Đệ Nhất Sủng
Chương 140: Giả sử hai người họ có quan hệ đặc biệt
“Tại sao bà ấy chỉ muốn gặp mỗi Cố Cơ Uyển vậy chứ?”
Câu hỏi này giờ đã trở thành câu hỏi mà ai nấy trong nhà họ Mộ, trừ bà cụ ra, đều vội vã muốn biết đáp án.
Hai cô con gái của nhà họ Mộ lại càng bứt rứt hơn nữa.
Nếu người bà nội muốn gặp là anh cả, anh hai hoặc anh ba thì các cô còn có thể tạm chấp nhận.
Nhưng vì sao lại là Cố Cơ Uyển chứ?
Một cô con dâu vừa cưới về nhà, không, thậm chí còn chưa cưới nữa kia, cô ta dựa vào đâu mà lại được bà nhất mực thương yêu vậy chứ!
Điều này cũng làm Cố Vị Y băn khoăn rất lâu.
“Thưa ông, hình như bà cụ Mộ rất thương Cố Cơ Uyển, rất có có thể có một lý do đặc biệt nào đó.”
Người đàn ông bên đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Cố Cơ Uyển có thật là con gái của nhà họ Cố các người không?”
“Là sao ạ?” Cố Vị Y sửng sốt, cô ta không ngờ người kia sẽ hỏi như vậy, chẳng lẽ…
“Ông cho rằng Cố Cơ Uyển và bà cụ có quan hệ đặc biệt nào đó sao?”
“Nửa năm trước bà ta có thuê thám tử tư, nhưng người của tôi không điều tra được là bà đang tra chuyện gì.”
Cổ Vị Y nghe người kia nói với chất giọng trầm thấp, một lúc lâu sau cô mới rầu rĩ trả lời: “Cố Cơ Uyển là con riêng của ba tôi, cô ta được sinh ra ở bên ngoài, sau đó lại được ba tôi đưa về nhà.”
“Còn về mẹ của cô ta tôi chẳng hề có chút ký ức gì, chẳng lẽ mẹ cô ta và bà cụ Mộ…”
Trước khi bà cụ vào nhà họ Mộ, ai biết được bà có đứa con riêng nào hay không chứ.
Lúc bà tới nhà họ Mộ cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, tuổi này đừng nói một đứa con gái, có mấy đứa cũng chẳng có gì lạ.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thản nhiên nói: “Muốn điều tra quan hệ giữa hai người họ thì cũng chẳng có gì khó.”
“Có cần tôi lấy thứ gì của Cố Cơ Uyển không?” Xét nghiệm DNA cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nếu Cố Cơ Uyển có quan hệ máu mủ với bà cụ thật thì việc bà giao cô ta cho cậu cả -người xuất sắc nhất nhà họ Mộ cũng không có gì là khó hiểu.
Sau khi bà cụ vào nhà họ Mộ thì chỉ sinh được một đứa con thôi, nhưng đứa bé đó cũng đã qua đời lúc tuổi đời còn rất trẻ rồi.
Cũng có nghĩa là bà cụ và các cậu trong nhà họ Mộ thật ra hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.
Nếu Cố Cơ Uyển là cháu ngoại của Cố Cơ Uyển thật thì tất cả mọi hành động lạ thường của bà đều đã được giải thích thỏa đáng.
Không ngờ con nhỏ Cố Cơ Uyển đó lại gặp chuyện may mắn như vậy!
“Cứ yên tâm, tôi sẽ lấy được đồ gì đó của Cố Cơ Uyển, còn bên bà cụ Mộ…”
“Cô chỉ cần đưa đồ của Cố Cơ Uyển cho tôi là được, về chuyện xét nhiệm cứ để tôi lo.”
“Tôi hiểu rồi.”
Sau khi cúp máy, Cố Vị Y tay vẫn cầm điện thoại im lặng hồi lâu.
Tại sao Cố Cơ Uyển lại may mắn thế chứ, chuyện tốt nào cũng bị cô ta chiếm mất.
Trước kia cô vẫn luôn thấy khó hiểu, Cố Cơ Uyển vừa xấu xí mà danh tiếng cũng chả tốt lành gì, bà cụ Mộ không lẽ bị mù rồi, lại cứ muốn cô làm cháu
dâu.
Bây giờ nghĩ lại thì mọi chuyện dường như cũng đã rõ ràng rồi.
Lúc Cố Vị Y xuống lầu thì Cố Kính Minh cũng đang ở trong phòng khách.
Cô ta suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên hỏi: “Ba, mẹ của Cơ Uyển trước kia làm nghề gì vậy, hai người quen nhau như thế nào?”
Cố Kính Minh ngớ người ra, ông ta không ngờ cô ta lại đột nhiên hỏi câu này.
Đã lâu vậy rồi, không lẽ trong lòng cô vẫn còn giận ông sao?
“Ba, con nghĩ là hiện giờ Cơ Uyển đang ở bên cậu cả nhà họ Mộ, mà con với cậu hai… Gần đây cũng có bước tiến lớn.”
“Cậu hai nhà họ Mộ cầu hôn với con à?” Mặt mày Cố Kính Minh phút chốc sáng bừng lên.
Nếu ngay cả cậu hai nhà họ Mộ cũng đính hôn với con gái ông, vậy thì công ty của ông lo gì không có mối làm ăn chứ!
Hai đứa con gái đều gả vào nhà họ Mộ, nhiêu đó thôi cũng đủ khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ ông ta.
Nể mặt nhà họ Mộ, bọn họ hẳn cũng sẽ đặc biệt để tâm đến công ty ông.
Cố Kính Minh càng tưởng tượng lại càng thấy phấn khích.
Cố Vị Y chỉ cần nhìn vẻ mặt ông ta thôi là đã đoán ngay ra được ông ta đang nghĩ gì rôi.
Tuy rằng trong lòng cô ta càng thấy khinh bỉ ông hơn, nhưng nụ cười trên môi cô ta thì vẫn rất dịu dàng hiều hậu.
“Sau này có khi con và Uyển Uyển lại có thêm một mối quan hệ nữa, nhưng ba cũng biết đó, con không quá hiểu biết về em ấy.”
“Có chuyện gì giữa con và Cơ Uyển vậy chứ?” Hiện giờ Cố Cơ Uyển cũng đã trở thành vợ chưa cưới của Mộ Tu Kiệt, dĩ nhiên ông ta không dám làm gì cô hết.
Cố Vị Y lại cười nói: “Cũng không có gì, con chỉ muốn sau này sẽ hòa hợp được với Uyển Uyển nên mới muốn hiểu em ấy hơn.”
Cố Vị Y không muốn cứ nhắc đến con nhỏ đó hoài, thế là cô quay về đề tài lúc ban nãy.
“Rốt cuộc thì mẹ của Uyển Uyển là ai vậy chứ? Bà là con gái nhà ai?”
“Con gái nhà ai gì chứ! Chỉ là người nhà bình dân thôi, năm đó ở trong quán bài…”
Cố Kính Minh dường như không hề muốn nhắc đến những chuyện đó.
“Bà ta đã mất lâu vậy rồi, còn nhắc đến làm gì, có khi cả Cơ Uyển cũng đã quên mất bà ấy rồi.”
“Chẳng lẽ bà ấy chưa bao giờ nhắc đến người nhà của mình sao? NHà bà ấy ở đâu? Có những ai?” “Bà ta chỉ là ột người phụ nữ bán rượu thôi, nhà không phải ở Bắc Lăng, ai biết nhà bà ta có những ai chứ?”
“Ba…
“Đừng nhắc tới người đó nữa, sau này cũng đừng nói đến bà ta trước mặt Cơ Uyển.”
Cố Kính Minh có hơi bực bội, ông ta đứng lên nhìn cô rồi nói: “Khuya rồi, đi ngủ sớm đi, ngày mai tới thăm bà cụ Mộ với ba.”
Bà cụ bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng ICU, dĩ nhiên là không thể nào vào thăm được, thế nhưng ông cũng phải làm gì đó để tỏ tấm lòng mới phải.
Ít nhất phải cho người nhà họ Mộ biết là ông rất quan tâm tới bà cụ.
Cố Vị Y nhìn theo bóng ông đi lên lầu, tại sao khi nhắc đến mẹ của Cổ Cơ Uyển thì ba lại có vẻ khó chịu như vậy chứ?
Nhưng nghe giọng điệu ông thì người kia hẳn không phải con cháu nhà dòng dõi gì.
Nếu không thì với tính cách của Cố Kính Minh, khi nhắc đến các cô con gái gia đình giàu sang chắc chắn sẽ rất tôn kính chứ không thể có vẻ khinh bỉ như vậy được.
Mẹ của Cổ Cơ Uyển rốt cuộc có phải con gái riêng của bà cụ Mộ không chứ?
Sáng hôm sau Cổ Cơ Uyển tỉnh dậy trong sự âu lo. Cô mở mắt ra, thứ đập vào mắt cô lúc này không phải là con gấu bông mà tối qua cô ôm, mà lại là…
“Cậu cả?” Cô giật hết cả mình, cuống quít chui ra khỏi lồng ngực anh.
Lông mày Mộ Tu Kiệt hơi chau lại, cứ thế bị cô đánh thức.
Lúc anh ở mắt ra thì cô bé trong lồng ngực đã chạy xuống giường rôi lặn mất tăm từ lâu.
Nhưng hôm qua được ôm cô vào lòng, tuy là không được làm chuyện đó đó nhưng anh lại thấy tâm hồn mình như được sưởi ấm vậy.
Cảm giác vô cùng thỏa mãn, vậy nên anh cũng ngủ ngon vô cùng.
Không lâu sau Cố Cơ Uyển cũng đã tắm rửa rồi thay đồ xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm.
“Đi học sao?” Mộ Tu Kiệt vẫn nằm trên giường nhìn ngắm khuôn mặt bị cô vẽ thêm các vết tàn nhang.
“Ừ.” Cố Cơ Uyển quay lưng về phía anh bắt đầu soạn tập sách.
“Sau khi tan học tôi sẽ tự tới bệnh viện thăm bà nội, anh không cần cho người tới đón tôi.”
Suốt ngày cứ đưa đón ngoài cổng trường như vậy thì có khi cô lại bị dính phốt là đang được sugar daddy nuôi mất.
Nếu được thì cô chỉ muốn làm một cô sinh viên bình thường, cứ vậy lặng lẽ mà sống cuộc sống của mình thôi.
Dù gì thì hai năm sau cũng sẽ chia tay thôi, đến lúc đó cuộc sống của cô sẽ không còn dính líu gì đến Mộ Tu Kiệt nữa.
Vậy nên cô không được cho phép mình quen với những tháng ngày có anh ở bên, có vậy thì hai năm sau cô mới không đau khổ vì mất đi anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!