Đế Diệt Thương Khung - Chương 145: Phù Văn Hiển Uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
383


Đế Diệt Thương Khung


Chương 145: Phù Văn Hiển Uy


“Đùng!”

Thiên kiếp màu đỏ đó làm kinh động đến sức mạnh của trời đất, hấp thu ánh sáng của lôi quang, giống như muốn quét ngang trời đất, đánh nát không trung và dưới bàn tay điều khiển của Thanh Lâm, trực tiếp bay thẳng đến bàn tay của bóng hình khổng lồ đó.

Cùng lúc này, Thanh Lâm khống chế mệnh hỏa, mệnh hỏa trên đỉnh đầu của Hồ Nham đó lập tức bị hút về phía cậu. 

Thế nhưng, khi Thanh Lâm đang muốn nuốt chửng mệnh hỏa này thì thần sắc của bóng hình khổng lồ đó đột nhiên trở nên lạnh lùng, miệng mở to ra, một cây cột cờ liền xuất hiện.

Cây cột này càng ngày càng to, đến cuối cùng, che khuất cả bầu trời, che khuất cả quảng trường này, che khuất thành Minh Nguyệt này, che khuất toàn bộ đế quốc Viễn Đông!

Từ xa nhìn cây cột cờ kinh khủng này, toàn bộ trời đất đều tối đen hết, trong tất cả tầm nhìn của mọi người đều không còn ánh sáng nữa, không còn trời đất, nếu có cũng chỉ là cây cột cờ kinh khủng đó. 

“Đến đây tuy chỉ là phân thân của lão phu nhưng giết một con tép nhỏ nhoi cảnh giới Linh Đan như ngươi cũng đủ sức rồi!”

Bóng hình khổng lồ đó lại tiếp tục mở miệng nói chuyện và trong lúc ông ta nói chuyện thì bàn tay của ông đã chạm đến Thiên kiếp màu đỏ đó.

“Đùng!!!” 

Vào lúc này đây, trời đất thay đổi, bàn tay đó nắm lấy Thiên kiếp, giống như nắm lấy Thiên đạo, muốn huỷ diệt nó, muốn phá nát nó!

Nhưng sức mạnh của Thiên đạo, trong khoảnh khắc bị bàn tay lớn đó nắm lấy, đột nhiên rung lên một cái, ở bên ngoài trời đất mà đã bị cây cột cờ này che khuất đi, có vô số sấm chớp lập tức bay đến, trực tiếp bay thẳng về phía bàn tay lớn, rồi vang lên ầm ầm.    

Cùng lúc này, trong cây cột cờ đó, vô số bóng hình đi ra, dung mạo của những bóng hình này đều y hệt dung mạo của tông chủ Minh Nguyệt, chỉ là khí tức tỏa ta từ trên những người này đều là cảnh giới Linh Đan. 

Vài người trong số đó bay về phía Thanh Lâm, ra tay cùng một lúc, nguyên lực khủng khiếp hoá thành bàn tay mà không ngờ bọn họ ra tay để đoạt lấy lại mệnh hỏa của Hồ Nham.

“Hửm?”

Thanh Lâm nhíu mày lại, thần sắc lộ ra vẻ nghiêm trọng. 

Những bóng hình này, gần trăm người, tuy nói cậu không sợ bất cứ một người nào nhưng trong lúc ra tay thì tu vi của những bóng hình này không ngờ lại có thể hợp lại, chỉ cần mười mấy người thôi thì đã vượt qua cảnh giới Linh Đan, đạt đến cảnh giới Bổn Thần, nếu mà hàng trăm người, hàng ngàn người, thậm chí hàng vạn người này đều hợp nhất lại hết thì tuyệt đối có thể đạt đến cảnh giới Tinh Hoàng, thậm chí còn cao hơn nữa!

Sự thật cũng đã chứng minh suy đoán của cậu, những bóng hình đó, đều tụ họp lại ở ngay trung tâm, từng bóng người liên tiếp hợp nhất lại.

Và khi những bóng hình này hợp nhất lại thì khí tức của bóng hình ở ngay trung tâm càng ngày càng mạnh, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua cảnh giới Linh Đan, khí tức của bóng hình đó, so với ông già cảnh giới Bổn Thần đó còn mạnh hơn nữa, vả lại, loại sức mạnh này vẫn đang tăng lên! 

“Nếu mà để cho nó hoàn toàn hợp nhất lại hết, nhất định có thể đạt đến cảnh giới Tinh Hoàng, đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của nó!”

Trong ánh mắt của Thanh Lâm lộ ra tia ánh sáng lạnh lùng, bàn tay phất một cái, Đại Đế lục trong cơ thể cậu đột nhiên xoay chuyển.

“Hư ảnh Đế Thần, hiện!” 

“Đùng!!”

Ở phía sau lưng cậu, một bóng hình nhanh chóng ngưng tụ lại, bóng hình này bước ra một bước, uy lực lan ra khắp mọi nơi, khiến sắc mặt của ông già cảnh giới Bổn Thần đó cũng phải thay đổi.

Và cũng vào lúc này, hư ảnh Đế Thần tung ra một cú đấm về phía của bóng hình đang đứng ở ngay trung tâm kia, những nơi mà cú đấm đi ngang qua, phàm là những bóng hình vẫn muốn hợp nhất lại thì đều bị cú đấm đó đánh cho tan nát hết. 

“Cút!”

Bóng hình đó đột nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt bộc phát ra ánh sáng lạnh lùng, đồng thời cũng đấm ra một cú, giống như khai thiên lập địa, đánh vang hư ảnh Đế Thần.

“Đùng!!” 

Tiếng vang lớn truyền ra, dưới một cú đấm này, hư ảnh Đế Thần, không ngờ lại trực tiếp bị đánh tan nát hết.

“Bóng hình này đã vượt qua kỳ đầu cảnh giới Bổn Thần, đạt đến trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!”

Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, ánh sáng lạnh lùng trong đôi mắt của cậu càng càng lấp lánh hơn, Đại Đế lục điên cuồng xoay chuyển, dưới sự che khuất bầu trời khủng khiếp của cây cột cờ, linh khí kinh khủng đó ngưng tụ thành lốc xoáy, bay đến đỉnh đầu của Thanh Lâm, rồi đổ xuống cơ thể của cậu. 

“Cú nhảy thứ nhất của Đế Thể, Băng Tinh!”

Sắc mặt của Thanh Lâm có chút dữ tợn, trong lòng gào lên, trong trời đất bao la liền lập tức xông ra tinh lực khủng khiếp.

Những tinh lực này bị cây cột cờ đó ngăn cản, nhưng lại không thể chịu nổi sự hấp thu điên cuồng của Đại Đế lục, trong chớp mắt liền ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng, phá nát cây cột cờ đó, lộ ra ánh sáng mặt trời. 

Và quả cầu ánh sáng này cũng nhanh chóng ngưng tụ lại trong bàn tay của Thanh Lâm, vào một khoảnh khắc nào đó, cậu đột nhiên đem nó quăng đi, trực tiếp ném về phía bóng hình đã hoàn toàn hợp nhất lại, toàn thân từ trên xuống dưới đều toả ra khí tức kinh người đó.

“Hửm?”

Mắt thấy quả cầu ánh sáng này sắp bay đến, sức mạnh huỷ diệt trong đó khiến bóng hình này cũng phải nhíu mày lại một cái, phát ra một tiếng hừ nhẹ. 

Thế nhưng, hắn không hề sợ hãi mà còn mở miệng ra, quát lên: “Thiên Lưu!”

“Đùng!”

Sau khi lời nói của hắn vừa dứt, trong cây cột cờ kinh khủng đó, không ngờ lại xuất hiện một cái thác nước, trong thác nước này, trăm ngàn dòng nước, từ trên đỉnh đầu của Thanh Lâm đổ xuống. 

Sắc mặt của Thanh Lâm thay đổi, cậu cảm nhận được rất rõ ràng, trong thác nước này, tất cả dòng nước mà có thể thấy được hoàn toàn đều là nguyên lực thuộc tính thuỷ.

“Tu vi của người này, tuyệt đối không phải là cảnh giới Tinh Hoàng!”

Thanh Lâm nhanh chóng lùi về sau, nhưng dòng nước đó lại giống như bị cậu thu hút vậy, luôn đuổi theo cậu. 

Cậu đem quả cầu ánh sáng trong bàn tay ném văng ra, quả cầu ánh sáng đó xuyên qua dòng nước do nguyên lực thuộc tính thuỷ ngưng tụ thành, bay đến đỉnh đầu của thác nước, rồi vang lên một tiếng nổ.

“Đùng!”

Tiếng nổ lớn vang khắp trời đất, khiến những người nghe thấy tiếng nổ này, ngoại trừ ông già đó cùng với Hồ Nham và Dương Tú đang được màn ánh sáng bao bọc lại thì hai bên lỗ tai của những người khác cũng đều tuôn máu ra, cả đầu óc đều chấn động. 

Và trong khoảnh khắc quả cầu ánh sáng này nổ ra, thác nước đó cũng trực tiếp bị nổ nát và cây cột cờ vốn bị quả cầu ánh sáng làm rách một đường, cũng giống như mạng nhện vậy, bắt đầu xuất hiện từng vết rách.

Trong chớp mắt, cây cột cờ biến mất, trời đất lại lần nữa mở toang ra trước mắt của tất cả mọi người.

“Chạy mau!” 

“Quá mạnh, quá mạnh rồi…”

“Ta không đi, ta phải ở lại xem cuộc chiến đấu giữa hai đại cao thủ tuyệt thế này, ta nhất định phải gia nhập Minh Nguyệt tông!”

Trong đám người phía dưới, có vô số bóng hình đang chạy trốn, cuộc chiến sống còn này đã vượt qua sự hiếu kỳ trong lòng của bọn họ, nhưng vẫn có người rất gan dạ, vẫn ở lại tiếp tục quan sát cuộc chiến đấu ghê gớm mà bọn họ cực kỳ ngưỡng mộ này. 

Thi thể phủ đầy xung quanh, uy lực còn lại của cuộc chiến này đã giết chết những người phàm ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng chưa đạt được, nhìn qua một cái, máu tươi tràn ra khắp nơi, thi thể chất thành núi.

Và lúc này đây, ánh mắt của Thanh Lâm lại sáng lấp lánh, khi quả cầu ánh sáng làm nát cái thác nước đó thì cậu đã đi đến phía trước màn ánh sáng của Hồ Nham và Dương Tú, cậu không muốn tiếp tục chiến đấu với tông chủ Minh Nguyệt, bởi vì cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của ông.

Mục đích của cậu chỉ là giết chết Hồ Nham và Dương Tú thôi, để đổi lấy tung tích của tỷ tỷ! 

Mắt thấy Thanh Lâm đi đến, sắc mặt của Hồ Nham lại thay đổi, trong đó lộ ra chút dữ tợn, nói: “Thằng khốn, màn ánh sáng này chính là ông cố nội ta đích thân tặng cho ta, cho dù là cảnh giới Bổn Thần cũng khó mà phá vỡ nó! Ngươi muốn giết ta sao? Ha ha… nằm mơ đi!”

Khuôn mặt của Thanh Lâm lạnh lùng, cậu vỗ vào ấn đường một cái, lập tức xuất hiện một phù văn giống như là bộ xương người chết vậy.

Phù văn này có chút u ám, nó xoay chuyển trên ấn đường của Thanh Lâm, phù văn này chính là Cuồng Linh Chí Tôn từng tặng cho cậu và cũng là một ký hiệu cho thấy cậu là đệ tử của Cuồng Linh Chí Tôn. 

“Đùng!”

Phù văn vừa xuất hiện, gốc tay áo của Thanh Lâm lập tức bị thổi lên, trên cơ thể của cậu cũng xuất hiện một khí tức cực kỳ đáng sợ.

Khí tức này ngày càng tăng lên, hậu kỳ Linh Đan, Linh Đan mạnh nhất… 

Kỳ đầu Bổn Thần!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN