Đế Hoàng Tôn
Chương 132: Thành vỡ
Phần Thiên Mạc có tổng cộng tám trạm nghỉ nằm rải rác ở các phương vị khác nhau của đại mạc, là nơi mạo hiểm giả sạc năng lượng sau quãng thời gian hành tẩu sa mạc mệt nhọc, và đương nhiên, cũng là nơi chốn an toàn mùa yêu thú bạo động.
Tường thành được xây dựng từ những vật liệu đặc biệt, có thể chống lại sự công kích của yêu thú với cường độ cao, quan trọng hơn, mỗi tòa thành đều có một vị cường giả Bước thứ hai tọa trấn, căn bản đứng ở thế bất bại.
– Mẹ nó, mệt vãi hàng!
Đưa tay lên lau mồ hôi chảy như mưa, Việt không kìm được mà lẩm bẩm chửi mấy câu bằng tiếng mẹ đẻ. Liên tục chạy hết tốc lực, lại trong thời gian dài như vậy, dù có Song Ngư Ấn hắn cũng có chút không chịu nổi nhiệt. Cũng may là cuối cùng đã đến được nơi an toàn, thời gian tới có thể nghỉ ngơi rồi.
Bây giờ tìm một phòng trọ rồi vào tắm cho sướng thân, chén một bữa no nê rồi đánh một giác đã đời, mặc kệ đời, ra sao thì ra.
– Người đông như vậy, phải nhanh chóng tìm nhà trọ không hết chỗ mất!
Đảo mắt nhìn quanh, thấy tu giả vào thành rất đông, hơn nữa không ít viên mãn giả, nếu tranh giành phòng trọ hắn cũng không đủ khả năng dùng vũ lực đè ép người ta, tốt nhất là nên tranh thủ đi kiếm ngay mới là thượng sách.
Đúng lúc Việt chuẩn bị lao đi, thì phía sau hắn đột ngột vang lên chấn động khủng khiếp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả một mảng tường thành dài hóa thành đống đổ nát. Chuyển ánh mắt về phía xa, chỉ thấy đầu Cự mãng đang không ngừng há miệng phun ra những cột sáng bắn về phía tòa tiểu thành, không biết có bao nhiêu người chết dưới cột sáng này, tường thành vỡ nát như đậu phụ.
– Hắc Viêm Mãng…là Hắc Viêm Mãng!
Việt cảm thấy kinh hoàng, Hắc Viêm Mãng chính là chủng loài mạnh mẽ nhất trong Ngũ cấp linh thú, thực lực đỉnh tiêm, dù là cường giả Bước thứ hai chưa chắc có thể chống lại.
– Cường giả Bước thứ hai đâu, mau mời cường giả ra tay!
– Đúng vậy, mau mời Thành chủ ra tay!
– Thành chủ, mau mời thành chủ!
Không biết ai là người đầu tiên la lên, lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người, trong thời khắc hung hiểm này, chỉ có cường giả thật sự mới bảo vệ toàn bộ thành trách khỏi thảm cảnh.
Thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy thành chủ xuất hiện, trong khi Hắc Viêm Mãng cùng thú triều đã tới rất gần. Lập tức không ít người lao về phía phủ thành chủ, thậm chí không kịp chờ đợi mà đạp đổ đại môn tiến vào bên trong, đây là hy vọng cuối cùng của mọi người.
– Thành chủ…mấy ngày trước đã rời thành rồi…
Nhận được câu trả lời của đám gia môn trong phủ, không ít người nội tâm sụp đổ, trong đó có cả Việt. Hắn vạn lần cũng không thể ngờ, cọng rơm cứu mạng tưởng như ngay trước mắt lại hóa xa tận chân trời.
Nếu như không có cường giả Bước thứ hai ở đây, tòa tiểu thành này e rằng sau ngày hôm nay sẽ trở thành lịch sử, lập tức sẽ biến mất trong đợt thú triều khủng bố như này.
Ầm ầm!
Lại một đạo hắc viêm nữa xuyên qua hư không đánh trúng cự đại thành môn. Sau một khắc, thành môn dày đến một mét, được chết tạo từ sắt thép bị hắc viêm ăn mòn. Ngọn lửa màu đen không bị hao tổn bao nhiêu vẫn một mực tiếp tục lan tới trung ương thành chủ phủ. Mọi vật trên đường đi của nó đều biến mất dạng không thấy tăm hơi, một chút cũng không còn.
– Phủ thành chủ cũng sập rồi, mọi người chạy mau!
– Thành chủ không có trong thành, cái này còn thủ cái mẹ gì nữa!
– Chờ một chút, nói không chừng có Cường giả Bước thứ hai chạy tới.
– Đợi đến lúc đó e rằng chúng ta đã thành phân của đám yêu thú mất rồi! Còn không chạy còn đợi đến bao giờ nữa!
Đàn thú còn chưa có tiến hành hãm thành đến lúc nguy cấp thì nhân tâm những võ giả ở trong thành đã tan rã.
Bầu trời tối sầm lại, hắc viêm đột nhiên hướng tới chỗ hắn bay tới. Thân hình khẽ lay động, hư ảnh Nhân mã lờ mờ hiện ra, hắn đã ở vị trí cách đó chục trượng. Mặt khác vài tên tu giả Linh Phách cảnh phản ứng không kịp, tính thêm cả tường thành cũng bị hắc viêm thôn phệ, đến cả hài cốt cũng không còn.
– Thủ không được, chỉ còn chạy trốn thôi!
Việt ra quyết định rất nhanh, người khác muốn chết thì cứ chờ, hắn vẫn còn trẻ lắm, không thể phụng bồi, lập tức quay đầu chạy về phía bên kia của tòa thành, nhằm hướng trạm nghỉ gần nhất mà mở tốc lực.
Trạm nghỉ này thành chủ tình cờ vắng mặt, hắn không tin trạm nghỉ khác cũng tình cờ như vậy. Dù sao thì cũng không còn tùy chọn nào khác để mà lựa, mênh mông đại mạc căn bản không có chốn dung thân, chỉ có núp bóng cường giả mới thực sự an toàn.
Còn những người ở trong thành này, hắn không có ý định cứu, thiên hạ thương sinh vốn không phải chuyện của hắn, hơn nữa hắn ước gì đám tu giả này cản chân đợt thú triều, để hắn có thêm thời gian chạy trốn.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa tiểu thành đã bị thú triều vây lấy, không đủ thời gian uống chén trà đã hoàn toàn biến thành bát mì vằn thắn.
Trên bầu trời dưới tường thành mỗi một tấc không gian đều có thể chứng kiến đủ loại yêu thú. Tiếng kêu la vang lên, huyết khí bay cao đến tận trời xanh, sinh linh đồ thán có lẽ cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Đương nhiên không phải toàn bộ yêu thú đều quan tâm tòa tiểu thành, không ít hung cầm dị thú bỏ qua miếng bánh thơm ngon, tiếp tục dẫn đầu thú triều tràn lên.
Ah!
Chạy phía sau Việt một đoạn khá xa có vài tên Linh Phách giả đột nhiên bị một đầu lưỡi dài nhỏ cuốn lấy, trên đầu lưỡi là những gai nhọn mọc ngược xuôi, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể của mấy người kia chia năm xẻ bảy.
– Ngũ cấp sơ giai Xích Thiềm Thừ!
Nghe vậy Việt lập tức tăng tốc độ lên cực hạn, căn bản không dám dừng lại một giây phút nào. Thêm một đầu Ngũ cấp linh thú xuất hiện, nơi đây đã không còn là địa phương mà tu giả Đệ nhất Bộ có thể hoành hành.
Thú triều tràn tới, một số đầu phi hành yêu thú có tốc độ cao nhất đã bắt kịp bước chạy của Việt, khiến hắn cảm thấy rất đau đầu. Yêu thú thì nhiều, mà hắn lại không dám thả tay chém giết, một khi giết chóc động tĩnh quá lớn, tự nhiên bị Xích Thiềm Thừ phát hiện. Đến lúc đó cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên đều khó thoát khỏi cái chết.
– Lũ súc vật này!
Dù đã đạt tới tốc độ tối đa vẫn không có cách nào dứt ra khỏi đợt thú triều này, khiến hắn hết sức phiền muộn. Nhưng lúc bí bách này hắn chợt nảy ra một ý tưởng.
Đột nhiên hắn xoay người lại, song thu xoay chuyển không ngừng, động tác chậm rãi nhưng tốc độ lại rất nhanh, cuối cùng toàn lực đánh ra một trận phong quyển về phía Thú triều, đồng thời mượn phản lực hóa thành hư ảnh Nhân Mã bắn đi, trong khoảnh khắc đó đã vượt qua tốc độ cực hạn của bản thân.
Với tốc độ như vậy cuối cùng cũng cắt đuôi được Thú triều, nhưng hắn biết rõ, nguy hiểm vẫn chưa qua, bởi hắn có thể cảm nhận được một đôi mắt lạnh như băng đang khóa chặt mình. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bầy thú, Hắc Viêm Mãng nửa người trên đứng vững, như một cây cột chống trời.
Miệng mở rộng ra, yêu khí tụ tập lại, Hắc Viêm Mãng phun ra một đạo hắc viêm đen kịt, trong nháy mắt hắc khí đả thông yêu khí bị phong tỏa, liền xuất hiện bên ngoài vài dặm.
Việt cắn răng, thân hình bắn sang một bên, lập tức trên mặt đất cả một gò cát bị san thành bình địa, hắc viêm kinh khủng đốt cháy cả dải cát vàng.
Phụt!
Một ngụm máu tươi được phun ra, thân hình Việt trở nên lung lay, tuy đã tránh thoát một kiếp nhưng vẫn bị dư kình ảnh hưởng, bị thương không nhẹ.
Đương nhiên, giờ không phải lúc dưỡng thương, Việt lôi bình đan dược đổ mấy viên rồi ném vào miệng, không đợi dược lực ngấm mà lập tức vắt chân lên cổ chạy tiếp.
Đợt marathon này, rốt cuộc sẽ kéo dài đến lúc nào đây!
Tại lúc Việt ly khai không bao nhiêu lâu thì tòa tiểu thành phía sau cũng đã bị san bằng thành bình địa. Đồng thời cũng có hai đạo nhân ảnh xuất hiện.
– Ai, tới chậm!
– Ta đã ẩn ước được tình thế không ổn nên rời thành dùng hết tốc lực đi gọi ngươi hỗ trợ thủ thành, nhưng lại không kịp trở về! Ta đúng là tội nhân của Đế quốc!
– Theo trình độ thành thị bị phá hủy thì có lẽ là một đầu Ngũ cấp yêu thú đỉnh cấp đã đi qua nơi này. Khá tốt không có Lục cấp yêu thú, nếu không e là chúng ta cũng chỉ còn nước rút lui!
– Lần này thú triều đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại điên cuồng như vậy, không rõ đám Thú vương trong Phần Thiên Mạc phát rồ cái gì không biết nữa!
– Không sao, lần này có Ngũ cấp linh thú ma luyện, nói không chừng chúng ta có thể tìm kiếm cơ hội đột phá cũng nên!
Thân ảnh hai người lóe lên rồi biến mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!