Đế Chế Đại Việt
Chương 207: Hi sinh
Vinh hoa phú quý, mỹ nhân kiếm trước Trần Bình Trọng thiếu sao? Cha hắn là Lê Phụ Trần, mẹ là Chiêu Thánh công chúa, vợ hắn là Thụy Bảo công chúa hắn lại có thể thiếu thứ gì? Vinh hoa phú quý lại có thể dụ dỗ hắn sao? Làm người hai đời Trần Bình Trọng vì vậy mà khinh bỉ Thiết Lặc, đúng là thế giới nào dụ dỗ, chiêu hàng cũng chỉ có những thứ này đây.
Thiết Lặc nhìn thấy Trần Bình Trọng mỉm cười liền trong lòng trầm xuống, nụ cười này hắn quá hiểu biết. Trần Bình Trọng cười cười nói.
– Ta sinh ra là người Đại Việt, chết làm ma Đại Việt, thứ bẩn thiểu như ngươi lại xứng để ta phò tá. Có rắm thì mau phóng.
– Muốn chết.
Quả nhiên Thiết Lặc liền nổi giận phóng ngựa đến. Quả chùy như một thiên thành mang tiếng rít gào đập thẳng xuống đầu Trần Bình Trọng. Trần Bình Trọng bình tĩnh né tránh, hắn biết sức lực của Thiết Lặc rất lớn, nếu dùng man lực đánh nhau hắn tuyệt đối sẽ ăn thiệt thòi. Trần Bình Trọng né tránh chùy sắt của Thiết Lặc, tay cầm gươm vung mạnh xuống nhưng không phải tấn công Thiệt Lặc mà chém thẳng xuống đầu của chiến mã. Lưỡi đao sắt bén lập tức chém bay nửa cái cổ ngựa, chiến mã chỉ kịp hí lên một tiếng liền gục xuống, Thiết Lặc phản ứng nhanh nhẹn lập tức bổ nhào lăn trên mặt đất không hề bị tổn thương. Thế nhưng Trần Bình Trọng được thế không tha người cũng tung người xuống ngựa, bội đao giơ cao quá đầu chém thẳng xuống. Thiết Lặc biến sắc, mặc dù hắn mặc kim tằm bảo giáp nhưng đầu hắn không có nha, bị chém một đao này tuyệt đối sẽ chết không thể chết lại. Thiết Lặc vội vã đưa chùi lên đón đỡ.
Keng một tiếng, Thiết Lặc cảm thấy tay mình tê rần, vốn Trần Bình Trọng chủ động tấn công đã có lợi thế, từ trên cao bổ xuống lực đạo tuyệt đối là không hề nhỏ, Thiết Lặc bị động đón đỡ liền ăn thiệt thòi. Không dừng lại Trần Bình Trọng liên tục bổ đao khiến Thiết Lặc phải lùi liên tục, đao nào của Trần Bình Trọng cũng hướng đến cổ của Thiết Lặc mà chặt, buộc Thiết Lặc phải đau khổ chống đỡ.
– Chết!
Bỗng nhiên Trần Bình Trọng làm ra một cái hư chiêu, Thiết Lặc liền bị mặc lừa, lưỡi đao từ bên trái hướng cổ của Thiết Lặc bổ xuống. Thiết Lặc không kịp đón đỡ chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao rơi xuống.
– Thôi xong!
Tưởng chừng như đã nhắm mắt chờ chết bỗng nhiên một mũi tên lao vút đi đâm xuyên qua đùi của Trần Bình Trọng khiến hắn khụy xuống, lưỡi đao cũng vì vậy mà lệch đi chém từ vai trái xuống thân phải của Thiết Lặc, kim tằm bảo giáp lần nữa bảo vệ hắn thoát chết, Thiết Lạc mừng rỡ liền tung ra một cước, Trần Bình Trọng thất thế liền dính đòn lăn ra phía xa. Thiết Lặc hướng về phía Thiết Hùng quát lớn.
– Giết hắn cho ta.
Thiết Hùng bình tĩnh cầm lấy cung tên, mũi tên vừa rồi chính là hắn bắn ra, cũng là cứu Thiết Lặc một mạng. Cung của Thiết Hùng là cung phức hợp, nặng năm thạch, phải là người có sự khỏe phi thường mới kéo nổi, uy lực cũng kinh người, dù là thân dưới Trần Bình Trọng mặc lấy Ngư Lân giáp nhưng vẫn không thể nào phòng ngự được trước sức mạnh của mũi tên. Thiết Hùng lần nữa lắp tên vào, Trần Bình Trọng chật vật dùng bội đao chống mình đứng dậy như cái bia sống để hắn bắn. Thiết Hùng ngắm kỹ miệng lẩm bẩm.
– Ngươi có thể an nghỉ, dũng sĩ.
Păng.
Mũi tên phóng ra như ánh sao bay thẳng đến Trần Bình Trọng, Trần Bình Trọng thậm chí có thể thấy đầu mũi tên hướng mình lao đến. Xem ra hắn sẽ phải chết lần nữa. Bỗng nhiên một bóng người hiện lên chắn trước mặt hắn.
Phập.
Mũi tên đâm xuyên qua thân thể người đó, máu thịt bắn lên trên mặt của Trần Bình Trọng, đầu mũi tên xuyên qua Sơn Văn giáp vừa vặn lộ ra. Trần Bình Trọng trợn trừng mắt nhìn người trước mặt, rất quen thuộc với hắn.
– Calos!
Đúng vậy, người vừa đỡ mũi tên cho Trần Bình Trọng chính là Calos, toàn thân hắn đã thấm đẫm máu, Sơn Văn giáp thủng đến bốn năm lỗ hổng lớn đủ thấy hắn đã chiến đấu quyết liệt như thế nào. Giữa ngực một mũi tên đâm xuyên quá nửa, Calos ruốt cuộc chịu không được ngã xuống, Trần Bình Trọng nhìn gương mặt non trẻ đẫm máu ngã xuống trong vòng tay của mình, trong ngực hắn như một quả chùy đập vào thật mạnh.
Calos bị thương rất nặng, thở ra thì nhiều mà hít vào đã rất ít, hắn đưa nắm tay vẫn còn cầm chặc thanh trường thương lên run rẩy nói.
– Tướng quân… anh em đã hi sinh cả rồi… nhưng ngài không được chết.
Trần Bình Trọng nhìn quanh, một ngàn Thánh Dực quân cuối cùng tất cả cũng đã nằm xuống, cũng chỉ còn Calos đang hấp hối và Trần Bình Trọng sắp chết mà thôi. Calos thều thào nói, gương mặt đỏ bừng lên kích động.
– Tướng quân…ngài…nhất định phải…sống… Chúng ta… phải lấy lại…Hải… Vân…quan…
Trần Bình Trọng nắm lấy trường thương thật chặt thì thào chỉ đủ cho hai người nghe được.
– Yên tâm, ta nhất định sẽ lấy lại Hải Vân quan.
– Vậy…vậy thì tốt.
Calos gương mặt đột nhiên nở ra một nụ cười mãn nguyện, Calos đột nhiên thấy trước mắt sáng lòa, ông nội hắn xuất hiện, gương mặt hiền từ khẽ vẫy vẫy lấy hắn. Calos thì thào.
– Ông nội, ta đến với ngài đây.
Bàn tay hắn buông lỏng trường thương rơi thỏng xuống đất. Mắt Trần Bình Trọng đỏ lên, bàn tay nắm chặt lấy cán thương, tay kia nhẹ nhàng đặt đầu của Calos xuống như sợ hãi mạnh tay sẽ làm hắn tỉnh giấc.
Trần Bình Trọng chống lấy trường thương đứng lên, bẻ gãy đi mũi tên găm ở đùi vứt xuống đất. Đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc nhìn lấy Thiết Lặc làm tên này sở cả da đầu. Thiết Hùng nhíu mày khẽ vẫy tay. Mấy trăm binh sĩ lập tức giết đến. Trần Bình Trọng nhìn những tên du kỵ này tiến lên liền gầm lớn một tiếng.
– Giết!
Trường thương lập tức vung ra, khí thế như mãnh hổ lập tức cắt đứt cổ họng ba tên du kỵ, hai chân hắn phát lực, liên tục di chuyển như chưa từng bị thương, trường thương như linh xà xuyên qua lớp binh sĩ, mỗi thương xuất ra liền mang theo mạng của một tên du kỵ.
Phập.
Một mũi thương xuyên qua Sơn Văn giáp liền đâm vào hông của Trần Bình Trọng, hắn nghiến răng để mình không phát ra tiếng rên, trường thương lập tức đâm ra giết chết kẻ vừa đâm lén. Lập tức bên cạnh các binh sĩ Tây Gốt lập tức đâm đến, những cán thương dài khóa chặt lại thân thể của Trần Bình Trọng hất tung hắn lên cao, trường thương xếp lại thành một rừng chỉ chờ Trần Bình Trọng rơi xuống lập tức phanh thây.
Trần Bình Trọng thân thể trên không trung không hiểu sao lại làm ra phản ứng mà không ai ngờ đến, hắn chống thẳng trường thương xuống dưới đất, sau đó như một vận động viên nhảy sào dựa vào sức bật của trường thương liền uốn người bay ra sau các binh sĩ Tây Gốt. Trần Bình Trọng rơi xuống, vết thương trên chân làm hắn đau đến nhe răng, thế nhưng thời gian không cho phép hắn dừng lại, Trần Bình Trọng đoạt lấy một thanh trường thương khác liền giết đến Thiết Lặc, trong mắt hắn chỉ có một mình Thiết Lặc mà thôi.
– Bảo vệ tướng quân.
Binh sĩ Tây Gốt hét lớn lập tức nhào đến hình thành một thuẫn trận và đập đẩy bay Trần Bình Trọng ra bên phía ngoài, không cho hắn tiếp cần Thiết Lặc. Các binh sĩ khác thấy Trần Bình Trọng ngã xuống liền nhào đến giết, nhưng hắn nhanh chóng bất dậy, trường thương nhảy múa thu gặt lấy tính mạng của những binh sẽ Tây Gốt. Theo thời gian vết thương của Trần Bình Trọng càng thêm chồng chất mà xác binh sĩ Tây Gốt ngã xuống dưới chân hắn ngày càng nhiều, thậm chí đã có thể xếp thành một hòn núi nhỏ.
Các binh sĩ Tây Gốt nhìn lấy Trần Bình Trọng đứng trên đống xác chết như một chiến thần, mặc dù người hắn tràn đầy tổn thương nhưng lại uy nghiêm, bá khí, vững chãi. Thậm chí Thiết Hùng còn nghe được trong quân có người thì thào lên tiếng.
– Chiến thần, hắn chính là chiến thần.
Không thể kéo dài được lâu hơn nữa, Thiết Hùng đưa tay ra lệnh.
– Cung tiễn chuẩn bị.
Một trăm thân vệ binh lập tức tiến lên, tên lắp vào cung nhắm chuẩn người dũng sĩ phía trước chờ đợi lệnh. Trần Bình Trọng trừng trừng mắt nhìn xuống rừng quân địch phía bên dưới, đôi mắt hắn sớm đã mơ hồ, tay chân không còn khí lực nữa.
– Xin lỗi Calos, bản tướng không thể hoàn thành được tâm nguyện của ngươi. Ở dưới đó ngươi sẽ không cô đơn, còn có các anh em, bản tướng cũng chuẩn bị xuống với các ngươi đây.
– Xin lỗi bệ hạ, thần không thể tiếp tục phụng sự ngài, phục vụ tổ quốc. Thần phải trở về với đức Lạc Long Quân.
Thật nhiều suy nghĩ chạy qua trong đầu của Trần Bình Trọng. Cũng như kiếp trước, hắn chặn hậu liền hi sinh, cuộc đời hắn có thể hi sinh vì tổ quốc hai lần cũng không có gì đáng tiếc.
Thiết Hùng nhìn Trần Bình Trọng đứng sừng sững ở đó trong đôi mắt tràn đầy sự khâm phục. Một ngàn Thánh Dực quân trận này tuyệt diệt không còn nhưng đổi lấy chính là tính mạng của hơn ba ngàn du kỵ. Tiên phong quân Tây Gốt trực tiếp bị hao tổn mất một phần ba. Cuộc đời hắn kính trọng nhất chính là dũng sĩ, thế nhưng người này phải chết.
=========================++
Dùng word 2016 không biết sao nó cứ tự sửa chữ hoài thành ra sai chính tả quá trời. Lúc đăng chương lại phải enter xuống mỗi đoạn thêm một dòng thành ra lâu vãi đái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!