Đẻ Mướn
Đẻ mướn [Chương 7]
Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.
***
Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.
Đáy lòng dậy sóng lớn, ngoài mặt vẫn là một khoảng gió êm sóng lặng.
Ví dụ như Tân Đồng của lúc này.
Lệ Đông Nhất hơi nhíu mày, sự bình tĩnh của cô khiến anh có hơi khó xử.
Bất luận tình huống biến hóa thế nào anh luôn luôn bình tĩnh, có thói quen nắm mọi chuyện trong tay, nhưng giờ anh lại có cảm giác lòng dạ rối bời.
Lên lầu, đi tới cửa, tay anh nắm chặt lấy tay cô rốt cuộc cũng buông ra.
Tân Đồng lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, tay của Lệ Đông Nhất lại bao phủ lấy tay cô.
Ấm áp, khô ráp và cô đơn, nhưng không đủ cảm giác an toàn mà cô đang thiếu.
“Tân Đồng,” đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như vậy, không phải là cô Tân cũng không phải là cô, “Chuyện hôm nay là do tôi thiếu suy nghĩ.”
Hoặc là nói, anh hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ.
Anh tính toán lâu rồi, nhưng lại bị chuyện “bàn bạc hôn nhân” của cô và Lệ Thịnh đánh tan trong nháy mắt.
Cô yêu Lệ Thịnh, anh cảm nhận được rõ ràng sự quyến luyến, ỷ lại, và không đành lòng trong mắt cô.
Thậm chí, anh cũng biết một ít chuyện qua lại của cô và Lệ Thịnh.
Với đối thủ, anh thích trực tiếp đánh vào điểm yếu, nhưng cô lại không phải là đối thủ của anh.
Khóe miệng Tân Đồng bật ra một nụ cười khổ, đây rốt cuộc là lời xin lỗi sao?
Cô cần phải trách anh, anh đã không để cô chuẩn bị chút gì, rơi vào cảnh ngộ lùi không được, mà tiến cũng không xong, xấu hổ vô cùng như hôm nay.
Nhưng cô không trách anh, cô chỉ nên trách chính mình.
Đây có lẽ là gặp gỡ, là định mệnh, là không thể chống lại.
Cô không nỡ để Nam Hợp bị tổn thương, cho nên con dao của số phận chỉ có thể chỉa vào chính mình, chỉa vào Lệ Thịnh, chỉa vào người có thể hồi phục, đủ trưởng thành để có thể tự chữa thương cho mình.
Ở cầu thang rất im ắng.
Bởi vì bầu không khí yên lặng như vậy nên không thể tiếp tục nói chuyện gì cả.
Sau cánh cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt, sau đó, hình như là tiếng thứ gì ngã xuống đất.
Lệ Đông Nhất cũng nghe thấy, anh lấy chìa khóa từ tay Tân Đồng, vội vàng mở cửa.
Sau cánh cửa, Lệ Nam Hợp té xuống đất, còn mặc bộ đồ ngủ của hôm qua, cái miệng nhỏ khẽ mở, nhìn hai người lớn đang vọt vào.
“Ba mẹ ơi.” Rốt cuộc cậu cũng hoàn hồn lại, uất ức dẩu miệng lên.
Còn có cảm giác nào đáng sợ hơn so với cảm giác thức dậy, không thấy ba mẹ đâu?
Vóc dáng của cậu thấp bé, nhón chân chỉ đủ đụng đến thanh cửa, mở không ra được. Nghĩ tới nghĩ lui liền kéo ghế lại, không may bị sẫy chân.
“Xin lỗi Nam Hợp, xin lỗi con.” Tân Đồng có phản ứng trước, Lệ Nam Hợp đã nhanh chóng bò dậy, nhào vào lòng mẹ cậu, khuôn mặt nhăn nhó đã hoàn toàn giãn ra, cậu cười như đóa hoa mới nở trong nắng sớm.
Tân Đồng kiểm tra một lượt cơ thể nhỏ nhắn của cậu, không phát hiện ra chỗ nào bị thương mới yên tâm.
Bữa sáng ăn trong lặng lẽ, không ai nói gì.
Nam Hợp bị hoảng sợ, lại chạy mấy vòng khắp nhà, đói bụng nên ăn bánh bao bơ trứng thơm thơm ngọt ngọt khá ngon lành, ăn hết miếng này đến miếng khác.
“Nam Hợp, uống hết sữa đậu đi con.” Sữa đậu nành lúc cầm về để trên bàn đã không còn nóng nữa, Lệ Đông Nhất đặt nó vào lò vi ba hâm nóng lại, Nam Hợp sợ nóng, uống rất chậm.
Thấy Nam Hợp gật đầu đồng ý, Lệ Đông Nhất mới đứng dậy rời đi.
Đẩy cửa phòng ngủ khép hờ ra, Tân Đồng đang thu dọn đồ đạc của Nam Hợp.
“Tân Đồng, nếu em không đồng ý, Nam Hợp có thể không cần theo tôi về nhà.” Lệ Đông Nhất im lặng một hồi mới mở miệng.
Bóng lưng thon gầy của Tân Đồng quay về phía anh, “Không cần.”
Nam Hợp không phải của một mình cô.
“Tân Đồng, chỉ cần em nói một tiếng, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình.”
Cô đứng dậy, như phiến lá trên ngọn cây bị gió thổi sắp rơi xuống, hiện lên vẻ tiêu điều.
Tân Đồng nhét từng chồng đồ của Lệ Nam Hợp vào trong ba lô, kéo khóa, mới quay đầu lại, nghiêm túc đối mặt với Lệ Đông Nhất.
“Vậy thì, chú Lệ nếu cháu nói, kể từ hôm nay trở đi, Nam Hợp chỉ thuộc về một mình cháu, không có quan hệ gì tới nhà họ Lệ,” cô nhìn thẳng vào Lệ Đông Nhất, con ngươi đen láy, thâm sâu tĩnh lặng phát ra thứ ánh sáng lóa mắt kỳ lạ, như muốn chiếu thẳng vào trong lòng anh, “Chú có thể đáp ứng sao?”
Anh có thể đáp ứng không?
Lệ Đông Nhất nheo mắt, như là đang tìm tòi nghiên cứu xem có bao nhiêu phần chân thật trong lời nói này của cô, “Như thế nào gọi là không quan hệ?”
Tân Đồng nghe anh hỏi như vậy, giống như thật sự có hy vọng, vội vàng nói không ngừng, “Cháu dẫn Nam Hợp đi, đi thật xa thật xa, cam đoan sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa.”
Lệ Đông Nhất bật cười, tiếng cười không lớn, nhưng cũng khá rõ ràng.
“Chú đồng ý ư?” Ánh sáng trong mắt Tân Đồng càng tăng lên.
“Tân Đồng, em đừng quên chứ, Nam Hợp họ Lệ.”
Anh tìm cô, không phải vì để trả lại Nam Hợp cho cô.
Anh tìm cô, là nhu cầu của Nam Hợp, cô cũng phải có trách nhiệm.
Sắc mặt Tân Đồng nhất thời ảm đảm đi, cô đúng là ngu ngốc, lại nói với anh mấy chuyện này.
Cô không định hiểu anh, cũng biết anh là người ngang ngược, cường ngạnh, rất khó giao tiếp.
Nhưng anh muốn cái gì chứ?
Anh không thiếu thứ gì.
“Nhưng vẫn còn một cách,” Lệ Đông Nhất đi đến trước mặt Tân Đồng, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi giơ tay lên, chạm vào hai má của Tân Đồng, nhẹ nhàng phác thảo đường cong từ khóe mắt dọc theo sườn mặt cô, “Em có muốn biết hay không?”
Thân mình Tân Đồng hơi run lên, lòng cô đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, rất áp lực rất nặng nề, ép cô gần như không thở nổi.
Cô rất nhỏ bé, rất bất lực, cô nằm trên giường bệnh trắng toát, bày ra dáng vẻ khổ sở, một đám người vây xung quanh, dùng thứ dụng cụ lạnh ngắt chọc vào thân thể của cô, thậm chí là vào bên trong cơ thể, cô chưa từng có thứ cảm giác này.
Nụ hôn của Lệ Đông Nhất đã rơi xuống, chỉ là sườn mặt của cô, từng chút từng chút, dọc theo chỗ tay vừa mới chạm qua, dừng lại ở đó, giống như thăm dò.
Như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, khiến người ta có thứ cảm giác ảo tưởng như được trân trọng.
“Đủ rồi.” Tân Đồng quay mặt đi, tránh khỏi anh, lui về sau hai bước, chân cô vẫn đang run, dán vào mép giường.
Lệ Đông Nhất không ngờ tới cô sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy, vẻ mặt hơi cứng một chút, rất nhanh khôi phục lại như cũ.
“Xem ra, cô Tân không cảm thấy hứng thú với cách khác đó.” Tay Lệ Đông Nhất miễn cưỡng bỏ vào túi quần, không để tâm lắm.
“Theo ý của tôi, chỉ có một cách giải quyết,” Tân Đồng cố gắng ổn định lại giọng nói của mình, “Chú Lệ là người làm ăn, nhất định sẽ không chịu lỗ vốn, có lẽ cháu đã tìm sai đối tượng để thương lượng, người cháu nên tìm là vợ chú mới đúng.”
Lệ Thịnh từng nói với cô, thím út của anh ẵm Nam Hợp 1 tháng tuổi quay về nhà họ Lệ, lúc đưa đến trước mặt ông Lệ, Lệ Đông Nhất vẫn không tin.
Nhưng khoa học không thể làm giả, giám định cha con đã nói lên tất cả.
Cả nhà họ Lệ cũng không ai tin.
Bởi vì hai người họ đã ly hôn.
Mối quan hệ đã cứng nhắc đến mức không thể nào cứu vãn, là sự xuất hiện bất ngờ của đứa bé đã thay đổi cục diện khó xử này.
Ông Lệ không thể cho phép đứa con dâu được ông nhìn nhận bị bỏ rơi, thể diện của nhà họ Lệ cũng không cho phép điều đó.
Tân Đồng không tốn chút trí tuệ để suy nghĩ, cũng hiểu được sự phức tạp bên trong đó.
“Chúng tôi đã ly hôn, Nam Hợp được phán cho tôi.” Lệ Đông nhất nói sự thật với giọng điệu khá bình tĩnh.
“Mẹ ơi,” Lệ Nam Hợp từ phía cửa chui tọt vào, cái miệng nhỏ hồng nhuận, cho Tân Đồng một nụ hôn thơm mát mùi sữa đậu nành, “Con uống hết cả ly sữa đậu nành rồi ạ.”
Cậu cười đắc ý, không hề bị ảnh hưởng bởi điện trường kỳ lạ giữa hai người lớn.
Đề tài chưa nói xong đành phải vội vàng kết thúc.
“Phải không đó?” Tân Đồng xoay người bế cậu ngồi lên giường, sờ cái bụng phình phình mềm mềm của cậu.
Lệ Nam Hợp sợ nhột, bổ nhào vào trong chăn, chiếc giường sắp xếp gọn gàng lúc sáng bị cậu lăn mấy cái nhất thời trở nên lộn xộn.
“Mẹ, tại sao đồ của con bị xếp vào ba lô hết rồi?” Lệ Nam Hợp ngồi dậy, tinh ý phát hiện quần áo và giày của mình không thấy đâu.
Tân Đồng vuốt lại quần áo nhăn nheo của cậu, “Không phải tối qua chúng ta đã nói xong rồi sao?”
Lệ Nam Hợp nhăn mặt nhíu mày, mũi khụt khịt, nghĩ đến, “Mẹ, con muốn ở chung với mẹ.”
Hôm nay là chủ nhật, có thể ở chung với mẹ cả ngày.
“Nhưng chúng ta đã móc ngoéo rồi mà?” Tân Đồng nhắc nhở, “Móc ngoéo chính là đồng ý, không thể đổi ý được.”
“Cái đó,” Lệ Nam Hợp bối rối túm lấy cái đuôi mềm mại ngắn ngủn của Tiểu Lợi Hại, “Ngoéo tay rồi có ngoéo lại được không?”
Không thể trách cậu được, tối qua cậu được mẹ ôm trong lòng rất dễ chịu, chăn lại ấm như vậy, nói cái gì người ta cũng sẽ đồng ý thôi.
Tân Đồng cười khì một tiếng, lại nghiêm mặt, “Không được, đã ngoéo tay rồi thì nhất định phải làm.”
“Tối nay con lại trở về đây đúng không?” Lệ Nam Hợp ra vẻ đáng thương, chuyển mắt từ mẹ cậu sang chỗ ba, nhận được câu trả lời chắc chắn mới chậm rãi từ từ kéo ba lô qua, lại từ từ chậm rãi bò xuống giường, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tân Đồng.
Lệ Đông Nhất đột nhiên cảm thấy đau đầu, đứa trẻ này như thế nào mới có thời gian hai ngày đã trở nên nũng nịu nhõng nhẽo đến vậy, chỉ là về nhà ăn bữa cơm, nếu ông Lệ yêu cầu, nói không chừng sẽ ở lại đó qua đêm thôi mà.
Anh đi đến chỗ cửa, bế ngang lấy Nam Hợp, đặt lên vai, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Khỏi đem theo đồ đạc, tối nay ba lại đưa con về đây.” Lệ Đông Nhất nói ngắn gọn.
Tân Đồng chạy theo xuống dưới lầu, Lệ Đông Nhất đã nhét Nam Hợp vào trong xe.
“Đây chú.” Tân Đồng đưa thứ gì đó trong tay cho Lệ Đông Nhất.
Là khăn choàng cổ lúc sáng.
Lệ Đông Nhất không nói gì, nhận lấy, đóng cửa xe, đi vòng qua bên chỗ ghế lái.
Bên này tay anh mới chạm vào cửa xe, bên kia Lệ Nam Hợp đã nhảy xuống xe.
“Mẹ, mẹ phải ở nhà đợi con nha.” Lệ Nam Hợp chạy đến trước mặt Tân Đồng.
Tân Đồng ngồi xổm xuống, chụt chụt choẹt hai người hôn nhau mấy cái.
Xe chạy xa, Lệ Đông Nhất chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của cô qua gương chiếu hậu.
“Ba,” Nam Hợp mở cửa kính bên ghế phụ lái, có chút không an phận, “ Con muốn mẹ.”
Lệ Đông Nhất vừa nhìn thấy bóng dáng của Tân Đồng biến thành một chấm nhỏ qua gương chiếu hậu, cuối cùng biến mất không thấy, có chút cảm giác không thể diễn tả bằng lời được.
“Ba, sao mẹ không ở chung với chúng ta?” Lệ Nam Hợp nghịch dây an toàn ở trước ngực.
Lệ Đông Nhất đánh tay lái, cua một vòng, xe từ từ tăng tốc.
“Chờ một thời gian nữa, sẽ ở chung thôi.” Anh thì thào đáp.
Lệ Nam Hợp thấy ba cuối cùng cũng chú ý đến mình, thân mình quay về phía của Lệ Đông Nhất, “Ba, ba lạnh à?”
“Không lạnh.”
“Vậy tại sao ba lại quấn khăn choàng cổ?” Lạ thật, vì sao bản thân anh lại không cảm thấy lạnh chút nào.
“…”
“Đồ ngốc.” Lệ Đông Nhất cười, đưa tay bẹo má của Lệ Nam Hợp.
Trên khăn choàng này có mùi của Tân Đồng.
Nhưng anh sẽ không nói cho cậu biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!