Để Gió Cuốn Đi - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Để Gió Cuốn Đi


Chương 39


Thật sự cái câu nói vừa rồi của Nam làm An thấy bối rối quá. Không hiểu sao nó cứ văng vẳng trong đầu làm cô hì hục mãi mà không mở nổi cái cổng sắt để vào nhà.
-“bốp” “bốp” tỉnh lại đi An, mày điên nặng hơn cả cái tên kia rồi………

Nhưng cũng chỉ được một lúc, cái chìa khóa trong tay cứ rơi lên rơi xuống khiến cô bực cả mình:

– Azzzziiiiiiiii…….sao không mở được vậy nè.

Người ngợm gì mà như kiểu không phải của mình ý, đầu óc rồi chân tay nó cứ rối tung rối mù cả lên. Lần đầu tiên chỉ vì một câu nói mà cô thành ra thế này. Nhớ lại cái thời huy hoàng trước đây, có thằng còn quỳ xuống mong cô làm bạn gái rồi bày ra các thứ la liệt mà cô mặt lạnh bơ đi luôn. Vậy mà…….vậy mà hôm nay cái tên này nói cái câu dở hơi gì mà biến cô thành ba chấm thế này không biết……….

Đang cảm thấy rối bời, thì cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở trong sân. Mắt bỗng sáng bừng, mồm bỗng há rộng luôn:

– Chị Miên ơi, chị Miên………mở cửa hộ em với………Miên ơi……

Ai đó ở trong bếp nếm thử nồi canh mà suýt phun hết ra ngoài

– Giọng cái An thì phải???

– Chị Miên…

– Đây đây…….từ từ…..- Thế là bà chị tốt bụng nào đó phải bỏ nồi canh đang nấu dở lại, chậy đi tìm chìa khóa mở cổng cho “chủ nhà”. Cũng may nãy vào nhà, cô để luôn chùm khóa vào túi rồi vứt lên sofa, không lại phải mò lên tầng, mất công con bé kia lại chửi. Mò mẫn một lúc, Mộc Miên mới ì ạch đi ra ngoài, mặc kệ sự giục dã của ai kia đang đứng bên ngoài:

Cạch….cạch…..

– Mất chìa khóa hay sao mà không mở được cổng thế cu?

– Xì….- Vẫn là cái bản tính khó ở đấy, An phũ phàng bơ đi rồi đẩy Mộc Miên sang một bên để cất con ngựa sắt của mình vào trong sân.

Chị Miên thấy thái độ của cô em mình thế cũng hơi lạ, thế là vội khóa cổng rồi lẽo đẽo theo sau.

– Này, chị hỏi mà không nói gì thế hả. Mà sao mặt đỏ thế kia? Lại ốm à?- Mặc kệ cái bàn tay không biết có sạch sẽ gì hay không, Miên áp nguyên cả cái tay phải lên trán An

Bà chị quan tâm là thế mà An không thể phũ hơn, một phát gạt phăng cái tay đặt trên trán mình của chị Miên ra rồi phi thẳng xuống bếp.

Cô còn chả thiết bỏ cái cặp ra, xông thẳng đến tủ lạnh lấy ra chai nước lavie rõ đầy, tu một phát hết sạch luôn, làm ai đó mắt tròn mắt dẹt há hốc mồm nhìn. Có vẻ như một chai vẫn chưa đủ, An tiếp tục tu đến chai thứ hai, cơ mà lần này đỡ hơn, còn nghỉ một lần để lấy hơi nhưng cuối cùng chai nước vẫn hết sạch, không còn một giọt.

– Hà………đã quá………- Có vẻ cô đang có ý định uống chai nữa nhưng chưa kịp mở nắp, đã bị bà chị khó tính kia giật phăng đi, cất vào nơi ban đầu, đã thế còn phang ra câu rõ độc mồm độc miệng nữa

– Mày là dân tị nạn bị chết khát à….Uống gì mà lắm thế, tu một phát hai chai, có biết nước nong dạo này đắt đỏ lắm không hả.

An lườm nguýt chị Miên, rồi cầm hai vỏ chai mình vừa uống xong đi rót nước vào:

– Chết khát thì hơi quá nhưng cũng gọi là sắp hấp hối rồi. Mà ……….nhà em mà, sao hôm nay lại lo chuyện bao đồng thế chị già, hấp à?

– Có mà mày hấp ý. Đang không bắt chị mày ra mở cổng hộ, thế chìa khóa đâu hả……..

An đang định đáp lại thì lông mày bỗng nhăn hết lại, mũi cũng hít hít theo

– “hít” “hít”, cái mùi gì……….khét…….

Chị Miên đang chống tay lườm An mà cũng giật cả mình, hét toáng lên

– ÔI CÁI NỒi CANH CỦA Tôi………..

Trong cái tình thế này thì cô cũng chả biết khóc hay cười nữa. Cái tính đãng trí của bà này đúng là không chữa nổi mà, đến ăn còn quên thì bảo sao cái nồi canh như vậy còn nguyên được….haizz, sau này chỉ khổ mỗi ông anh Thế Mạnh của cô thôi.

Cũng may là cái nồi canh của Miên mới bị xém một tí cạnh đáy thôi, chứ chưa đến mức phải đổ đi. Thế nên cô cũng không bực mấy, căn bản là mười mấy năm nấu ăn của cô thì cái này nó chỉ hơn con dĩn một tí thôi, hí hoáy tí là lại ngon ngay ý mà. Người ta bảo ngu thì ngu một lần thôi, nên lần này, bà chị đãng trí kia cẩn thận vặn nhỏ ga rồi mới ra tra khảo cô em khó ưa này tiếp.

– Phù, cũng may nồi canh không sao…

Nhưng có vẻ An vẫn chưa tin tưởng lắm, mắt liếc liếc nhìn nồi đang đun trên bếp, bĩu môi:

– Có chắc không đấy. Đừng có mà đầu độc chị em nhà em đấy. Bụng dạ thằng Bảo cũng không tốt lắm đâu, chị nấu thế nào thì nấu ……

– Gớm, chị mày đã cho hai đứa nhập viện lần nào chưa hả…..làm quá à

– Chưa nhập chứ không phải không nhập. Khác nhau hoàn toàn đấy……Mà, thơm phết nhỉ “hít hít”, nãy khét lẹt mà giờ thơm thế, canh gì đấy chị già…..khoai à, ngon thế nhỉ – Cô còn ra mở vung để “hít” cho đỡ đói, mặc dù vừa nốc mấy chai nước đầy ụ.

Chị Miên lôi từ trong tủ ra túi táo, có vẻ là chị mới mua hồi sáng. An thích ăn táo lắm, nếu có mua quả gì, nhất định cô sẽ chọn táo đầu tiên. Nhìn thấy cái túi trong tay chị mà mắt cô sáng bừng lên, biết ý nên còn chạy đi lấy hộ chị con dao để gọt nữa. Chị Miên lườm yêu cô rồi cũng ngồi xuống gọt táo cho em ăn.

– Mà nãy sao mặt đỏ thế, ốm à cu?

– Có ốm gì đâu, chị không thấy trời nóng như lửa đốt à? Mà sao hôm nay lại sang đây thế này? Còn nấu cơm nữa chứ – Có vẻ An đang cố tình lảng sang chuyện khác.

– Dạo này cô chả đang ôn thi còn gì, thấy suốt ngày ôm đống sách vở, đi làm mà lúc nào cũng cầm quyển sách trên tay ý. Chị mày thấy thế nên mới mở lòng tốt nấu cho bữa cơm, tránh tình trạng nhịn đói như trước thì tao đây lại mệt lắm.

An nghe bà chị nói cũng suýt động lòng. Kể ra dạo này cô cũng bận thật, rảnh lúc nào là học lúc đấy nên nhiều lúc Bảo Bảo không ăn ở nhà là cô chỉ uống hộp sữa cho qua bữa. Bởi vậy mà cái dạ dày của cô dạo này cũng biểu tình dữ dội lắm, toàn phải uống thuốc kìm cơn đau thôi. Cái bệnh lười ăn đúng là chả khác nào giết chết những người đau dạ dày như cô.

Xem nào, bữa tối qua cô nhịn, sáng nay cũng chỉ có ít bánh mỳ lót dạ nên giờ bụng đang đói meo cả lên. Đang có ý định nhúp một miếng táo thì bị chị Miên phũ phàng đét một phát vào tay lườm cháy mặt:

– “lườm”, đừng có mà vớ vẩn nhé. Đi thay quần áo ra cho thoải mái rồi ăn một thể. Mà bữa này Bảo của chị có về không?

– Có, nó về giờ đấy. Giờ này chắc tan rồi. Em lên thay quần áo đây, chị dọn hộ em luôn nhá.

Nói xong cô lại khoác cái cặp to uỳnh của mình lên phòng để thay đồ, không quên nhúp một miếng táo thật nhanh cho vào mồm, đã thế còn tặng chị Miên một nụ cười đầy thách thức làm bà chị vừa tức mà cũng buồn cười.

***

*Cạch* Cánh cửa quen thuộc lại được mở ra, một căn phòng lúc nào cũng sạch sẽ thu vào tầm nhìn của An. Cất cặp xong, cô tiến lại gần chiếc cửa sổ và mở ra. Bao ánh nắng như chỉ đợi cơ hội để rọi vào khắp căn phòng. Mùi hương của nắng như hòa trộn với hương thơm những cánh hoa oải hương dưới vườn làm An cảm thấy dễ chịu vô cùng. Tận hưởng một lúc rồi cô lại quay lại với bàn học của mình, lôi chiếc điện thoại từ trong cặp ra, tiến lại giường và nằm kềnh xuống. Có vẻ An chưa có ý định thay quần áo để xuống ăn cơm mặc dù cái bụng đang biểu tình dữ dội hơn cả đánh trống,

Chà, xem nào, có vẻ dạo này em cảm ứng đã bị cô bỏ rơi khá lâu rồi nhỉ. Cũng đúng thôi, rảnh là học, học xong rồi ngủ thì lấy đâu ra thời gian để nghịch điện thoại chứ.

Khánh An cũng chơi mạng xã hội như những người khác nhưng mỗi tội là không vào nhiều như họ và face của cô thì chỉ vẻn vện mấy bạn bè thôi. Cô chủ yếu like các fage là chính để cũng gọi là có cái mà xem mỗi khi rảnh. Từ cái lúc mấy con người phiền toái kia bắt về kết bạn cho bằng được thì cũng khá lâu rồi cô cũng chưa lên face, nên giờ đang rảnh rảnh, An liền bấm vào ứng dụng đó xem dạo này có gì “hot” không.

Ôi trời! 99+ lời mời kết bạn,99+ thông báo, gần năm chục cái tin nhắn…..mắt An dán vào điện thoại mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng ra.

Gì đây vậy trời? Khủng bố à? Đang không sao lại thành hot face thế này. An xem phần kết bạn, có vẻ số còn lại của lớp gửi lời mời cho cô thì phải, còn lại thì……….chắc không quen. Chả biết họ kết bạn từ bao giờ thế không biết, thôi thì cùng lớp cứ đồng ý chơi. Đúng là sức công phá của mạng xã hội lớn thật, một người biết là cả làng biết nick cô luôn. Bất giác An lại nhớ đến cái nhóm gì gì đó của lớp mà bữa trước cái Giang bảo cho cô vào rồi. Di chuyển từ trên xuống dưới, cuối cùng cô cũng tìm thấy.

– “Team lầy lội” – Tên chất phết nhở – An tự độc thoại khi nhìn thấy cái tên nhóm bá đạo này.

Đợt trước cô giáo bảo về lên nhóm xem mấy cái đề cương cô cho tham khảo mà lười có chịu lên đâu. Kể ra mà rảnh thì cũng lên thật đấy nhưng lại được cái bạn lớp trưởng Băng Giang tốt bụng in ra giấy hộ cả nhóm để tiện học. Thế là đã lười lại hoàn lười hơn. Thôi thì một công đôi việc, cô vừa có thời gian để đi làm thêm lại vừa có đống chữ miễn phí. Người ta có ý tốt, chả nhẽ mình lại không nhận, ngại chết.

Xem nào, đã vào nhóm rồi cũng nên tìm hiểu chút nhỉ. Cô lướt một lượt bảng tin, toàn mấy tus của lớp trưởng với cô chủ nhiệm thôi. Thỉnh thoảng lại có mấy dòng trạng thái của mấy bạn than phiền về học, còn có rất nhiều ảnh dìm nhau của các bạn trong lớp nữa. Mà lại toàn thấy cô Hạ đăng mới sợ chứ, phải công nhận cô còn teen hơn cả bọn học sinh bây giờ, bảo sao giờ vẫn chưa chịu lấy chồng.

Đọc dòng commet của mấy đứa nổi trội trong lớp mà An phải bật cười. Cái tên “team lầy lội” đúng là không lệch đi đâu được mà, toàn thành phần nhây như này thì còn cái tên hợp hơn nữa đây.

Định tắt đi để xuống ăn cơm, ở phần tin nhắn của cô bỗng xuất hiện tin nhắn mới.

Thanh Nguyễn Thanh: Hớ, Mày đang on face đó hả An? Hay mắt tao nó bị đui hở trời???

An Khánh Nguyen: Ừ, hôm nay đổi gió

Thanh Nguyễn Thanh: Ơn giời, cái mắt tao nó vẫn còn tốt. Ây, đợi tao lập group cho bọn kia vào chat cùng cho vui cửa vui nhà nhá …..keke

An Khánh Nguyen: Thôi, lúc khác.Giờ ăn cơm đã….

Thanh Nguyễn Thanh: ĐẤY. Biết ngay mà, thôi mày lượn luôn đi, mà tao cũng lượn luôn đây. Đang ở cùng con Giang mà nó đã cho ăn gì đâu….mệt thấy mồ luôn….:3:3:3

An Khánh Nguyen: Ờ, thôi bye….

Cô chào bạn xong rồi định off luôn, cơ mà lại nói đến tin nhắn, thế là tiện tay An lại xem qua chỗ hộp thư thêm phát nữa. Xem nào toàn “hello”, “làm quen nhé”, “chào bạn” …nhìn qua đã chẳng muốn đọc rồi, thế là cô thẳng tay thoát luôn. Cái tính khó ăn ở là thế đấy, nhiều lúc thấy phiền quá thì đến mơ An chẳng bao giờ động vào chứ đừng nói xem kĩ. Thế là cô không biết có một người cũng nằm trong số hơn năm chục cái tin nhắn kia đã inbox cô từ rất rất lâu rồi, mà cũng chỉ mong cô “đã xem” cho thôi là hạnh phúc lắm rồi.

Dưới nhà vọng lên tiếng của chị Miên

– Mày ngủ trên đấy à An, xuống ăn cơm, bé bì của chị về rồi.

– Ờ, em xuống liền đây.

Vứt luôn điện thoại sang một bên, định đi xuống nhà luôn nhưng nhìn lại mình còn chưa thay bộ đồng phục ra. An lại thở dài, lững thững đi lấy bộ đồ khác vào nhà tắm thay.

***

Vừa mới lết được cái xác xuống nhà dưới, bà chị quý hóa kia đã trách móc

– Mày làm cái gì trên đấy mà lâu thế. Có biết chị mày đói thế nào rồi không hả hả???

– Xì – An liếc xéo chị Miên – Bảo về rồi hả em, hôm nay học hành thế nào? – Cô đi qua chỗ em trai mình xoa đầu một cái rồi ngồi vào vị trí đối diện luôn.

– Ổn ạ…….Em đói lắm rồi, mời hai chị ăn cơm ạ. – Bảo lễ phép

– Ừ…… Mà sắp thi chưa Bảo? – Gắp vào bát em trai mình một miếng thịt gà, An nhẹ nhàng hỏi.

– Em cũng không biết, chưa thấy nói gì chị à – Có vẻ là em nó rất đói, nên ăn ngấu nghiến cả lên.

– Ăn từ từ thôi em, lại nghẹn giờ.

– Ngon quá chị ạ. Chị Miên nấu món này là số một luôn đấy – Cậu bé chu mồm lên nói, đã vậy còn giơ ngón tay cái lên nữa chứ.

– Chuyện chị mà……..hahaha

Bà chị già được khen một tiếng mà phổng cả mũi lên, sướng quá thế là gắp liền mấy miếng vào chén bé Bảo làm bé cười tít mắt.

An ngồi cạnh mà không đỡ nổi luôn, cơ mà bà này nấu ngon thật. Tay nghề cô cũng gọi là đỉnh rồi nhưng vẫn kém bà chị này nhiều lắm. Sau này lão mạnh được bà này chăm có mà chỉ có thành heo trở lên thôi.

– Mà uống hết thuốc chưa, cần chị mua hộ không? – Miên sực nhớ ra chuyện quan trọng.

– Cũng gần thôi. Em tự mua được mà.

– Ờ, thi cử gì thi nhá, nhớ mà uống thuốc cho đều đặn, đừng có mà bỏ bữa không lại khổ cái thân. Gì chứ cái đau dạ dày là không đùa được đâu. Con bạn chị suýt chết đấy

– Rồi rồi, suốt ngày cằn nhằn như bà già ý, này chị ăn đi, ăn nhiều vào còn có sức sống chết với anh Mạnh – An bĩu môi đá xéo chị Miên.

– Vớ vẩn, đừng có mà nhắc cái tên đấy ra trước mặt chị. Nghe tên mà bực cả mình – Từ bao giờ, miếng thịt gà béo vàng đã trở thành anh Mạnh thân yêu. Chị Miên nhét một phát cả cục thịt to đùng vào mồm, nhai ngấu nhai nghiến. Bé Bảo và Khánh An nhìn mà cũng thấy toát cả mồ hôi. Đúng là, cái câu “yêu nhau lắm cắn nhau đau” không lệch đi đâu được, mà điển hình là cái cặp “khó đỡ” này chứ đâu.

An cứ nghĩ linh tinh rồi tưởng tượng cái cặp già này sau này sẽ thế nào mà đến phì cả cười, còn bị sặc nữa chứ. Mất công cậu em trai đang ăn ngon lành phải bỏ đũa đi rót cho chị cốc nước, rồi lấy khăn cho chị. Riêng chị Miên có vẻ nhận ra cái ẩn ý trong nụ cười của cô nên lườm An thêm, làm cô lại càng cười to hơn.

Công nhận cái mặt của bà chị này bây giờ không thể “thốn” hơn, mà không cả ba chị em không thể thốn hơn mới đúng. Hai người kia thì không nói làm gì nhưng bé Bảo không hiểu sao mặt cũng ngệt ra nhìn hai chị. Được một lúc, thì cả hai chị em nhà An lăn ra cười, mặc dù chả biết vì sao mình cười nữa. Cuối cùng cũng phải để bà chị già lên tiếng mới chịu ngưng

– Im, cấm cười nữa, ăn đi……..Tôi già rồi nên mới bị cái lũ trẻ ranh lôi ra làm trò cười đây mà. Số tôi nó khổ thế chứ…hừ……..

– Hahahahahahhaha ……..- Nhịn dữ lắm rồi đấy, nhưng bà chị kia lại càng thêm dầu vào lửa.

Biết là không làm gì được hai cái đứa này nên chị Miên gắp hai miếng gà to uềnh oàng nhét thẳng mồm hai đứa luôn, chặn họng không cho nói nữa. Được cái chị em nhà này cũng biết điều lắm, được cho ăn là cười thôi. Tốt nhất là lặng im mà chén không vớ vẩn lại được ăn vả thay vì ăn cơm chứ chẳng đùa.

Nhìn cái bộ dạng hí ha hí hửng của An mà chị Miên bỗng nheo hết cả mắt. Có gì lạ lạ ở đây thì phải

– Ê cu, dạo này chị thấy mày lạ lắm nha An. Cười nhiều hơn, lại còn biết nói đùa nữa chứ. Đừng nói với chị là mày bị chữ làm lú mề rồi nhé……..hay là….có anh nào rồi……kekekeke

Đang ăn ngon lành mà tự dưng mất cả ngon, An khó chịu:

– CHị làm như em không phải con người ý……..xì.

Bé Bảo còn nhỏ không hiểu hai chị đang nói gì, mắt cứ tròn to lên, được một hồi, cậu bé cất giọng.

– Chị Miên đang nói anh Nam ạ….

Ai đấy đang tu cốc nước mà sặc, phun hết ra ngoài. Ai kia mắt sáng bừng lên như vớ được vàng:

– Anh Nam nào, anh Nam nào, kể chị, ngay.

– Khụ, khụ……….Bảo, ăn đi em……

– Con kia im………Bảo cứ nói đi,mai chị lại làm thịt gà cho ăn….. – CHị Miên lườm nguýt An

Trẻ con thế đấy, cứ dụ ăn là cái gì cũng ok trở lên

– Hì, Cái anh mà thỉnh thoảng đến gọi chị An đi học ý mà…..hì hì.

– Còn gì nữa? – Vẻ mặt chị Miên không thể bừng sáng hơn……..

– BẢO – Đang trong đoạn gay cấn thì em nó vớ được ngay cái vẻ mặt khó ở của bà chị. Mặt An lúc nãy đỏ bừng lên, giờ lại chả khác gì tảng băng di động, đã thế còn thêm cái giọng không độ ấy nữa chứ. Bảo sao đứa trẻ lớp ba nó sợ, không nuốt nổi miếng cơm, sắp khóc đến nơi chứ đừng đùa.

Mộc Miên thấy bé Bảo sợ quá, liền lên tiếng dỗ dành

– Ăn đi em, không phải sợ, có chị đây bảo kê rồi. Cái con kia, mày làm thế em nó sợ thì sao, sắp mếu đến nơi rồi này.

Nhìn cái mặt đang không bỗng buồn thiu ra An cũng buồn lòng lắm chứ. Cái thằng này thương còn chẳng hết chứ lòng nào bảo cô giận nó. Nhưng thôi, đam lao phải theo lao, lâu lâu nghiêm với em ý lần để gọi là cảnh cáo, bé tí mà đã làm lộ hết truyện riêng tư của chị rồi.

– Này, Nam là thằng nào thế cu? Sao chị chả thấy mày đề cập gì đến vấn đề này nhở??

– Bạn…..- Mặt không thể tỉnh hơn.

– Ờ, bạn …….hahaha – Chị Miên đang cố nhịn lắm đấy, chẳng qua con bé vừa nổi trận thôi, không thì hôm nay chị này phải khai thác kiệt quệ mới được. Không sao, đời còn dài mà thời gian còn nhiều, vẫn còn nhiều cơ hội. Lần sau sẽ bắt khai hết từ A đến Z mới thôi.

Mặt An tỉnh là vậy thôi chứ đang nóng hết trong người đấy. Nãy phải dùng tới hai chai nước mới quên quen đi được cái câu nói ấy………..Vậy mà …………aziiiii, tự dưng cái thằng bé này lại nhắc đến cái tên đấy làm gì nhở, làm cô lại thấy khó chịu bức bối rồi.

“….cứ cho là tôi đang theo đuổi cậu đi” – Đầu cô giờ chỉ toàn cái câu nói này thôi, làm cô bất giác nói ra bên ngoài. Hai người kia lại được phen nữa bị đơ, nhất là chị Miên, mặt thộn ra

– Hả…..

Mặc dù cô đang ngồi ngay dưới cái quạt trần chạy vù vù mà mặt cô, rồi cả người cô nóng bừng lên…Hờ hờ, nóng tàn bạo ý, như kiểu sắp thổi được ra lửa được đến nơi rồi. An lấy tay phẩy phẩy quạt cho đỡ nóng, nhưng càng lúc lại càng nóng hơn thì phải. Ngượng ngùng lại thêm cả bối rối nữa, cô bây giờ chả biết làm gì để cho với ngại. Mắt tia đến đĩa táo trên bàn, An nhanh tay bê cả đĩa lên rồi đứng dậy:

– Hơ, không có gì………….CHị….chị dọn giúp em nhá…em lên ôn…à lên học bài đây…….thế nhá……

– Ơ…ơ…cái con bé này……….sao bê cả đĩa táo đi thế…..ơ- Miên nhìn theo mà bật cả cười, nãy giờ nhịn dữ lắm rồi đấy. Đến bé Bảo cũng mắc cười trước cô chị của mình. Hai chị em như gặp được tư tưởng lớn, nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Khỏi nói, bà chị này đoán già đoán non cũng ra được khối thứ rồi đấy. Lại được thêm quả cá tự vào lưới nữa thì……hahaha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN