Đế Chế Đại Việt
Chương 226: Niềm tự hào của Trần Quốc Tuấn
Lưu ý, trước khi đọc chương này, tất cả những gì tác viết dưới đây đều là hư cấu, không xác minh được độ chính xác. Không nên tìm bóc phốt tác.
p/s: Xin Bà Triệu và Hưng Đạo vương giơ cao đánh khẽ, ban đêm đừng kéo chân tác.
================++
Ngô Tuấn rất kiên nhẫn để nghe Thiết Hùng kể chuyện xưa, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào từng biểu hiện của Thiết Hùng và Ngân Hổ như để xác định xem Thiết Hùng đang nói thật hay là nói dối, là một người đứng đầu một cơ cấu đặc vụ, Ngô Tuấn có đủ bản lĩnh này. Thiết Hùng kể chuyện cũng mất đến hai mươi phút, Ngô Tuấn vẫn không tỏ vẻ gì lớn mà quay sang Thiên Long vệ nói.
– Dọn dẹp chiến trường, đem hai bọn hắn về doanh địa.
Thực ra không cần Ngô Tuấn phân phó thì Thiên Long vệ cũng đã dọn dẹp chiến trường. Toàn bộ vũ khí khôi giáp gì đó đều vứt lại, bọn hắn cũng không phải là dân binh, ánh mắt rất cao, những đồ dỏm này hoàn toàn không để ý đến. Cái bọn hắn để ý đến chính là chiến mã. Đại Việt tuy có mục trường nhưng ngựa chiến cũng phải mua, sau đó gây giống, chiến mã lại vô cũng đắt đỏ nên cũng không thể lượng lớn trang bị, đa số đều dành cho trọng kỵ, kỵ binh do thám và bộ binh cơ giới, Thiên Long vệ cũng có ngựa nhưng bởi vượt sông bọn hắn cũng không đem theo chiến mã, hiện tại bắt được một số chiến mã bọn hắn sẽ đỡ vất vả hơn nhiều. Lang Cư bỏ chạy bỏ lại gần một trăm chiến mã, tuy nhiên hơn một nữa đều bị bẫy rập của Thiên Long vệ làm bị thương không thể cứu chữa. Toàn bộ ngựa hoàn hảo cũng chỉ có bốn mươi hai con, số ngựa còn lại bọn hắn liền xẻ thịt, lựa chọn phần thịt ngon nhất mang theo, dù sao chiến dịch lần này bọn hắn cũng sẽ không có chu cấp từ hậu phương, kiếm được một phần thịt là một phần quý giá.
Thiên Long vệ nhìn nhìn đám ngựa nằm đó mà trong lòng chua xót, làm gì có nam nhi nào không thương yêu chiến mã nha, thực ra vẫn có rất nhiều chiến mã chỉ cần chữa trị một chút, tịnh dưỡng một thời gian liền hoàn hảo, thế nhưng bọn hắn không có thời gian, cũng không thể dẫn theo chiến mã bị thương mà hành quân, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của bọn hắn.
===============Ta là đường phân cách chạy ngang qua================
Núi Diệu Linh, đại bản doanh quân Đại Việt, Trần Quốc Tuấn mới chỉ chợp mắt được một chút liền tỉnh dậy. Trong lúc hành quân đánh trận thực sự ngủ không yên giấc, trong Hịch tướng sĩ có câu: “Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa,…” cũng không phải là chỉ viết cho có đây. Trần Quốc Tuấn vẫn còn nhớ như in lời của bệ hạ nói lúc xuất chinh, cụ thể nguyên văn như sau: “Ta nói, Quốc Tuấn nhà ngươi, tuy hành quân đánh giặc nhưng đến bữa vẫn phải ăn, nếu không sẽ bị đau dạ dày, một ngày phải ngủ đủ giấc tám tiếng, nếu không sẽ bị suy nhược thần kinh. Người là sắt, cơm là thép, ngủ đủ giấc lại càng là vibranium, ngươi cứ ăn ngủ thất thường như vậy bệnh xuống Trẫm biết tìm ai đánh trận cho Trẫm”. Mặc dù không biết vibranium bệ hạ nói là cái gì nhưng Trần Quốc Tuấn vẫn cảm nhận được hồng ân, trong lòng cũng ấm áp vô cùng.
Trần Quốc Tuấn bước ra ngoài doanh địa, nhìn sắc trời cũng đã là chiều tối, hậu doanh đã bắt đầu nấu cơm, mùi gạo nếp bốc lên khiêu chiến độ kiên nhẫn của con người, các binh sĩ ngửi được hương thơm này miệng không khỏi đánh ực một cái. Trần Quốc Tuấn hít một hơi sâu cảm thấy trong người sản khoái hơn nhiều. Hắn đi dạo qua các doanh, binh sĩ thấy chủ tướng lập tức đứng dậy cung kính cúi chào. Trần Quốc Tuấn khẽ gật đầu, sau đó lại để bọn hắn tiếp tục làm việc của mình. Đóng tại đại bản doanh lúc này đại đa số đều là những binh sĩ đã trải qua trận chiến khốc liệt đêm hôm trước, bây giờ được điều về núi Diệu Linh là thời gian để bọn hắn nghỉ ngơi, dưỡng sức.
– Trinh Nương, nàng đừng đi, nghe ta nói một lời được không?
Chợt Trần Quốc Tuấn nghe tiếng gọi vọng lại liền tò mò đi đến, Trần Thư chính là đang truy đuổi Trinh Nương, như muốn nói cái gì, thế nhưng Trinh Nương một mực không đồng ý, nhất quyết rời đi. Trần Thư nói.
– Trinh Nương, tất cả chỉ là hiểu lầm, bọn hắn đều là nói bậy, nàng phải hiểu ta.
Vốn sau trận chiến khoảng cách của hắn và Trinh Nương cũng đã thân cận hơn không ít, thế nhưng trở về đại bản doanh, đám học viên rảnh rỗi dở hơi, vừa mới chui ra khỏi chỗ chết xong liền không sợ trời, không sợ đất, lấy chuyện của hắn đem ra trêu chọc Trinh Nương, kết quả bọn hắn bị Trinh Nương đánh cho một trận răng rơi đầy đất, Trần Thư cũng bị nàng trực tiếp đưa cái mặt lạnh rồi.
Trinh Nương quay ngoắt lại nói.
– Trần Thư, đội trưởng, Trần học trưởng, chuyện đó là thật hay không cả ngươi và ta đều hiểu. Trinh Nương ta cũng không có ác cảm gì với ngươi, ngược lại thấy ngươi là người rất tốt. Thế nhưng lý tưởng của ta không phải như người khác. Ta muốn được như đại Đô Đốc, cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá trường kình ở biển khơi, dẫn ba quân bảo vệ bờ cõi Đại Việt, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người.
Trinh Nương từ khi xuất thế đã đi theo Lê Chân, khi Lê Chân còn thống lĩnh Bắc Hải thủy sư cho đến khi trở thành Đô Đốc Bắc Hải hải sư, Lê Chân một mực là thần tượng của Trinh Nương, nàng luôn lấy Lê Chân là mục tiêu phấn đấu cả cuộc đời.
Trần Thư nghe vậy như bị một quả tạ đập thẳng vào ngực, thế nhưng hắn cũng kiên quyết nói.
– Ta cũng không muốn nàng làm tì thiếp, cũng không cấm đoán ước mơ của nàng, ta chỉ là yêu thích nàng, muốn che chở, bảo vệ nàng mà thôi.
Quả thực Trần Thư đi theo Lý Anh Tú lâu ngày đã bị Lý Anh Tú ảnh hưởng không ít, ít nhất hắn cũng không trọng nam khinh nữ, không mang nặng ý thức hệ Nho giáo. Trinh Nương cũng không bị tình cảm của Trần Thư lay động vô tình nói.
– Thế nhưng ta hiện tại cũng không muốn lấy chồng, việc ngươi ưa thích cứ mặc ngươi, chuyện cưới hỏi chờ đến khi nào ta được phong làm Đô Đốc mới nói chuyện.
Trần Thư vừa muốn nói gì đó lại nhìn thấy Trần Quốc Tuấn liền lập tức hành lễ.
– Bái kiến chủ tướng.
Trinh Nương nghe vậy quay lại thì thấy Trần Quốc Tuấn đã đứng ở phía sau, lập tức hành lễ. Trần Quốc Tuấn tủm tỉm cười nói.
– Vừa rồi ta nghe nói ước mơ của ngươi là trở thành đại đô đốc. Ta thấy ngươi bản lĩnh rất tốt, chiến công hôm trước cũng rất lớn, hay ta bẩm với bệ hạ lập tức phong ngươi làm đô đốc đây.
– Chủ tướng…ngài…ngài làm sao có thể như vậy.
Trinh Nương bị Trần Quốc Tuấn trêu chọc sắc mặt đỏ lên, liền chạy đi. Dù sao nàng cũng không hoàn toàn là một thiếu nữ anh hùng cưỡi trên lưng voi đè bẹp quân thù ở kiếp trước, bây giờ nàng cũng chỉ là một thiếu nữ tuổi mới lớn mà thôi.
Thực ra Trần Quốc Tuấn cũng không hoàn toàn trêu chọc, năng lực của Trinh Nương Trần Quốc Tuấn chính là nhìn rõ, nàng cũng Trần Thư đánh bại Lang Cư cũng là có chiến công, tuy nhiên chưa đủ để lên vị trí đô đốc, theo Trần Quốc Tuấn thấy nàng chính là cần rèn luyện thêm, tích lũy thêm chiến công, đại đô đốc cũng sẽ không phải là điểm dừng của nàng đây.
Trinh Nương đi rồi Trần Quốc Tuấn mới quay sang Trần Thư nói.
– Truy nữ nhân chính là cần mạnh bạo, dám nghĩ dám làm, lúc cần ôn nhu thì ôn nhu, lúc cần mạnh bạo thì phải mạnh bạo. Nhớ năm xưa ta chỉ là một cậu ấm của An Sinh vương, nàng thì là con gái cưng của vua Thái Tông nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, kết quả không phải cũng về ta ta. Ha ha.
Nàng mà Trần Quốc Tuấn nhắc đến chính là Thiên Thành công chúa – tình yêu lớn nhất của đời hắn. Suốt tám năm được Thụy Bà công chúa (chị gái vua Thái tông) nuôi dưỡng, Trần Quốc Tuấn được học chung với Thiên Thành công chúa, có thể xem hai người là thanh mai trúc mã. Thiên Thành công chúa thì xinh đẹp vô cùng, Quốc Tuấn cũng là vô cùng anh tuấn đẳng cấp học bá, soái ca. Thế là cặp đôi trai tài gái sắc này đem lòng yêu mến nhau.
Thế nhưng đời là thế, nhân duyên tốt lành thì ít mà hít drama thì nhiều, năm đó vua Thái Tông xuống chiếu gả Thiên Thành công chúa cho Trung Thành vương. Trần Quốc Tuấn đau đớn khi nghe tin này, cũng vô cùng không cam lòng, do đó hắn liền đưa ra một kế hoạch táo bạo. Trước ngày cưới của công chúa Thiên Thành, Trần Quốc Tuấn ỷ vào khinh công cao cường đột nhập vào phủ Nhân Đạo vương, tìm đến phòng công chúa, định làm trò “kim thiền thoát xác”, thế nhưng ngẫm lại vẫn không ổn, hắn quyết định dùng chiêu “tiền trảm hậu tấu” cùng với “di hoa tiếp mộc”, nhờ sự giúp đỡ của Thụy Bà công chúa mà sau khi vua Thái Tông biết chuyện cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, xem như chuyện đã rồi, bù đắp cho Nhân Đạo vương, còn Trần Quốc Tuân thì hiên ngang cứu Thiên Thành công chúa về phủ.
Trần Quốc Tuấn chính là tự hào mình có một quá khứ hào hùng như vậy. Đánh thắng giặc Nguyên ba lần chưa chắc đã vẻ vang bằng một lần cướp dâu huyền thoại. Trần Quốc Tuấn nói rồi lại vỗ vỗ vài Trần Thư nói.
– Cố gắng lên thanh niên, ây, tuổi trẻ chính là tốt.
Nói rồi liền cười lớn đi thẳng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!