Đế Hoàng Tôn
Chương 180: Trò chuyện
Sau khi rơi khoảng hơn một cây số, hai người mới tới được lòng đất.
Trước mặt hai người là một dòng sông ngầm trong lòng đất chảy xiết vô cùng, đứng trên không cũng cảm thấy cái lạnh tới thấu xương, không biết nó chảy về phương nào nữa.
– Này này, không phải ngươi muốn nhảy xuống đấy chứ?
Thiếu nữ kêu lên sợ hãi, đôi mắt trợn thật to, lông mi thật dài không ngừng chớp động, nói:
– Ở dưới mạch nước ngầm là vô cùng nguy hiểm, có khi cả tháng không thấy ánh mặt trời, hơn nữa cũng không biết nó chảy về nơi nào, có khi lại chảy vào một mảnh hung địa nào đấy!
Phù phù!
Việt ngán ngẩm đến mức không muốn trả lời, chỉ lẳng lặng nhấc theo thiếu nữ, trực tiếp nhảy xuống dòng nước, cứ để tự trôi như vậy.
Dòng nước lạnh ngắt xâm nhập da thịt, với Việt thì không sao nhưng với thiếu nữ thân mang thương thế thì không dễ dàng như vậy. Hắn không còn cách nào khác đành khởi động ma văn bao phủ lấy cả hai người.
– Tiểu đệ đệ, huyết sắc cổ văn này của ngươi ta thấy rất quen thuộc!
Thiếu nữ khẽ mân mê chiếc môi, đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Việt nhíu mày, hắn biết thân phận nha đầu này tuyệt không đơn giản, vội vàng hỏi:
– Ngươi biết Bách Thiên Vực chứ?
– Ngươi hỏi cái gì vậy? Ta đến từ Bách Thiên vực, ngươi nói ta có biết không?
– Vậy ngươi đã nghe tới Bách Việt quốc?
– Bách Việt quốc, đương nhiên đã nghe qua! Đó là một quốc gia mới thành lập, nhưng thực lực vô cùng mạnh mẽ, đạt đến tam phẩm, thậm chí đã tiệm cận nhị phẩm!
– Chỉ mới thành lập sao?
Việt khẽ nhíu mày, nếu vậy mốc thời gian không quá chuẩn xác, có thể chỉ là trùng tên mà thôi.
– Đúng vậy. Bách Việt chỉ có lịch sử hơn hai nghìn năm, nhưng đang không ngừng bành trướng, dần trở thành một thế lực có tiếng nói ở Bách Thiên vực!
– Cái gì? Những hai nghìn năm? Sao ngươi nói là mới thành lập?
Thiếu nữ dùng ánh mắt khinh bỉ ra mặt nhìn gã thiếu niên, không, thanh niên trẻ tuổi, sau đó mới giải thích:
– Tiểu đệ đệ, ngươi có biết những Đại thế lực đều có truyền thừa trên mấy vạn năm hay không? Một quốc gia chỉ có hơn hai nghìn năm lịch sử, gọi là mới thành lập thì có gì sai sao?
Thiếu nữ này rõ ràng vừa mới bị nha hoàn thân tín nhất phản bội, thân mang trọng thương không biết ngày nào mới hồi phục, đại nạn lâm đầu, vậy mà không hề suy sụp, vẫn không mất niềm tin vào cuộc sống, cả người tỏa ra sức sống mãnh liệt, tràn ngập năng lượng tích cực.
Dòng nước lạnh lẽo đã xua đi những bụi bặm lấm lem trên mặt, khiến vẻ đẹp của người thiếu nữ càng trở nên tinh khiết, rạng rỡ mà dễ chịu như ánh trăng đêm rằm. Hai mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, vẻ đắc ý không khiến người đối diện cảm thấy chán ghét mà chỉ sinh ra cảm giác buồn cười.
– Uy, tiểu đệ đệ, nhìn cái gì vậy? Phải chăng cảm thấy bản tỷ tỷ quá xinh đẹp?
– Nha đầu, miễn tự kỷ đi! Đại gia ta đang nghĩ xem có nên khâu miệng ngươi lại hay không!
– Ngươi…
Việt lựa chọn mặc kệ, bắt đầu chìm đắm trong những suy nghĩ của mình. Bách Việt quốc thành lập từ gần ba nghìn năm trước, ngược dòng lịch sử thì rơi đúng vào thời kỳ Hồng Bàng, nếu như nói không có gì liên quan với vị kia thì đánh chết hắn cũng không tin.
Tuy nhieân, không khí yên tĩnh không kéo dài được bao lâu lại bị thiếu nữ linh động phá vỡ.
– Tiểu đệ đệ, ngươi muốn tiến về Bách Thiên Vực hả?
– Đúng vậy!
– Tu vi như ngươi chỉ sợ tiến về Bách Thiên vực sẽ bị người ta chà đạp!
– Không tin!
– Không tin? Bách Thiên vực chính là trung tâm của Đông Cảnh, cường giả như mây! Đương nhiên cường giả chân chính, là những vị tôn giả Bước thứ tư, thậm chí tồn tại những vị Đại năng thông thiên triệt địa.
– Đông Cảnh? Đó là thứ gì vậy?
– Trời ạ, tiểu đệ đệ, ngươi không biết sao? Nam Phong vực không ngờ lại suy bại đến mức này! Đại lục này được chia ra làm Đông Cảnh và Tây Cảnh, trong đó Tây Cảnh với Thập Vạn Đại Sơn chiếm diện tích ba phần tư là địa bàn của yêu tộc, còn Đông Cảnh là địa bàn của nhân loại. Ngươi hiểu rồi chứ?
– Vậy Bách Thiên vực chính là trung tâm của thế giới nhân loại sao?
– Đúng vậy! Nhưng tiểu đệ đệ ngươi yên tâm đi, chỉ cần có bản tỷ tỷ, đảm bảo ngươi có thể tung hoành Bách Thiên Vực, không ai dám đắc tội!
– Xem ra nha đầu ngươi cũng là người có thân phận!
– Đương nhiên, phụ thân của tỷ tỷ chính là một trong ba vị Hội chủ của Vạn Yêu Thương Hội, mà Vạn Yêu Thương Hội bên trong Nhất phẩm thế lực cũng là dạng cự đầu, quan hệ rộng khắp, không ai dám đắc tội!
– Vạn Yêu Thương Hội là Nhất phẩm thế lực?
– Chính xác! Đã biết sự lợi hại của ta, vậy cam lòng gọi hai tiếng tỷ tỷ chứ? Ha ha ha…Khụ khụ!
Nhìn thiếu nữ đang không ngừng ho ra máu, Việt có chút không biết nói gì. Người khác mà bị kẻ thân tín nhất phản bội e rằng đã mất niềm tin vào cuộc sống, nếu như ở Địa cầu là lên ngay mạng xã hội treo cái tút đầy tâm trạng để tìm kiếm sự đồng cảm rồi.
Còn nha đầu này thì hoàn hảo, liến thoắng đến mức quên mất bản thân đang nội thương, đúng là kẻ không tim không phổi. Việt bật cười, đưa tay xoa cái đầu bé nhỏ của nàng và nói:
– Nếu nha đầu ngươi thực sự lợi hại như vậy thì đã không bị tiện tỳ ám toán! Lo tĩnh dưỡng đi!
– Uy uy, mau bỏ tay ra! Ai cho ngươi xoa đầu ta? Đấy là do ta bất cẩn mà thôi!
– Hử, ngươi vừa uống đan dược gì vậy? Là thần đan chữa thương hả? Cho ta vài viên với!
– Là Lục phẩm Liệu Thương Đan! Gọi ta là tỷ tỷ thì ta cho!
– Hừ, đừng quên mạng của ngươi là do ai cứu! Nhà giàu mà keo kiệt! Xem ra mạng của ngươi không đáng giá vài viên Lục phẩm đan dược rồi!
– Uy uy, tiểu đệ đệ ngươi sao tuổi còn ít mà nói năng hại người như vậy? Mạng của bản tiểu thư đương nhiên vô giá!
– Không nói chuyện với người keo kiệt!
Việt không muốn tốn nước bọt vô ích nữa, nhắm mắt lại suy tính những bước đi tiếp theo. Hắn tuy đã bước vào Đệ nhị Bộ, có thể tiêu dao tự tại giữa tròi đất, nhưng muốn tiến đến Bách Thiên Vực thì chút thực lực như vậy vẫn chưa đủ. Khoan nói đến tu vi, linh thuật của hắn vẫn chưa có gì, chỉ dừng lại ở một vài chiêu thức mèo cào dành cho Đệ nhất bộ, đến tầng thứ này căn bản vô dụng.
Từng đoạn khẩu quyết chậm rãi hiện lên trong đầu, đây chính là thứ hắn đoạt được ở Lưu Tông di địa. Không phải linh thuật, không phải linh quyết, nhưng đối với Việt thì nó thật sự vô giá.
Tên của cuốn bí tịch là Lưu Pháp, là một loại tâm pháp giảng giải về sự liên hệ giữa ‘Linh’ và ‘Khí’, về cơ bản tương tự như gió và nước vậy, không ngừng bổ sung dẫn dắt nhau, tạo nên lực lượng vô tận.
Đọc xong cuốn Lưu Pháp này, hắn mới biết mấy quyền thức hắn sáng tạo ra không khác nào rác rưởi cả, thậm chí rác rưởi cũng không bằng. Có được cuốn Lưu Pháp này, hai quyền thức đó sẽ có sự lột xác, chân chính siêu việt Tuyệt phẩm Linh thuật, trở thành quyền thuật Đệ nhị Bộ.
Lần này không biết sẽ trôi dạt bao lâu, tranh thủ thời gian nghiên cứu Lưu Pháp, chuẩn bị lột xác quyền thuật của bản thân.
Tuy nhiên suy tính của hắn nhanh chóng bị phá vỡ, thanh âm lảnh lót của người thiếu nữ lại vang lên bên tai:
– Tiểu đệ, tên ngươi là gì vậy?
– Nha đầu không có phép tắc! Ngươi không biết trước khi hỏi tên người khác, cần báo danh tính của mình ra trước hả?
– Vậy hả? Ta tên là Nguyệt Tu Hoa! Tên ngươi là gì vậy?
– Gọi ta là Việt lão công!
– Việt lão công? Việt lão công, cái tên này nghe thật buồn cười! Việt lão công, ha ha, lão…Khoan đã, lão công? Tiểu đệ đệ, ngươi dám gạt ta!
– Ha ha, ai bảo nha đầu ngươi quá ngờ nghệch!
– Đợi tỷ tỷ hồi phục, nhất định sẽ đánh ngươi một trận!
– Ta lại sợ quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!