy, hàng trăm viên đạn pháo trút xuống đầu bọn hắn nhưng lính đánh thuê Giáp Vàng với danh dự hàng trăm năm, bọn hắn như đám người điên xông ra khỏi màng khói bụi, trường thương giương cao, miệng hét lớn, chân chạy như bay xông lên. Người này trúng đạn pháo ngã xuống lập tức có người khác đi lên thay thế. Lê Phụng Hiểu cảm thán nói.

– Đám này quả thực là anh hùng đây.

Phạm Tu lắc đầu nói.

– Vì tiền chiến đấu thì chỉ có thể gọi là dũng sĩ, anh hùng vẫn là không đáng.

– Hai trăm mét.

Trắc thủ hô lớn, ba trăm mét, lính đánh thuê Giáp Vàng đổi lấy ba trăm mét này bằng một con đường máu. Giữa ban ngày uy lực của pháo binh được phát huy đến mức cao nhất, mỗi phát đạn pháo trúng đích đều mang theo tính mạng của ít nhất hai ba tê lính, con số thương vong của lính đánh thuê thậm chí đã vượt ngưỡng đêm hôm qua. Thế nhưng bọn hắn không chút nào cảm thấy là sợ hãi cả, thậm chí lại đến mức điên cuồng.

– Cung thủ, phóng tên.

Hai trăm mét, hàng ngàn mũi tên được bắn đi, nhưng thay vì nhắm vào lính đánh thuê Giáp Vàng, bọn họ chính là nhắm vào hai bên cánh, những binh sĩ Crow trang bị khôi giáp yếu kém, đối mặt với mũi tên thực sự chính là ác mộng, mặc dù bọn hắn đã giơ thuẫn lên đón đỡ nhưng lục tục vẫn có người ngã xuống. Crow vừa đón đỡ mũi tên bắn đến vừa ra lệnh.

– Cung thủ, các ngươi chết đâu cả rồi, phản công cho ta.

Cung thủ Crow lập tức đáp trả, thế nhưng tác dụng thực sự không có mấy, hai trăm mét là tầm bắn tối đa của cung tiễn, nhưng bọn hắn là nghịch gió đây, mũi tên bay chưa đến nơi thì đã vô lực rơi hết xuống đất, quân Đại Việt không hề bị hao tổn gì.

– Một trăm mét. 

Pháo vẫn nổ, tên vẫn bắn, vào gần khoản cách quân Crow đã có những đáp trả nhất định, nhưng quả thực lực sát thương không có mấy, quân Đại Việt không như đêm qua bị đánh bất ngờ, bây giờ bọn hắn đã cảnh giác, cộng với khôi giáp trang bị tốt vô cùng, đối với quân Crow phản kích liền không có ý nghĩa lớn lắm, chỉ có vài người bị thương ở tay, chân lập tức bị quân y kéo lui về phía sau.

– Nỏ thủ, phóng.

Nếu vừa rồi cung thủ tấn công chỉ là bữa ăn nhẹ nhàng đối với Crow thì hiện tại liên châu nỏ xuất hiện đối với bọn hắn tuyệt đối là ác mộng. Hàng vạn mũi tên che kín cả mặt trời vẽ ra một hình parapol đẹp đẽ trút thẳng xuống đầu bọn hắn, mật độ dày đặc của mũi tên không phải là cơn mưa tên vừa nãy có thể so sánh. Dù là Henry đêm qua đã thử uy lực của Liên Châu nỏ một lần rồi đến bây giờ thấy rõ ràng cũng không thể không hít một ngụm khí lạnh. Chỉ trong vòng một giây hơn ba vạn mũi tên lập tức trút xuống, đây chính là khái niệm gì?

Đối diện với cơn mưa tên trút xuống, lần này dù làm ra phòng ngự tác dụng cũng không có mấy, binh sĩ Crow lập tức tử thương thảm trọng, người người bị đâm thành con nhím ngã xuống nhìn tuyệt đối không thể sống nổi. Tọa kỵ của Crow cũng bị mũi tên đâm thành cái sàn chết không nhắm mắt, Crow nếu không phải có khôi giáp phòng ngự thì hắn số phận cũng không khác tọa kỵ của mình là bao, thế nhưng than thể theo tọa kỵ ngã xuống bản thân hắn cũng vô cùng choáng váng.

Thế nhưng ác mộng vẫn chưa kết thúc, chỉ là sắp chuyển từ người này sang người kia mà thôi. Phạm Tu ra lệnh.

– Xạ thủ chuẩn bị ba hàng bắn.

Lý luận chiến tranh của Đại Việt chính là hai trăm mét dùng cung tên, ngoài trăm mét dùng nỏ mà trong vòng một trăm mét thì dùng súng. Hai ngàn hai trăm xạ thủ được Phạm Tu chia làm ba thê đội, mỗi thê đội lại có hơn bảy trăm xạ thủ, tất cả đều do Phạm Cự Lượng chỉ huy.

– Thê đội thứ nhất, bắn.

Ầm, ầm, ầm.

Theo hiệu lệnh của Phạm Cự Lượng cơn ác mộng của binh lính Giáp Vàng mới chính thức bắt đầu. Bọn hắn chỉ vừa kịp nghe tiếng nổ, trước ngực giáp liền bị đục ra một lỗ lớn, bọn hắn cảm thấy da thịt mình bị phá ra lập tức mất đi tri giác mà ngã xuống, chỉ ngay loạt đạn đầu, chỉ ít cũng có đến hơn một trăm binh lính đánh thuê trúng đạn ngã xuống. Bọn hắn trang bị giáp sắt có thể đối với mũi tên không có sự sợ hãi, nhưng đối mặt với súng đạn mà nói lại trở nên không có tác dụng mấy. May mắn khôi giáp nếu đạn bắn lệch góc còn có thể đỡ được đạn, thế nhưng may mắn sẽ phần lớn xảy ra sao? Câu trả lời tất nhiên là không? Bộ binh mặc giáp gặp súng đạn lập tức phải nằm xuống.

– Thê đội thứ hai, bắn.

– Thê đội thứ ba, bắn.

Theo hiệu lệnh ba thê đội thay phiên nhau kéo dài hỏa lực, viên đạn không chút nào ngơi nghỉ trút xuống đầu của binh lính Giáp Vàng, đồng dạng chính là mũi tên trút xuống đầu binh lính của Crow. Henry sắc mặt trắng bệch, hắn cuối cùng cũng nhận ra chiến thuật của lính đánh thuê Giáp Vàng đã lỗi thời. Hàng trăm năm qua bọn hắn chính là dựa vào áo giáp cùng trường thương, cộng với sự dũng cảm của lính đánh thuê liền có thể bỏ qua vũ khí tầm xa của địch nhân mà xông lên chiếm lĩnh trận địa. Thế nhưng lúc này đối diện với đại lượng hỏa khí, binh sĩ của hắn chính là đang thiệt hại nặng nề vì thiếu khuyết vũ khí tầm xa. Hắn nhận ra được khi hỏa khí đã ra đời thì thời đại của khôi giáp cũng sắp đi về hồi kết.

Thế nhưng hiện tại không phải là lúc để suy nghĩ cái này, quân của hắn còn đang trở thành bia bắn cho người ta đây. Henry rút ra trường kiếm quát lớn.

– Xông lên, dừng chân lại sẽ chết, áp sát chiến lũy pháo của bọn hắn sẽ không bắn đến được. Xông lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN