Đế Hoàng Tôn
Chương 162: Phá Băng
Đánh bại Nam Phong bảng đệ cửa danh Luyện Bất Hoại, thanh danh của Việt lên như diều gặp gió, hoàn toàn trở thành tâm điểm chú ý của khán giả, lấn át cả những kẻ ngự trị trên đỉnh cao như Liên Sinh Liên.
Cũng dễ hiểu, vì thực lực của Liên Sinh Liên hay Nam Vấn Thiên đều rõ như ban ngày, bọn họ có đạt được Đệ nhất thì cũng không có gì ngạc nhiên cả, ai chả đoán như vậy, so với một gã tân tinh sâu không lường được như Việt đương nhiên không thể có sức hút bằng.
Con người nói riêng hay sinh vật nói chung chính là như vậy, với những thứ không rõ ràng thì tự nhiên nảy sinh ra hứng thú nồng đậm, ai cũng mong chờ xem rốt cuộc một thớt hắc mã như Việt có thể đi đến đâu.
Đương nhiên cũng không phải chỉ mình Việt độc lĩnh phong tao, còn một gã tân tinh khác cũng gây bất ngờ không kém, thành tích cũng vô cùng huy hoàng, nhưng dù sao xuất thân cũng là Lục phẩm thế lực Phi Mã Mục Trường, so với một gã vô danh tiểu tốt như Việt thì không thể ấn tượng bằng.
Trận tiếp theo, đối thủ của Việt là một gã nằm ngoài Thập cường khiến khán giả vô cùng thất vọng, vì không có gì bất ngờ đối phương lựa chọn nhận thua. Nhưng đến vòng 40, Việt lại trở thành tâm điểm khi đối thủ của hắn là một nhân vật nằm trong Thập cường, thậm chí so với Luyện Bất Hoại còn cao hơn một vị, Băng Linh cung Băng Tâm, bài danh thứ 8 trên Nam Phong bảng,
Băng Tâm là một người cẩn trọng, vừa lên đài đã khởi động linh lực của bản thân, ngưng tụ ra một vòng phòng ngự quanh thân hình trứng, hàn khí kinh người có thể đóng băng mặt đất phía trước, trong không khí bay lượn vô số băng tuyết như hạt gạo.
Việt nheo mắt nhìn mỹ nhân băng lãnh trước mặt, đối phương rõ ràng đã tiến vào Cực cảnh, thậm chí đã đem kết hợp binh khí của bản thân với Mệnh binh. Thực tế thì những kẻ có thực lực cạnh tranh Thập vị đều đã đạt tới Cực cảnh, chỉ khác là đã kết hợp với Mệnh binh hay chưa mà thôi.
Như loại thể tu kiểu Luyện Bất Hoại, về cơ bản hắn đã tiến vào Cực cảnh, đã ngưng tụ ra Bản mệnh linh binh, chỉ là chưa có binh khí thai thích hợp để kết hợp với Mệnh binh của mình mà thôi. Hay như chính bản thân Việt, dù đã ngưng tụ ra Mệnh binh, nhưng chưa có binh khí thai để kết hợp, nhưng trước mắt việc này vẫn chưa quá quan trọng.
Còn Băng Tâm, vòng hộ tráo của đối phương được ngưng tụ không chỉ do linh lực đơn thuần, mà là do bộ giáp mỏng bên trong lớp bạch y tinh khiết của nàng, Mệnh binh của nàng, nếu hắn đoán không nhầm, là hộ giáp.
– Băng Liệt!
Tất cả chuẩn bị xong, Băng Tâm khai mở thế công, thân hình chợt lóe, quyền đầu bao quanh bởi hàn băng hướng đối thủ đánh tới.
Việt cũng không vận dụng đến tứ đại Ấn pháp, chỉ đơn giản bước tới đấm ra một quyền, trực diện mà thô bạo.
Ầm ầm!
Băng tuyết văng đầy trời, huyết quang rực rỡ tà dị, thân hình của Băng Tâm lập tức bị đẩy ngược về chỗ cũ.
Về lực lượng thì Việt chiếm ưu thế hoàn toàn, nhưng quyền đầu của hắn đang bị một lớp băng mỏng bao phủ, dù rất mỏng manh nhưng cực kỳ rắn chắc, khiến hắn co duỗi các ngón tay cũng không nổi. Đáng sợ hơn, một cỗ linh lực kỳ dị bắt đầu theo quyền đầu xâm nhập vào cơ thể hắn, có xư hướng muốn đông cứng cơ thể hắn từ bên trong.
– Kỳ quái!
Huyết sắc ma văn hiện ra, lập tức phá tan lớp băng phong quyền đầu của hắn, càn linh lực băng lãnh xâm nhập cơ thể thì cũng bị Bảo Bình Ấn hấp thụ mất.
Biết được cận chiến không thể chống lại được Việt, Băng Linh đứng nguyên tại chỗ, song quyền hàn khí đại thịnh, thi triển ra chiêu công kích phạm vi lớn nhất của mình, Tuyết Bạo.
Rầm rầm rầm, oanh…
Dường như tiếng loạn thạch bay tung tóe, mấy chục thước phía trước mặt mỗi thốn không gian đều bị bão tuyết đả kích, không có bất cứ góc chết nào, muốn nghiền ép đối thủ.
– Giao chiến một đấu một mà sử dụng công kích diện rộng chính là hạ sách, lực lượng bị phân tán không thể làm khó được ta đâu!
Việt giậm chân lao tới, thân hình của hắn bằng tốc độ cực nhanh xuyên qua cơn bão tuyết, tới ngay trước mặt Băng Tâm, một quyền như trọng nhạc nện thẳng xuống quang tráo phòng ngự của băng mỹ nhân.
Một quyền hết sức bình thường không có chút hoa hòe hoa sói gì hết, nhưng khi va chạm với hộ tráo hàn khí của Băng Tâm lại tạo ra sức phá hoại khủng khiếp, một cỗ linh lực cực độ mạnh mẽ khuếch đại theo hình xoắn ốc xuyên thủng linh lực phòng hộ của Băng Tâm, thiếu chút nữa thì phá vỡ tan hộ tráo.
– Nguy hiểm!
Máu huyết sôi trào thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, Băng Tâm liên tục lui về sau, trong lòng hối hận không thôi. Đối phương nói không sai chút nào, sử dụng công kích diện rộng khi đơn đấu không khác nào tự làm mình suy yếu, để đối phương dễ dàng thừa cơ mà nhập.
Linh lực hộ thể thiếu chút nữa bị phá, nàng hít sâu một hơi, linh lực kỳ dị lại thoát ra, hộ tráo hàn khí lại hoàn hảo như ban đầu, thậm chí nồng độ còn cao hơn trước. Tiếp đó nàng một cước đạp chiến đài, thân hình nhảy lên, một quyền lăng không hạ xuống.
– Thiên Băng!
Quyền còn chưa hạ xuống, không khí đã bị ngưng kết lại, một lớp băng dày xuất hiện, rồi nhanh chóng lan ra cả chiến đài, muốn di chuyển cũng thật khó khăn.. Thế nhưng Băng Tâm nhanh chóng biến sắc, bởi vì mục tiêu tấn công của nàng đột nhiên biến mất.
– Không ổn!
Băng Tâm thầm hô, nhưng phản ứng của nàng đã chậm, thân ảnh của Việt không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh của nàng, một quyền nện xuống.
Răng rắc!
Một quyền này thậm chí còn không có chút ba động nào, nhưng sức công phá còn khủng bố hơn quyền trước, thân hình của Băng Tâm bắn về một góc của chiến đài, va chạm với quang tráo phòng hộ của chiến đài rồi rơi xuống, miệng không ngừng phun ra máu.
Lần này hộ thể linh lực của nàng tan vỡ càng nghiêm trọng, vết nứt trải rộng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, mà nơi quyền đầu nện trúng, để lại vết tích hệt như một tòa băng đảo vừa bị cơn bão quét qua, khắp nơi núi băng phun trào thật đáng sợ.
Với bên ngoài mà nói, Băng Tâm phản ứng đã rất nhanh rồi, trong hoàn cảnh xấu có thể cấp tốc phản kích, nhưng đối với Việt mà nói, một khi đã mất đi tiên cơ, thì khó mà gượng dậy được.
– Ta kháo, quá biến thái rồi, Băng Tâm hoàn toàn bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, hai bên căn bản không cùng đẳng cấp!
– Khoan nói đến thực lực, năng lực giao tranh quá chênh lệch đã quyết định trận đấu rồi! Do kinh nghiệm chăng?
– Băng Tâm đâu phải thiếu kinh nghiệm, tại sao lại bị dắt mũi như vậy chứ?
Chiến đấu như vậy khiến khán giả liên tục cảm khái không ngớt.
Băng Tâm chậm rãi đứng dậy, tia máu chảy ra từ miệng lập tức bị đông lại, hai mắt nàng biến thành màu trắng như tuyết, sâu trong con ngươi như ẩn chứa một đoàn bão tuyết kinh khủng.
– Băng Bạo!
Âm thanh như núi băng bị nghiền nát vang lên, hầu như trong nháy mắt bên ngoài cơ thể Băng Tâm hình thành một đoàn băng sương linh lực như một bộ giáp gai, hướng về phía đối thủ lao tới. Càng tới gần thì các gai nhọn càng mở rộng, khiến không khí cũng bị nghiền nát, cực độ khủng bố.
Việt nhíu mày, đối phương đã thực sự động dụng Mệnh binh, một chiêu này không hề đơn giản chút nào, hắn không dám đùa giỡn nữa, nắm quyền ngưng lại, cách không đấm ra một quyền.
Từ quyền đầu của hắn một cỗ linh lực xoắn ốc nhỏ phóng ra, khi đến băng giáp của đối phương thì khuếch đại thành một trận hồng thủy khổng lồ bao trùm lấy cả bộ băng giáp cự đại của Băng Tâm.
Băng giáp vỡ cụn, hoa tuyết bay đầy trời như kỳ cảnh mùa đông, Băng Tâm liên tục lùi về sau, khóe miệng tràn ra một tia máu, bị thương không nhẹ nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ chịu thua. Thân thể nàng tỏa ra hàn quang bàng bạc như ánh trăng, Mệnh binh của nàng thoát ra cơ thể, băng giáp vỡ vụn khắp trời như bùng nổ hội tụ về cơ thể nàng,
Không dừng lại ở đó, linh lực điên cuồng vận chuyển, điên cuồng áp súc lại ở song thủ, một lần nữa trong mắt nàng chớp động một đoàn bão tuyết trong suốt, như báo hiệu một trận bão tuyết thực sự sắp sửa hình thành ngay trên chiến đài.
Đoàn băng sương nhàn nhạt hội tụ trên tú quyền dần áp súc thành một đoàn trắng đục, dường như là thủy tinh chế thành, không giống như băng tuyết nữa. Thân thể Băng Tâm nhanh chóng cong lại, tốc độ tăng lên cực hạn, tay trái áp lên cổ tay phải, băng giáp trên cơ thể tỏa ra hàn quang cô đọng hơn, trở nên trong suốt.
Một quyền xuất ra không khí tan rã, hoàn toàn không cảm nhận được quyền thế, tất cả linh lực đều dung nhập vào quyền đầu, một khi chân chính bùng nổ thì chỉ có đối thủ mới có thể lý giải sự đáng sợ của một quyền này.
Mọi người ở đây đang vì một thớt hắc mã mà tiếc hận thì tay phải Băng Tâm đột nhiên rũ xuống, băng tinh trên tay bị nghiền nát rơi trên mặt đất.
Băng Tâm ngơ ngác đứng đó, mơ hồ có thể thấy chỗ các đốt ngón tay của nàng hơi phiếm hồng, vẫn chưa tổn thương đến đầu khớp xương nhưng còn chưa xuất quyền đã bị đối thủ đánh cho thất bại, đây là xảy ra chuyện gì?
– Chuyện gì xảy ra? Ai nói cho ta biết chuyện gì vậy?
Toàn trường trở nên tĩnh lặng. Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!