Đệ Nhất Nhân Tộc - : Nhậm Thiên Hành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
327


Đệ Nhất Nhân Tộc


: Nhậm Thiên Hành



– Vô Thường thiếu gia xin dừng bước, hiện tại Thiên Tâm thiếu chủ đang bàn chuyện với lão gia ngài bên trong, mong là thiếu gia thông cảm không quấy rầy.

Vừa bước đến trước khu trạch viện rộng lớn, hương hoa thanh nhã giăng khắp nơi của Nhậm Thiên Hành, Vô Thường tức khắc bị một vị trung niên có cơ bắp cuồng cuộn cùng một vị lão giả trông tuổi khoảng 70 tuổi ngăn lại.

Vô Thường đều nhìn ra được hai người này đều là Linh Nhân, lại kết hợp với tên nhị ca hắn “Nhậm Thiên Tâm” cũng đủ để suy đoán hai người chính là tùy tùng mà gia gia Nhậm Thiên Hành cấp cho Thiên Tâm, một trong Lục Kiệt nổi danh khắp Châu Nam thành.

-Vào lâu chưa?

Vô Thường thoáng khựng người hỏi.

-Chỉ vừa vào.

Vị lão giả lạnh nhạt lên tiếng. Có vẻ vị Linh Nhân già lão này ít lễ độ với Vô Thường hơn so với vị trung niên cơ bắp.

-Khoảng bao lâu nữa sẽ ra?

-Không biết, khi nào thiếu chủ đi ra thì sẽ biết.

-Vậy thì cút, đừng cản đường bổn thiếu gia.

Vô Tường quát lên, sau đó đi vào.

Nếu mà thời gian nhị ca hắn, Nhậm Thiên Tâm bàn chuyện với gia gia ngắn, rất nhanh sẽ xong thì Vô Thường sẽ lặng yên đứng một bên chờ. Nhưng mà còn thời gian dài hắn không chờ được, bản thân hắn còn cần phải nhân cơ hội tu luyện, tham ngộ để sớm ngày tiến nhập Linh Nhân cảnh.

-Không được vào.

Cả hai vị Linh Nhân đồng thời phóng xuất linh lực tạo thành một bước tường thành vô hình, ngăn ở lối đi không cho Vô Thường tiến thêm bước.

Vô Thường đảo mắt lạnh trầm giọng nói.

-Phản con mẹ nó hết rồi hả?

-Không dám, chỉ là hiện tại thiếu gia không thể vào.

-Ta nói không được vào liền không được vào.

Hai vị Linh Nhân cảnh đồng loạt trả lời cùng một nghĩa nhưng âm ngữ, kính ngữ hoàn toàn khác nhau.

Vô Thường thầm mắng “may cho hai con cẩu các ngươi, nếu không phải ta không muốn bộc lộ thực lực thì diêm vương đang gọi tên hai ngươi”, sau đó hắn nói.

-Ông nội không có cấm ta bước vào, vả lại Nội ta trước giờ không có nuôi hai con súc vật trước cửa thì phải.

Chỉ một câu đơn giản, Vô Thường tức khắc chọc giân hai cường giả Linh Nhân cảnh.

Vị trung niên Linh Nhân cảnh cố gắng nhẫn nhịn được, còn lão giả hoàn toàn không, lão phút chốc phóng ra khí tức khóa chặc Vô Thường lại, một đôi mắt lạnh buốt không ngừng nhìn chằm chằm hắn.

-Ngươi dám ra tay không?

Vô Thường không chút sợ hãi, nhàn nhạt nói, mặt hắn đối trực diện với lão giả.

-Vô Thường, ngươi vào đi.

Cũng ngay tại lúc này, một giọng nói tràn đầy uy nghiêm, dũng mãnh truyền ra, phá đi tan cái năng lực khóa cử động của lão giả đối với Vô Thường.

Thoát khỏi sự khống chế của lão giả Linh Nhân cảnh, Vô Thường cũng không cần nói gì thêm với hai người, hắn bước đến căn phòng sáng đèn lộng lẫy phía bên trong trạch viện.

-Ông nội, tiểu Vô Thường cầu kiến.

Đứng bên ngoài cửa, Vô Thường cung kính gỗ cửa báo.

-Ừm, vào đi.

-Dạ.

Vô Thường nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, phút chốc, một cảnh tượng khá kỳ lạ xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Bên trong phòng tồn tại ba người. Một vị là trung niên uy thế, mày kiếm, mặt hổ*, mái tóc xõa dài đến lưng, thân thể cường tráng lực lưỡng đang ung dung ngồi trên ghế nhấm nhá trà, tay cầm tài liệu liên quan đến Kiếm Trận Tướng Phủ đọc nhanh. Đây chắc chắn là Nhậm Thiên Hành, ông nội của Vô Thường.

*chỉ là cách nói tượng trưng, không phải mặt như con hổ.

Một là vị thanh niên tuổi chừng 19 tuổi, gương mặt trắng trắng tuấn tú, hắn có đôi nét nhỏ nhìn giống Nhậm Thiên Hành, cũng có nét lớn nhìn giống Vô Thường nhưng vẫn kém “nam sắc” so với Vô Thường môt chút. Đây chính là Nhậm Thiên Tâm, nhị ca của Vô Thường, và hắn lúc này chính đang quỳ dưới đất đối với Nhậm Thiên Hành.

Cuối cùng là một mỹ phụ rất xinh đẹp đang yên giấc ngủ nằm trên giường, nằm dưới một cái chăn ấm, môi hồng nở nụ cười thoải mãn. Dù vậy, một số điểm nhô lên đầy hấp dẫn vẫn có thể thấy được nếu nhìn kỹ. Người này, Vô Thường nếu đoán không lầm thì hẳn là tính nhân của ông nội hắn, cũng có thể gọi là bà nội kế. Còn về nà nội hắn thì đã mất hơn 20 năm trước.

Cạch.

Vô Thường bước vào, Nhậm Thiên Hành chớp mắt phất tay, cách không đóng cửa, lao đặt tài liệu xuống bàn nhìn Vô Thường nhẹ cười.

-Ngươi đến là muốn lấy xuống mấy vị Linh Nhân cảnh đây hả Thường nhi?

“Đúng như trong dự liệu, tất cả ông nội đều hiểu rõ” thoáng hiểu trong lòng, Vô Thường bề ngoài tựa giật mình kinh ngạc hỏi.

-Nội đã biết hết?

-Phải.

Nhậm Thiên Hành cũng không nói vòng hay phủ nhận, lão lại tiếp tục nói

-Từ việc ngươi một kiếm chém rơi đầu ba tên gác cổng, một tay bóp cổ Nhậm Tử Y, nhận một chưởng nhẹ của Linh Nhân cảnh sơ kỳ nhưng thương thế đã hoàn toàn khôi phục chỉ trong vài giờ, thị nữ vừa mua về liền bị người giết, cho đến việc một mình tay đôi với Linh Nhân cảnh có Tâm Đan dạng tàng hình cứu thoát quận chúa một mạng.

-Thường nhi a Thường nhi, hôm nay ngươi chính là người mang đến nhiều điều bất ngờ nhất cho gia gia ngươi a.

Phải nói, dường như mọi hoạt động của Vô Thường bên trong phủ và thông tin của hắn bên ngoài phủ đều bị Nhậm Thiên Hành tóm gọn trong lòng bàn tay.

Nếu như không phải từ lúc Vô Thường làm loạn ở ngoài cổng Bắc của phủ mới bắt đầu gây chú ý thì việc hắn giết người, thay đổi ký ức của quận chúa cũng sẽ không qua mặt được Nhậm Thiên Hành, thông tin bên ngoài của Vô Thường chỉ là thu về được chứ không phải lão tận mắt nhìn thấy.

“Cái gì, đối chiến với Linh Nhân cảnh và cứu Ngọc Yên?”

Nghe Nhậm Thiên Hành nói về Vô Thường, Nhậm Thiên Tâm quỳ dưới đất thoáng cái giật thót mình kinh ngạc, hắn khẽ quay đầu nhìn thường đầy suy tư “nó là phế vật thì làm sao có khả năng đó, nhưng mà gia gia đã nói như vậy…”.

Nhậm Thiên Tâm đang khó hiểu thì Nhậm Thiên Hành lại nói tiếp.

-Thường nhi, chính vì ngươi cứu quận chúa, đứa con gái cưng nhất của Vương gia nên là Vương gia đã dự ngày mai sẽ đích thân giá lâm đến phủ để cảm tạ ơn cứu quận chúa của ngươi a. Không lâu trước ta đã nhận được thư viếng của Vương gia, ngươi lo mà chuẩn bị tinh thần cho thật tốt.

“Bỏ mẹ, nếu đến buổi sáng không sao, nhưng buổi chiều thì…”

Vô Thường nghe tin liền có cảm giác không hề ổn một chút nào, bởi vậy hắn cũng ngay lập tức nói nhờ.

-Nếu được, mong gia gia giúp Vô Thường thay đổi lịch hẹn với Vương gia vào ngày kia, ngày mai Vô Thường đã có hẹn nên không có mặt ở phủ. Mong gia gia giúp đỡ cho Thường nhi.

-Hửm… được, ta sẽ gửi tin lại cho Vương gia hẹn ngày khác.

Mặc dù khá ngạc nhiên nhưng Nhậm Thiên Hành vẫn gật đầu, tiếp đó lão hỏi

-Vậy quay về vấn đề chính, ngươi đến đây để muốn mấy người?

-Nó vốn dĩ là phế vật không có Tâm Đan, gia gia thật sự sẽ cấp Linh Nhân cảnh cho nó?

Vô Thường vừa định mở miệng thì Nhậm Thiên Tâm lập tức đầy kinh thường nói. Bề ngoài có lẽ là vậy, nhưng thật chất Nhậm Thiên Tâm đang muốn đào móc thêm thông tin.

-Im cái miệng ngươi lại tên phế vật này.

Cũng không đợi Nhậm Thiên Hành nói gì, ngay lập tức Vô Thường đứng một bên lạnh giọng nói.

Vô Thường và Nhậm Thiên Tâm dù là anh em nhưng trước kia có khá nhiều lần xích mích, ỷ thế đến từ Thiên Hành, lúc đó Vô Thường còn dễ dãi, trực tiếp bỏ chạy hoặc thừa nhận, nhưng Vô Thường lúc này lại khác, giở chứng chọc hắn thì hắn sẽ mạnh mẽ phản đòn.

-Buồn cười cho sự ngu dốt, tưởng bản thân cầm kiếm chếm chết người liền tưởng bản thân sức mạnh vô biên. Hừ, không có Tâm Đan chính không có Tâm Đan, phế vật chính là phế vật cả đời.

Nếu lúc này không phải đang ở trong phòng gia gia Nhậm Thiên Hành cùng với quyết tâm quỳ thì Nhậm Thiên Tâm đã một tát đánh bay thằng em hỗn xược trước mặt này.

Vô Thương nở nụ cười chế giễu.

-Ồ, ra là ngươi đang tự cười chính mình, ha hả, tội nghiệp thê quái nào ấy.

-Này, để ta nói cho tên vừa phế vật lại vừa ngu ngốc như ngươi biết. Tâm Đan mỗi người mỗi khác, người ngoài có đôi khi không thể thấy chúng nhưng chính người thì không thể không thấy Tâm Đan của mình. Tâm Đan của ta đúng là thuộc hàng như thế, các vị tiền bối Linh Sư cảnh và gia gia không thấy là điều hiển nhiên.

Nhậm Thiên Hành ngồi một bên cũng không nói gì hay ngăn cản, lão cứ thế ngồi xem hai đứa cháu trai “đốt lửa lòng nhau”.

-Tốt cái miệng giảo biện, chuyện gì đều có thể nói ra được. Ngươi nếu nói bản thân có, vậy Tâm Đan của ngươi là loại gì, nói ra để ta xem nó có điểm gì đặc biệt mà các vị cường giả Linh Sư cảnh đều không thể thấy.

Nhậm Thiên Tâm trong lòng vô cùng khinh thường. Hắn tự nhận bản thân không phải cao thủ Linh Nhân, Linh Sư cảnh nhưng vốn học thức, kiến thức đều cẩm thấy rất rộng, khắp lịch sử ngàn năm trở lại của Hồng Long Quốc đều không có ghi lại các loại Tâm Đan mà một vị Linh Sư cảnh không thể cảm ứng nhận biết như Vô Thường nói. Điều này chỉ có một khả năng là em trai hắn nói khoác lác.

Vô Thường đối mắt với Nhậm Thiên Tâm lạnh nhạt nói.

-Ta không có khả năng nói cho một phế vật như ngươi biết.

Sau đó hắn lại khoác tay nói.

-Thế giới có cường giả vi tôn, người thắng đều là người đúng, kẻ thua chỉ có thể nhận mệnh bản thân ngu ngốc.

-Nào, đứng lên, hãy cho ta thấy thực lực của một trong Lục Kiệt mạnh mẽ ra sao.

Vô Thường lại một lần nữa “thẩm” một mình, không có người khác theo bên cạnh nên là hắn lại tiếp tục tỏ ra sự ngạo mạn khủng bố, khiêu khích tất cả những ai có thể khiêu khích.

Thật chất, đối với mấy kẻ ngạo mạn, kiêu căng thì Vô Thường mới dùng cái vẻ mặt như vậy, chứ hắn cũng không thích cái bản mặt này của hắn, nhìn phát tởm. Cuộc đối thoại với Lâm Tĩnh Hoa là minh chứng.

-Một phế vật ngay cả Tâm Đan có không như ngươi, ta không có hứng thú.

Nhậm Thiên Tâm thu hồi ánh mắt nhìn rắc rưởi em trai, giọng điệu vô cùng xem thường.

Một trong Lục Kiệt như hắn mà lại ra tay với phế thải không có Tâm Đan, chuyện này mà lan truyền hắn sẽ rất mất mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN