Đế Diệt Thương Khung
Chương 147: Vùng nam hải
Vùng biển trước giờ đều là nơi chiếm nhiều chỗ đất nhất.
Vùng biển này có rất nhiều hòn đảo, đếm không xuể, những hòn đảo này cực lớn, hình như là do thiên nhiên hình thành và cũng hình như là do con người tạo ra.
Trên mỗi hòn đảo đều có một cái nắp quang rất lớn, những cái nắp quang này có rất nhiều màu sắc như xám, đen, vàng kim và bảy sắc.
Và từ trong hòn đảo xám kia, có thể cảm nhận được có vài sức ép phát ra, đen thì càng đen hơn, vàng kim là cao nhất, cuối cùng những hòn đảo có nắp quang bảy sắc không hề phát ra sức ép uy lực, hơn nữa, số lượng cực ít, chỉ có mười hòn đảo.
Nhưng mười hòn đảo này, hòn nào cũng rất lớn, như lục địa vậy, thậm chí chiếm một vùng đất mấy vạn lý, mỗi khi có tàu thuyền đi qua nơi này, những người trên đó đều tỏ ra vẻ cung kính đối với những hòn đảo này, bái lạy một phen.
Bởi vì, mười hòn đảo này là vùng Nam Hải, mười thế lực lớn nhất!
Nhìn lại hòn đảo vàng, chỉ có vỏn vẹn một hòn đảo, trong khi đó hòn đảo đen có đến những vài trăm hòn, còn những hòn đảo xám kia thì hàng ngàn hàng vạn.
Nhìn những hòn đảo này từ trên trời, có vẻ ở rất gần, nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa các hòn đảo đều ít nhất phải vài chục vạn lý, mà đảo xám bậc thấp nhất với hòn đảo bảy sắc kia cách nhau đến những ngàn vạn lý, hơn nữa, giữa đảo xám và đảo đen còn có một lớp màn sáng ngăn cách.
Lớp màn sáng này chống đỡ trời, ngăn không cho tất cả những ai muốn bước vào đây.
Cũng giống vậy, giữa đảo đen và đảo vàng cũng có một màn sáng như vậy, mà giữa đảo vàng và đảo bảy sắc cũng thế.
“Oành!”
Chợt trong hư không của một hòn đảo đen đột nhiên bị xé toạt ra, hai bóng người bước ra từ nơi đó, một người khuôn mặt già dặn, một người có mái tóc tím kỳ quái, chính là Thanh Lâm và ông già lớn tuổi kia!
Sau khi đi ra, chưa cần đợi Thanh Lâm nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì ông già lớn tuổi đó liền bắt lấy Thanh Lâm, trong tích tắc rơi xuống hòn đảo.
“Bái kiến phó tông!”
Trên hòn đảo, vô số bóng người đang chuyển động, khi nhìn thấy ông già lớn tuổi này đều tỏ vẻ cung kính, chắp tay hành lễ.
Ông già lớn tuổi nhẹ nhàng gật đầu, nắm lấy Thanh Lâm đi nhanh về phía xa, cuối cùng, đi vào trong một cung điện cực lớn.
Trên suốt đoạn đường đi ngang qua, Thanh Lâm cũng nhìn rõ được một vài thứ, mơ hồ có thể đoán ra được, nơi này là một tòa tông môn, mà thân phận của ông già lớn tuổi này chính là phó chủ tông của tông môn này!
“Tiền bối, nơi này là?” Một hồi lâu, Thanh Lâm mới mở miệng.
“Nam Hải.” Ông già lớn tuổi thản nhiên nói một câu.
Khi nói, bàn tay ông ấy quơ liên tục, vô số thanh Ngọc Giản hiện ra, đều bị đánh vỡ, biến thành ánh sáng lấp lánh, tỏa khắp bốn phương tám hướng.
“Nam Hải?”
Thanh Lâm ngẩn người, con ngươi liền co rút lại: “Vùng Nam Hải?”
“Còn có Nam Hải thứ hai sao?” Ông già lớn tuổi lạnh lùng hừ một tiếng, nói.
Thanh Lâm không nhịn được, hít một hơi lạnh, cậu không thể tin được, từ khi đi vào cánh cửa của không gian đó cho đến lúc đi ra, vỏn vẹn chỉ có mấy giây thôi, vậy mà đã trực tiếp đi từ vùng Đông Thiên đến vùng Nam Hải sao?
Khoảng cách giữa hai nơi, có thể dùng từ “ngàn tỉ dặm” để miêu tả!
“Ngươi đợi ở đây đã, qua mấy ngày sau, lão phu sẽ đưa ngươi đến một nơi.” Ông già lớn tuổi ấy nói xong bèn muốn rời đi.
“Tiền bối đợi đã!”
Thanh Lâm vội nói: “Ơn nghĩa tiền bối ra tay cứu giúp, hậu bối ghi lòng tạc dạ. Chỉ là, không biết tiền bối dẫn hậu bối đến đây có mục đích gì?”
Ông già lớn tuổi chợt dừng bước, trên mặt nở một nụ cười: “Lúc trước khi ta thấy ngươi ra tay, sử dụng một loại ma kỹ hỏa diệm có thể lấy mạng của người khác.”
Thanh Lâm ngơ người ra, lập tức đoán ra được trong trận đấu giữa mình với ông già cảnh giới Bổn Thần kia, đối phương thấy rất rõ ràng, liền gật đầu.
“Nếu không phải loại ma kỹ đó, lão phu sẽ không ra tay giúp ngươi, trước mắt, ngươi phải giúp lão phu một chuyện, cũng xem như là trả ơn cho lão phu đã giúp ngươi.” Ông già lớn tuổi lại nói.
Thanh Lâm trầm ngâm.
Trên thực tế, ơn nghĩa này, cậu ấy không muốn nợ, cũng chưa từng nợ qua, lúc đó nếu sử dụng đòn thiên cảnh, xem ra cũng sẽ có con đường sống.
Nhưng lúc này, ông già lớn tuổi này đẫn mình đến nơi này, bảo mình giúp một việc, còn không biết có nguy hiểm gì không, cậu ta sẽ không cảm thấy biết ơn đối với ông già lớn tuổi này.
Ông già lớn tuổi kia nói xong, tùy ý chỉ một căn phòng, tỏ ý Thanh Lâm có thể ở đó, rồi rời khỏi đây.
Thanh Lâm trầm ngâm một hồi, hít một hơi thật sâu, đi ra khỏi cung điện.
Bên ngoài cung điện là một quảng trường, trong quảng trường này có không ít người, điều khiến Thanh Lâm ngạc nhiên là, những người này, đa số đều không phải hình dáng của loài người, có người toàn thân mọc vẩy, có người thì lại là đầu cá thân người.
“Sớm đã nghe nói tướng mạo của người ở vùng Nam Hải khác thường, bây giờ xem ra quả thật không sai.” Thanh Lâm than thầm.
Thanh Lâm quan sát bọn họ, đồng thời họ cũng đang quan sát Thanh Lâm.
Trên thực tế, vùng Nam Hải hoàn toàn không phải vùng đất của loài người, mà là vùng đất của quái thú, chỉ là quái thú ở vùng Hải Nam đều có trí tuệ của loài người, hơn nữa, pháp thuật mà họ tu luyện càng có thể khiến cho cơ thể của mình tiến hóa thành loài người.
Đối với người ở vùng Hải Nam mà nói, hoàn toàn có được hình dạng của con người đều là những người cực kỳ mạnh, như vị ông già lớn tuổi kia, theo sự phán đoán của Thanh Lâm thì ít nhất cũng là cảnh giới Tinh Hoàng.
Ngoài ra, người duy nhất có thể hoàn toàn biến thành hình dạng của loài người chỉ có thể là những đại tông cấp bậc cực cao, như hòn đảo bảy sắc kia, những đời sau trên đó đều có thể từ khi mới sinh ra đã có hình dạng của loài người.
Dĩ nhiên, còn có một loại, đó chính là loài người thực sự.
Bởi vì thiên thù của yêu thú và loài người, tu sỹ của vùng Nam Hải, từ tận đáy lòng rất căm ghét loài người, xét cho cùng, loài người hay là tu luyện, hoặc là luyện đan thì đa số nguyên liệu đều lấy từ trên người của yêu thú.
Vì vậy, khi nhìn thấy Thanh Lâm, vài người xung quanh liền tỏ vẻ mê mẩn, khi cảm nhận được treen cơ thể của Thanh Lâm phát ra chỉ có khí tức của cảnh giới Linh Đan, sự mê mẩn này liền biến thành căm ghét.
“Một con người của cảnh giới Linh Đan, mà cũng dám đến vùng Nam Hải của ta ư?”
“Cút đi! Đừng cản đường ta!”
Những câu nói mỉa mai nhục mạ truyền vào tai khiến Thanh Lâm chau mày lại nhưng là không hề đếm xỉa đến.
Vừa mới đến, cậu không muốn gây ra thị phi gì.
Hơn nữa, đối với vùng Hải Nam và ba vùng đất lớn khác thì còn có mối thù giữa Trung châu với nhau, điều này cậu cũng biết được chút ít, thái độ chán ghét của đối phương khi nhìn thấy mình, cậu có thể lý giải được.
Tuy nhiên, cậu không muốn gây thị phi, không đồng nghĩa với việc người ta cũng không muốn.
“Đứng lại!” Phía sau truyền đến một tiếng kêu, Thanh Lâm lại lần nữa chau mày lại, nhưng không hề dừng lại.
“Loài người kia, ngươi điếc à?”
Giọng nói đó lại truyền đến, khi vừa dứt lời, một tia ánh sáng màu xanh bay đến chỗ Thanh Lâm.
Thanh Lâm dừng bước, bỗng dưng quay người lại, sắc mặt lạnh lùng, trong lúc bàn tay cử động, xuất hiện một ánh sáng sấm sét như đang gào thét, trực tiếp đánh tan ánh sáng màu xanh kia, và còn dư sức bắt lấy người ra tay kia.
Người ra tay đó cũng là một chàng trai trẻ, chỉ là trên cái đầu trọc kia có mọc ba cái sừng, hai tay đều phủ đầy vẩy, thấy Thanh Lâm dám ra tay với mình, liền cười một cách lạnh lùng, cả người run rẩy, khi tiếp xúc với sấm sét, vẩy trên hai tay bỗng rụng xuống, nổ tung!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!