Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An - Chương 9: Ngủ Lại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An


Chương 9: Ngủ Lại


Sáng sớm hôm sau, khi mọi người đang tập trung ở Gia An đường.

Lão thái thái ôm tằng tôn mới vừa sinh của cháu dâu nhị phòng, khuôn mặt cười vui vẻ.

Mọi người đang nói chuyện, Lục lão thái thái ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của nữ nhi Mạnh gia như có như không dừng ở trên người Lục Yến.

Mà Lục Yến thì sao?
Hắn lại còn nghiêng thân mình, vẻ mặt chuyên chú cùng Lục Diệp của nhị phòng, Lục Đình của tam phòng nói chuyện, mặt cũng chưa lộ.

Lão thái thái bĩu môi, tôn tử này của nàng đúng là không chịu cho người ta một chút mặt mũi.

Nàng thanh thanh giọng nói, nói với Mạnh Tố Hề: “Nha đầu, hôm qua con tặng ta bức tranh hoạ trăm hạc kia, là con tự vẽ sao?”
Mạnh Tố Hề vội vàng đứng dậy, “Dạ, để lão thái thái chê cười.”
Lão thái thái rất vừa lòng, gật gật đầu, lại nói: “Ở tuổi này có thể vẽ được như vậy đã là cực kỳ xuất sắc rồi, nhưng nét chữ vẫn còn hơi yếu chút.”
Vừa nghe lời này, Mạnh Tố Hề liền nhanh nhạy nói tiếp: “Không biết Tố Hề hôm nay có may mắn được lão phu nhân chỉ điểm một hai?”
Lục lão phu nhân thấy nàng đứng lên, cười nói: “Nếu luận họa kỹ, con không nên thỉnh giáo ta, ta chỉ là một bà lão, con hẳn là nên hỏi Yến biểu ca con, nó mới là người thạo nghề.” Lão thái thái thấy Lục Yến không phản ứng, liền xụ mặt hướng hắn hô một tiếng, “Yến ca nhi!”
Lão thái thái gọi lớn như vậy, dù Lục Yến có đang muốn giả chết, cũng phải tiếp lời.

Hắn tựa như không có việc gì, xoay người, mang theo ý cười, nói, “Tổ mẫu gọi con.”
Lục lão phu nhân lấy từ trong tay thị nữ một bức họa, đưa cho Lục Yến, “Đây là Hề biểu muội của con vẽ, con nhìn thử xem.” Lục lão phu nhân trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, ý tứ thực rõ ràng, nếu hắn không chịu cầm lấy, nàng liền thong thả chờ.

Lục Yến đứng dậy lấy bức họa, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn hơn nửa ngày.

Mạnh Tố Hề nhìn tranh của mình bị hắn cầm trên tay, trái tim không khỏi đập thình thịch thình thịch, giống như thứ hắn nắm trong tay không phải bức tranh, mà là trái tim nàng.

Nam tử tựa ánh dương như vậy, ai có thể không rung động?
Một lúc lâu sau, Lục Yến ngẩng đầu nói: “Không phải vẽ khá tốt rồi sao.”
Mạnh Tố Hề ngượng ngùng trả lời hắn, không muốn buông tha một cơ hội nói chuyện tốt như vậy, “Lục lão phu nhân mới vừa nói, bức tranh này của Tố Hề còn thiếu vài phần linh tính, Tố Hề mong Yến biểu ca chỉ điểm một ít, ngày sau muội nhất định cần cù luyện tập.”
Nghe một tiếng Yến biểu ca, Lục Yến khẽ nâng mí mắt, liền trực tiếp đối diện với nàng, giây lát mới nói: “Mạnh cô nương, vẽ là phải có thiên phú, cô cho rằng cần cù bù thông minh, nhưng thật ra không có tác dụng, linh tính, chỉ vì thứ này nhưng không ít hoạ sĩ cầu cả đời cũng không có được đấy.” Lục Yến nói như vậy đã là cho Mạnh gia mặt mũi.

Bằng không, theo tính khí của hắn, việc làm cô nương nhà người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, cũng có thể xảy ra.

Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Mạnh Tố Hề đã trắng bệch, sắc mặt lão thái thái thì xanh mét, Lục Đình cùng tam phòng đều xấu hổ muốn che mặt, trưởng công chúa khóe miệng hơi mím, chỉ có bát ca* ở trong góc uể oải, kêu to hai tiếng.

* Là con chim nam chính tặng cho tổ mẫu đó ạ.

Bốn phía quá mức im lặng, Ôn thị vội vàng đứng dậy hoà giải, “Còn không phải sao, theo ta nói, Hề nha đầu là quá hiếu thắng, có là hoạ sĩ cũng không thể vẽ đẹp hơn Hành tỷ nhi của nhà ta đâu?”
Lục Hành không vui mà nhìn thoáng qua Ôn thị.

***
Lục Yến vừa trở lại Túc Ninh đường, Tĩnh An trưởng công chúa đã từ sau lưng đi đến.

“Sao con lại cư xử như thế?” Tĩnh An trưởng công chúa khoanh hai tay trước ngực, nói.

Lục Yến nhíu mày, không nghĩ tới mới một lúc mà mẫu thân đã lên thuyền giặc.

“Mẫu thân muốn con cưới nữ nhi kia của Mạnh gia?” Lục Yến nói.

Tĩnh An trưởng công chúa ngước mắt nhìn hắn, “Ta bảo con cưới nàng lúc nào? Nhưng cho dù không nói chuyện cưới gả, nàng cũng là cháu gái của tam thẩm con, gọi con một tiếng biểu ca, đến nỗi con đối xử như vậy?” Con do mình sinh nên nàng cũng hiểu rõ.

Lục Yến ngậm miệng không nói.

Tĩnh An trưởng công chúa nhìn bộ dáng lãnh tâm lãnh tính của hắn, giận sôi máu, “Phúc An công chúa bên kia đều đã có tôn tử, con thì ngược lại, hôn cũng chưa thành.

Ta mặc kệ con nghĩ thế nào, tóm lại hài tử Mạnh gia kia, tạm thời ta thấy cũng không tệ lắm, nếu được, sang năm liền định ra hôn sự đi.”
Mới đầu Lục Yến còn vẻ mặt tuyệt không có khả năng, nhưng cũng không biết vì sao, hắn đột nhiên nhớ tới mấy giấc mộng thất thường đó.

Trong mộng, hắn đến khi chết vẫn không vợ, không con.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua trưởng công chúa, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh nàng ở trước linh đường gào khóc, lần đầu tiên không phản đối, chỉ lạnh lùng nói: “Con sẽ thử xem.”
Trưởng công chúa cảm thấy thật ngoài ý muốn, cười một chút.

Có thể được một câu thử xem của hắn, người làm nương như nàng cũng chưa từng nghĩ đến.

Lục Yến là người biết giữ lời, nếu đã nói thành lời, tự nhiên sẽ không đổi ý, từ nay về sau, hắn sẽ không tiếp tục lạnh mặt với Mạnh Tố Hề, còn tặng nàng mấy bức tranh, coi như tạ lỗi ngày ấy.

Mạnh Tố Hề thụ sủng nhược kinh*.

Tục ngữ nói rèn sắt khi còn nóng, nên hai ngày này, chỉ cần Lục Yến hồi phủ, nàng liền sẽ cầm các loại bưu thiếp, họa tác, đi thỉnh giáo hắn.

*Được ưu ái nên cảm thấy kinh sợ.

***
Lại qua mấy ngày, Lục Yến nhận được thiệp mời đi tham gia tiệc cưới của thế tử Tùy Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu.

Tân nương tử ở trong tiếng hoan hô được đưa vào động phòng, trong phòng tràn đầy những lời nói cát tường.

Thế tử Tùy Ngọc của phủ Tuyên Bình hầu bị bạn bè chuốc say, đợi đến lúc Lục Yến kính rượu, tỉnh táo trong mắt hắn đã dần thưa thớt.

Hắn cùng bạn thân chạm cốc, chợt, uống một hơi cạn sạch.

Tùy Ngọc trong mắt mọi người chắc hẳn đang xuân phong đắc ý, có vinh hạnh lắm mới cưới được nữ nhi của lão sư.

Chỉ có Lục Yến biết, Tùy Ngọc chưa bao giờ quên được người kia.

Nhắc tới người kia, không thể không nhắc lại một chuyện xưa.

Ba năm trước, Tùy Ngọc đang là tiến sĩ cao trung, chuẩn bị cầu hôn nhị cô nương Thẩm gia của Vân Dương hầu phủ — Thẩm Dao, lễ hỏi chu toàn, bà mối cũng đã tìm, chỉ chờ tới ngày, đúng lúc này Nhị hoàng tử từ dân tộc Hồi Hột tới, hắn thế mà ở trong tiệc tối sau hội săn thú, nhất kiến chung tình với Thẩm Dao.

Hoàng đế lại đang muốn mượn sức dân tộc Hồi Hột, vừa nghe đối phương có ý hòa thân, liền lập tức hạ chỉ, phong Thẩm Dao làm Vĩnh Hòa công chúa, chờ ngày lành xuất giá.

Đây là hoàng mệnh, ai cũng không thay đổi được.

Một vị khách đã uống nhiều, ở bên cạnh lảo đảo, lắc lư nói: “Nếu như ta có cuộc sống giống như tiểu Ngọc ca nhất định chết không hối tiếc.”
Tùy Ngọc nghe thấy, quay đầu lại nhìn thoáng qua, không khỏi khẽ cười một tiếng.

Không uổng sao?
Nhưng cuộc đời này lại có hai việc hắn vô cùng hối tiếc, một là khi tên đề bảng vàng, hai là đêm động phòng hoa chúc.

***
Lúc Lục Yến rời khỏi Tuyên Bình hầu phủ, trời đã tối hẳn.

Hắn bước lên xe ngựa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhớ tới thủ đoạn khi tiến khi lùi của Mạnh Tố Hề kia, chợt lười trở về ứng phó, lạnh lùng cười nhạt, nói: “Hôm nay không trở về phủ, đi trúc uyển phía tây.”
Lời nói vừa dứt, Dương Tông liền sửng sốt, trả lời lại một câu, “Thế tử gia, không thể đi trúc uyển.”
Lục Yến hơi hơi nhấc mi, “Làm sao vậy?”
Dương Tông nhìn bộ dáng say của Thế tử gia nhà mình.

Cho rằng hắn đã quên, liền nhắc nhở: “Ngài quên mấy ngày trước vừa bán chỗ đó vì 8000 lượng sao, là thuộc hạ tự tay viết giấy bán ra ngoài.”
Phải biết rằng, ở thành Trường An, một gian nhà dân chỉ có giá mấy trăm lượng, vì 8000 lượng này bọn họ đã phải bán không ít của cải trong tay.

Nghe vậy, Lục Yến sâu kín nói một câu, “Đúng vậy”.

Khóe miệng hắn hàm chứa ý cười, nhưng trong mắt lại mang theo một cỗ bực bội không tên.

“Vậy hồi phủ sao ạ?” Dương Tông nói.

“Không, đi Trừng Uyển.”
Không nói tới, hắn liền sắp quên mất bản thân còn dưỡng ngoại thất đấy.

***
Ban đêm trời lạnh, u ám, không tiếng động.

Lúc Lục Yến đến Trừng Uyển, Thẩm Chân đã ngủ rồi, trong Lan Nguyệt các đen sì, không có chiếc đèn nào còn sáng.

Viện này ngoại trừ Thẩm Chân còn có hai thị nữ, nhưng lúc này lại không thấy ai.

Thẩm Chân khi ngủ đặc biệt ngoan, có thể duy trì một tư thế suốt cả buổi tối.

Lục Yến dựa vào khung cửa, nhướng mày, đánh giá bóng dáng tinh tế của nàng.

Dù có đắp thêm đệm chăn, hắn vẫn như cũ nhìn rõ thân thể phập phồng quyến rũ của nàng, chỗ thấp là eo, chỗ cao là mông.

Lục Yến vào nhà, cố ý tạo ra tiếng động, lác đác vài tiếng bước chân, lại va vào ghế tròn.

Vừa rồi uống rượu, lúc này liền thấy miệng lưỡi có chút khô, hắn nhấc ấm nước trên bàn lên, từ từ nghiêng, nước rót vào ly tạo ra thanh âm.

Thẩm Chân hơi nhấp mắt, một lúc lâu sau mới mở hẳn ra, hai tay nhỏ nắm chặt thành quyền, thân mình cứng đờ, không dám quay đầu lại.

Ở thời điểm này, có thể đi vào Trừng Uyển mà không bị ai cản, ngoại trừ hắn, không còn ai khác.

Lục Yến nhìn về phía Thẩm Chân, phát hiện thân mình nàng hoàn toàn cứng đờ, liền biết nàng tỉnh.

Hắn giơ tay nhấp một ngụm nước, sau đó lạnh lùng nói: “Cô làm ngoại thất như vậy sao?”
Một câu, trực tiếp phá tan yên tĩnh trong phòng.

Thẩm Chân nhận ra hắn hơi tức giận, cảm giác như trên giường có cắm ngàn chiếc đinh, đành phải cắn môi dưới, căng da đầu, đứng lên.

Nàng yên lặng đi xuống đất, đi đến bên người hắn, nhẹ giọng nói: “Đại nhân.”
Lục Yến quét mắt liếc nàng một cái, chỉ thấy quần áo nàng quy củ, ngay cả áo khoác bên ngoài cũng không cởi.

Không biết là phòng ai.

Hắn “Ân” một tiếng, sau đó đứng dậy, hướng về nàng, đưa tay ra.

Thẩm Chân ban đầu không hiểu rõ ý hắn, bốn mắt nhìn nhau, sau đó nàng mới được bản thân nên làm gì, nhưng nàng vô cùng do dự, không biết đặt tay vào đâu, thật lâu sau, mới vòng lấy vòng eo, hầu hạ hắn thay quần áo.

Nhưng một cô nương dòng chính của hầu phủ, lại chưa xuất các như Thẩm Chân, sao biết cách mở đai lưng của nam nhân?
Lục Yến nhìn ngón tay tinh tế, màu xanh nhạt của nàng ở trên eo hắn di động hồi lâu, vẫn không tháo xuống được, nhịn không được thấp giọng nói: “Sao cô cái gì cũng không biết làm?”
Thẩm Chân cảm giác trên đỉnh đầu toả ra hơi thở lạnh lẽo, trong lòng không khỏi ủy khuất.

Việc này không ai dạy nàng, chẳng lẽ không được dạy, nàng vẫn phải biết sao?
” Trả lời.” Hắn tức giận nói.

Từ trước tới nay đều là hắn giận dỗi người khác, bây giờ lại có người dám dỗi hắn sao?
Thẩm Chân bị ngữ khí nghiêm khắc của hắn làm cho giật mình, trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, giọng nói lại rất ngoan, “Đại nhân thứ lỗi, ta là lần đầu hầu hạ người khác.”
Nghe vậy, hắn không khỏi nhìn những sợi tóc đen nhánh trên đầu nàng, cùng mười đầu ngón tay chưa dính xuân thủy, mày đang nhíu cũng dần dần buông ra.

Đúng vậy.

Một tháng trước, nàng vẫn là tam cô nương hầu phủ sống trong nhung lụa.

Một lát sau, Lục Yến vô thanh vô tức mà bắt được hai tay nàng, kéo đầu ngón tay, hơi dùng sức, giống như dạy người cầm bút, giúp nàng tháo đai lưng của chính mình xuống.

“Nhớ kỹ chưa?” Lục Yến buông lỏng tay nàng ra.

Thẩm Chân sắc mặt đỏ ửng, không biết nên đặt tay ở chỗ nào, đột nhiên nhớ câu nói lạnh lùng “Trả lời”, lúc trước của hắn, vội vàng nói: “Nhớ kỹ, đại nhân.”
Tốt lắm, trí nhớ vẫn tốt.

Lục Yến nghĩ.

Thẩm Chân trả lời xong, người này vẫn đứng im tại chỗ, nàng nghĩ, chắc hẳn hắn lại muốn nàng đoán tiếp ý tứ.

Trong đầu liền hồi tưởng lại những lúc Thanh Khê hầu hạ nàng.

Nói đến cũng kỳ quái, được người khác hầu hạ nhiều năm, các động tác vốn đã vô cùng quen thuộc, nhưng làm thật, lại cứ bị ngắt quãng.

Nếu không phải bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, Thẩm Chân thậm chí cảm thấy giờ phút này nàng đã mười bảy tuổi.

Ở một chỗ với hắn, một ngày mà tựa như một năm.

Thẩm Chân hầu hạ hắn thay quần áo xong, quay đầu lại đốt đèn, đem xiêm y của hắn gấp lại, đặt lên một chiếc đĩa hình lá sen để ở trên bàn.

Sau đó đứng một bên không hé nửa lời.

Lục Yến ngồi lên trên giường, theo ánh nến lay động mà nhìn mặt nàng, trắng như tuyết, đẹp mơ hồ, khóe mắt ngây ngô, hàm chứa vũ mị, làm hắn nhất thời say mê.

Đợi đến lúc hồi phục tinh thần, hắn liền nghĩ, nàng chính là người trong mộng mà đến chết đều hắn vẫn không quên được đó sao?
Cùng lúc đó.

Thẩm Chân từng bước một đi đến bên người hắn, nói nhỏ: “Đại nhân muốn ngủ lại sao?”
Lục Yến cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, “Ân” một tiếng.

Đã làm ngoại thất của hắn, nàng rõ ràng biết sẽ phải ở chung phòng với hắn, cùng hắn da thịt liền kề, cũng là việc sớm muộn.

Nhưng nghĩ là một chuyện, làm thật lại là một chuyện khác.

Nàng chủ động tiến lên vài bước, sau đó “phù” một hơi liền thổi tắt đèn.

Trong phòng lần thứ hai lâm vào bóng tối.

Ngay sau đó, một đợt tiếng bước chân lộc cộc nhẹ nhàng đi tới cửa, “Vậy, đại nhân nghỉ ngơi sớm chút.”
Cửa còn chưa kịp mở, nam nhân đang ngồi trên giường kia, nhìn chằm chằm vào thân mình nàng, âm u mở miệng, “Muốn đi đâu?”
Hắn đã làm gì nàng mà nàng muốn chạy?
Lục Yến cười nhạt một tiếng.

Tối nay.

Ta muốn cô thì cô phải chịu.

Không cần cô, cũng không cho phép chạy..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN