Đế Chế Đại Việt
Chương 274: Cải cách (3)
Bên trong triều đình ngoài bệ hạ thì cái gì đáng sợ nhất? Chính là Ám bộ, là Trần Thủ Độ, lại có người muốn ngăn cản hắn? Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về hướng âm thanh phát ra, bên trong góc Lê Văn Thịnh, Bộ trưởng bộ ngoại giao mới được bổ nhiệm vẫn bình chân như vại. Đúng vậy, người vừa đưa ra ý kiến đề cử Ngô Tuấn chính là Lê Văn Thịnh. Quần thần lại nhìn sang Trần Thủ Độ, hắn vẫn đứng đó, trên gương mặt vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, mép trái hơi khẽ nhếch lên một chút.
– Thần ủng hộ đề cử Trần Tham chính, dù sao Trần Tham chính chấp chưởng Ám bộ lâu như vậy, đối với nhiệm vụ của Bộ quốc an khá phù hợp.
Phạm Sư Mạnh lúc này bắt đầu bước ra đứng đội. Thực ra trong triều đình luôn luôn chia ra các phe phái. Hệ thứ nhất là trực hệ của Thừa Mệnh hoàng đế bao gồm các đại thần nắm các vị trí chủ chốt, là những thần tử được triệu hoán đến từ khi Đại Việt chỉ là một vùng Cổ Loa nhỏ hẹp cộng thêm Đinh Lễ mới được triệu hoán thân cô thế côi. Thế lực thứ hai là các đại thần nhà Lý như Ngô Tuấn, Lê Văn Thịnh, Tô Hiến Thành,… Thứ ba chính là họ nhà Trần lấy Trần Thủ Độ dẫn đầu các tộc nhân họ Trần như Trần Khánh Dư, Trần Quốc Toản, Trần Nhật Duật, Phạm Sư Mạnh, Dã Tượng, Yết Kiêu,… Một bộ phận thần tử khác ngược lại đứng trung lập như Chu Văn An, Trần Nguyên Đán, Nguyễn Phi Khanh, Lương Thế Vinh,… Đối với vị trí là một quân vương Lý Anh Tú đương nhiên ưa thích điều này.
– Bẩm bệ hạ, thần lại thấy Ngô Tuấn trong tay nắm giữ lực lượng tinh nhuệ nhất của Đại Việt, để tiêu diệt những mối nguy hại đến Đại Việt Ngô Tuấn lại càng phù hợp.
Lý do này của Lê Văn Thịnh ngược lại lại tương đối miễn cưỡng. Thế nhưng bên phe nhà Lý thanh thế cũng không hề yếu hơn nhà Trần bao nhiêu, hai bên tranh cãi nảy lửa trong khi hai nhân vật chính là Ngô Tuấn và Trần Thủ Độ lại im lặng như hai pho tượng phật. Lữ Gia mỉm cười nói.
– Bệ hạ, nếu không chúng ta liền hỏi cả hai người xem ý bọn họ như thế nào?
Ngô Tuấn, Trần Thủ Đồ cùng lúc liếc nhìn Lữ Gia, trong lòng không khỏi hô lên một tiếng lão hồ ly. Lý Anh Tú trong ánh mắt tràn đầy vẻ khen ngợi nói.
– Như vậy hai khanh nói thử xem người nào muốn vì trí này?
Ngô Tuấn và Trần Thủ Độ nhìn nhau một chút cuối cùng đồng loạt nói.
– Bẩm bệ hạ, thần đề cử Đinh Lễ.
Thực ra cả hai bọn hắn đều biết trong tay mỗi người đều nắm một lực lượng lợi hại bậc nhất Đại Việt, bệ hạ sẽ không dễ dàng giao cho bọn họ nắm giữ độc quyền một bộ môn, phải biết hiện tại Thiên Long vệ và Ám bộ vẫn đang giám sát lẫn nhau đây, cả Trần Thủ Độ và Ngô Tuấn đều không biết trong phe mình có bao nhiêu người của đối phương, hoặc cả hai đều không muốn biết.
Ngược lại Đinh Lễ rất phù hợp, trong triều Đinh Lễ một mình một ngựa, là thân tín của bệ hạ, mặt khác Bộ quốc an chính là phơi bày ra ánh sáng cho người khác xem, nên dù là Ám bộ hay Thiên Long vệ cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngược lại Cẩm Y vệ và quân Thiết đột dưới trướng của Đinh Lễ lại hợp với điều này.
– Thần cũng thấy Đinh Lễ phù hợp với vị trí này vô cùng.
Lữ Gia khẽ vuốt râu phụ họa nói. Lý Anh Tú gật đầu quay sang hỏi Đinh Lễ.
– Khanh nguyện đảm nhận trọng trách này chứ?
Đinh Lễ ôm quyền nói.
– Bệ hạ đã tin tưởng giao phó, thần quyết không chối từ.
Lý Anh Tú gật đầu nói.
– Tốt lắm, vậy thì Bộ quốc an từ nay do Đinh Lễ làm Bộ trưởng, Ngô Tuấn, Trần Thủ Độ làm Thứ trưởng.
Kể từ đó Bộ quốc an có hai lực lượng gồm: Lực lượng ngoài sáng do Cẩm Y vệ, quân Thiết Đột, thành quản Đại đội, Bộ khoái các phủ, huyện do Đinh Lễ trực tiếp lãnh đạo. Bên trong tối thực hiện các nhiệm vụ bí mật gồm Ám bộ và Thiên Long vệ do Trần Thủ Độ và Ngô Tuấn tiếp tục lãnh đạo.
Nội các lúc này chính thức được xây dựng, lấy thủ tướng Lữ Gia dẫn đầu, bên dưới là bộ trưởng các bộ, ngoài ra mỗi bộ cũng có thêm hai thứ trưởng tham gia vào nội các.
– Như vậy thượng tầng triều đình xem như cải cách hoàn tất, các bộ khẩn trương bổ sung nhân lực vào bộ của mình báo lên bộ nội vụ. Tiếp theo Trẫm muốn cải cách quân đội một chút. Việc này mời Phạm lão tướng quân trình bày đi.
Lý Anh Tú nói, việc cải cách quân đội hắn và Lữ Gia đã bàn bạc từ rất lâu, Đại Việt hiện tại lấy vũ khí nóng làm chủ, phương pháp tác chiến cũ cơ hồ đã không còn phù hợp, tổ chức quân đội hiện tại cũng không còn hợp với tình hình đất nước, cả hai người liền đưa ra nhận định quân đội cần phải cải cách.
Nghe đến cải cách quân đội các tướng lập tức chú ý đến, dù sao đây chính là lĩnh vực của bọn họ. Phạm Tu nói.
– Ta và bệ hạ đã thảo luận và đưa ra phương án cải tổ như sau. Đầu tiên chính là cấp bậc của các tướng lĩnh và binh sĩ thay đổi gọi là quân hàm. Đối với binh sĩ bình thường có năm cấp: Binh nhì, binh nhất, hạ sĩ, trung sĩ, thượng sĩ. Đối với sĩ quan có ba cấp: Úy, Tá, Tướng. Mỗi cấp lại có bốn bậc: Thiếu, Trung, Thượng, Đại. Riêng với Hải quân cấp tướng có ba bậc: Chuẩn đô đốc, phó đô đốc và đô đốc.
Lý Anh Tú đề cử nguyên cả hệ thống cấp bậc của quân đội Việt quốc thời hiện đại. Các tướng nghe đến đây đều tỏ vẻ không có vấn đề, dù sao cũng chỉ là cấp bậc, nhìn cấp bậc mới cũng rõ ràng hơn cấp bậc cũ rất nhiều. Phạm Tu nói tiếp.
– Tiếp đến chính là việc phân bố lại quân đội. Qua chiến tranh phía Nam, Bệ hạ và ta đều cảm thấy quân đội hiện tại thiếu hụt những lực lượng cơ động, hầu hết quân tinh nhuệ đều đóng ở Thăng Long, đường đến các xứ quá xa, nếu tình hình có biến rất khó làm ra được phản ứng nhanh chóng. Do đó quân đội phải phân vùng đóng quân, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Hiện tại quân đội có hai mươi hai ngàn quân, bệ hạ đã cho phép mở rộng quân đội lên bốn mươi ngàn quân trong vòng ba tháng.
Nghe đến đây chúng tướng liền xì xào đỏ mắt, dù sao tướng lĩnh cấp cao cũng chỉ có vậy, quân đội tăng cường tất nhiên rơi vào tay bọn hắn. Phạm Tu nói tiếp:
– Các cấp đơn vị của quân đội sẽ được tổ chức với cấp thấp nhất là tiểu đội số lượng mười đến mười hai người, hai tiểu đội thành một trung đội (20 – 40), hai đến tám trung đội thành một Đại đội (50 – 200), hai đến đến sáu đại đội thành một tiểu đoàn (220 – 1000), hai đến ba tiểu đoàn thành một trung đoàn (1000 – 3200), hai đến sáu tiểu đoàn thành một lữ đoàn (3000 – 5000). Hai đến bốn lữ đoàn hoặc trung đoàn là Sư đoàn (10000-15000), hai đến ba sư đoàn thì gọi là quân đoàn (20000 – 45000).
Thực ra còn các đơn vị cấp chiến dịch như Tập đoàn quân, Cụm tập đoàn quân, chiến trường Lý Anh Tú liền chưa nhắc đến. Dù sao hiện tại tổ chức quân đội Đại Việt thấp nhất chính là Hải Đông quân mới chỉ có ba ngàn ngươi, đông nhất là Cấm quân cũng chỉ có một vạn hai ngàn người mà thôi. Phạm Tu dừng một chút để chúng tướng tiêu hóa cấp bậc, đơn vị mới sau đó mới nói tiếp.
– Dựa trên lãnh thổ của Đại Việt, ta và bệ hạ đã quyết định chia quân đội ra làm hai phần, lực lượng trú đóng và lực lượng cơ động. Toàn quốc chia ra làm bốn quân khu: Thăng Long, Giác Long, An Bang, Thuận Hóa. Lực lượng đóng quân sẽ có: Đóng tại Giác Long là Bắc Hải hải sư, đổi tên thành Hạm đội Bắc Hải quân số tăng lên bảy ngàn người, phong Lê Chân làm Đô Đốc chưởng quản Bắc Hải hạm đội; đóng tại An Bang là Sư đoàn Hải Đông quân số một vạn người do Phạm Ngũ Lão chỉ huy, phong hàm Thiếu tướng.
Lê Chân thống binh ít hơn Phạm Ngũ Lão nhưng cấp bậc cao hơn hai bậc, ai bảo tướng lĩnh hải quân của Đại Việt ít như vậy đây, Lê Chân tuổi quân lâu nhất, đương nhiên cao hơn hai bậc rồi. Phạm Tu lại nói.
– Thành lập Sư đoàn Thiên Cương quân số một vạn người do Trần Bình Trọng chỉ huy, quân hàm Thiếu tướng đóng tại Thuận Hóa. Thành lập Lữ đoàn Thiên Thuộc năm ngàn người do Nguyễn Cảnh Chân chỉ huy quân hàm Đại tá.
Trần Bình Trọng trong chiến tranh phía Nam công huân đầy mình, Nguyễn Cảnh Chân tương tương tự hai lần viễn chinh quân đảo Sắt cũng đủ thực lực để đảm trách vị trí này. Tiếp đến là lực lượng cơ động. Phạm Tu nói.
– Lực lượng cơ động đóng tại Thăng Long, sẽ là lực lượng cứu viện cho các nơi nếu tính hình cần thiết, gồm có: Lữ đoàn bộ binh cơ giới Chương Thánh do Trần Quốc Toản chỉ huy, quân hàm Đại Tá, Lữ đoàn Thủy quân lục chiến Thần Sách do Phạm Cự Lượng chỉ huy, quân hàm Đại tá. Thành lập thêm Lữ đoàn Củng Thần do Trần Nhật Duật chỉ huy, quân hàm Đại tá.
Ngoài quân đội, quốc an ra Lý Anh Tú còn đặc biệt thành lập riêng một cục gọi là cục Cảnh vệ, liền lấy năm ngàn Kim Ngô vệ, hai ngàn quân Túc vệ do Trần Thư chỉ huy, quân hàm Thiếu tướng. Nhiệm vụ của Cảnh vệ là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ hoàng đế, hoàng thân và các nhân vật trọng yếu do bệ hạ chỉ định. Lực lượng này không thuộc Bộ quốc phòng cũng không thuộc Bộ quốc an mà trực tiếp nhận lệnh từ Thừa Mệnh hoàng đế.
Đối với cách tổ chức hiện tại các tướng lĩnh, binh sĩ gần như phải làm quen mọi thứ ngay từ đầu, thế nhưng Lý Anh Tú vẫn quyết tâm thực hiện cải cách. Đến khi binh lực, trang bị, phương thức chiến tranh phát triển hơn nữa cách tổ chức này sẽ phát huy ra sức mạnh của nó.
=====================++
Xong phần cải cách, hôm nay tâm trạng không tốt nên viết chương cũng không ổn lắm, các bác thông cảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!