Đệ Nhất Sủng - Chương 31: Cô gái, quẹt thoải mái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Đệ Nhất Sủng


Chương 31: Cô gái, quẹt thoải mái


Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy cổ bỗng nhiên lạnh lẽo, hình như, có loại dự cảm không được tốt?

“Phải…” Cô siết chặt quả đấm, nói cho mình, lần này không thể cúi đầu trước Mộ Tu Kiệt.

“Tôi sẽ không tuyệt giao với bọn họ, cậu cả Mộ, anh không cần…”

“Cái cậu rất có khí chất, tên Hạo Phong?” Rất đẹp trai? Rất MAN?” Ha! Muốn chết có phải không?

“Làm sao… A! Anh làm gì đó?” Tay đặt đâu đấy!

Cố Cơ Uyển bị dọa lập tức giãy giụa, hai tay mò ra sau lưng tìm kiếm, muốn đẩy tay anh ra khỏi người mình.

Nhưng mà, không đẩy được chút nào!

“Mộ Tu Kiệt, anh chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề sao?” Lại hạ thủ với cô

“Tôi làm gì cô sao?” Tay anh luôn đặt ở đây, là chính cô đẩy không ra mà thôi.

Xúc cảm phía dưới, dường như cũng không tệ, nhưng, vừa nghĩ tới cái người tên Hạo Phong ở trong lòng cô vừa đẹp trai vừa MAN,, đôi mắt của cậu cả Mộ trong nháy mắt trở nên thâm trầm.

Bỗng nhiên, anh nâng tay lên, một cái bốp rơi xuống: “Ở trước mặt vị hôn phu của cô si mê người đàn ông khác, gan to đấy!

Bốp một tiếng, cơn đau nhói lập tức từ cái mông nhỏ truyền ra.

Cố Cơ Uyển mở to đôi mắt, thở hổn hển! “Mộ Tu Kiệt, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi!”

Bực nhất chính là, dựa vào cái gì đánh chỗ đó của cô… chỗ đó! “Tôi không phải con nít, buông tôi ra!”

Chỉ có con nít mới bị phạt như vậy, anh quá sỉ nhục người ta rồi!

“Vậy à?” Đôi mắt của người đàn ông, nhìn chằm chằm gò má quật cường của cô: “Cô đây là muốn nhắc nhở tôi, cô không còn nhỏ nữa?”

“Tôi đương nhiên không còn nhỏ nữa!” Kiếp trước, cô đã sống đến hai mươi ba tuổi, cũng kết hôn lập gia đình rồi, nhỏ chỗ nào?

“Cô…”

Cơ thể bỗng nhiên bị người ta lật ngược, Cố Cơ Uyển đối diện với anh, đôi mắt quả hạnh trợn tròn.

“Là không nhỏ.” Ánh mắt Mộ Tu Kiệt rơi xuống, hô hấp lại rối loạn.

Anh đang nhìn cái gì?

Cố Cơ Uyển theo tâm mắt anh, cúi đầu nhìn, đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng.

“Không cho phép nhìn!” Tên khốn kiếp!

Cổ áo của cô bị kéo ra lúc nào? Nút áo vừa rồi rõ ràng còn cài tốt.

Cố Cơ Uyển rốt cuộc có cơ hội từ trên đùi anh ngồi dậy, tay chân luống cuống nhanh chóng kéo cổ áo mình lên.

“Tự cô kéo quần áo ra, không phải là để cho tôi nhìn sao?” Người đàn ông cũng không ngăn động tác của cô, chỉ là nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn hốt hoảng của cô.

Đây chính là mặt mũi thật của cô sao? Kỳ quái chính là, tối nay lúc vừa đi vào phòng ăn, anh nhìn một cái đã nhận ra cô.

Mặt đầy tàn nhang, rõ ràng là rất khó coi, nhưng, nhìn lâu rôi dường như cũng thuận mắt.

Thậm chí, anh còn cảm thấy, trên mặt cô gái có chút tàn nhang, cũng khá đáng yêu.

“Tôi không có!” Cố Cơ Uyển thở hổn hển, trợn mắt liếc anh.

Cô cố ý kéo quần áo ra lúc nào? Rõ ràng là vừa rồi nằm trên đùi anh giẫy giụa, không cẩn thận kéo ra.

Người này, luôn cho cô tội danh không có chứng cứ! Lại muốn nói cô câu dẫn anh có phải không?

Dáng vẻ nha đầu này đề phòng anh khắp nơi, khiến anh có hơi khó chịu, ở bên cạnh tên Hạo Phong kia, có phải đặc biệt buông lỏng thậm chí là chủ động hay không?

Nhưng điều anh càng khó chịu là, biểu hiện bây giờ của mình coi là cái gì? Sợ cô vợ nhỏ bị cướp đi sao?

Thật là rối loạn.

Ngón tay thon dài khêu khêu, không biết điếu thuốc rơi vào đầu ngón tay lúc nào, Mộ Tu Kiệt nghiêng đầu, muốn châm lửa.

Cố Cơ Uyển lại trợn mắt nhìn anh nói: “Ngày ngày không phải hút thuốc thì uống rượu, sớm muộn cũng đi đời!”

Chất lượng giấc ngủ của anh rất kém, chỉ là bởi vì thể trạng đặc biệt tốt, cho dù ba ngày ba đêm không ngủ, cơ thể cũng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng, kiếp trước cô từng học dược, hút thuốc sẽ ảnh hưởng giấc ngủ, quanh năm ngủ không được tốt, có là người sắt khỏe mạnh đi nữa cũng sẽ không chịu nổi.

Bớt hút thuốc, có lẽ có thể thay đổi tốt một chút.

“Quan tâm tôi?”

“Ai quan… Phải! Tôi quan tâm anh, cậu cả Mộ” Thật muốn trợn mắt! Ánh mắt dọa người thì giỏi lắm? Còn không cho người ta nói thật?

Có điều, vừa rồi suy nghĩ nhiều như vậy, đó là biểu hiện quan tâm anh sao?

Cố Cơ Uyển hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác nhìn cửa sổ.

Không rảnh mà quan tâm anh, kiếp trước bị anh tổn thương còn chưa đủ sâu sao?

Quả thật là cả đời đều hủy trong tay anhl

Mặc dù người ta thật ra cũng không làm gì, nhưng mà, chính là cái gì cũng không làm, hại cô khổ cả đời!

Cô hình như không phát hiện, mình bây giờ vẫn ngồi trên đùi Mộ Tu Kiệt, mà người phía sau, dường như cũng không có ý nhắc nhở cô.

Nhìn bộ dạng cô nhóc này quật cường, chẳng biết tại sao, đột nhiên, tâm trạng dường như khá hơn nhiều.

Đầu ngón tay anh khẽ búng, điếu thuốc kia bị anh tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh.

“Có lời gì muốn nói với tôi không?”

“Không có gì muốn nói!” Một câu cũng không muốn nói! Người đàn ông cười nhạt, đáy mắt lướt qua ý cười hiếm thấy, vui vẻ này, ngay cả chính anh cũng không nhận ra được.

“Là muốn về nhà rồi nói?” Anh nhướng mày, tay đặt trên eo cô, nhẹ nhàng đỡ cô.

Eo này, còn nhỏ hơn so với tưởng tượng của anh.

Vốn Cố Cơ Uyển muốn nói, ai muốn về nhà với anh, nhưng nghĩ ngợi, chợt nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn anh, có hơi bất ngờ.

Anh thế mà lại nhớ lời cô!

Lúc đó là ở phòng ăn, cô nói muốn nói chuyện với anh, mà anh nói, về nhà nói saul

Chuyện này, chính cô cũng sắp quên mất, không nghĩ tới cậu cả Mộ bận trăm công ngàn việc, lại nhớ ở trong lòng.

Suy nghĩ một chút, cô ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng mặt đối mặt với anh.

“Hôm nay tôi quẹt thẻ của anh.” Vẻ mặt cô hơi nghiêm túc, bởi vì, chuyện muốn nói là chuyện nghiêm túc.

Đôi mày kiếm của Mộ Tu Kiệt hơi cau lại, bàn tay nắm eo cô.

Anh hơi xoắn xuýt, nên ném cô ra ngoài, hay là, mặc cho cô tiếp tục gieo họa mình?

Nha đầu này vì nói chuyện với anh, xoay người đối mặt anh, nhưng có lẽ cô không nghĩ đến, mình bây giờ đang ngồi trên đùi anh.

Giống như, tiệc đính hôn đêm đó, cô cũng như bây giờ vậy.

Chỉ là cô lúc đó, say mê, điên cuồng, giống như con mèo hoang nhỏ. Vừa nghĩ tới cái eo thon nhỏ và sự ấm áp của cô, hô hấp của Mộ Tu Kiệt phút chốc trở nên nặng nề hơn.

Bàn tay nắm chặt eo cô, cũng không tự chủ siết chặt.

Giọng anh có hơi khàn: “Sau này quẹt thẻ, không cần nói với tôi”

Thẻ này, vốn dĩ chính là cho cô.

Nếu không phải đã sống một đời, Cố Cơ Uyển thật sự bị vẻ đẹp trai này của cậu cả Mộ, làm mê muội đầu óc.

Đàn bà thích nhất đàn ông làm gì? Đương nhiên là, móc một tấm thẻ đen ra, thâm tình nói: “Cô gái à, quẹt thoải mái!”

Nhưng cô đã sớm thấy rõ ràng, người đàn ông này có thể để cho người ta tùy ý quẹt, nhưng, tuyệt đối sẽ không thâm tình.

Tỉnh táo lại chút! Đừng vì giọng điệu khàn khàn của người ta, lại mê muội!

“Không, đó là tiền của anh, tôi sẽ trả.” Điểm này nhất định phải nói rõ.

Mộ Tu Kiệt nhíu mày: “Trả?”

“Đúng!” Nhất định phải trả! Cô tuyệt không làm sâu mọt của xã hội! Lại càng không muốn làm ký sinh trùng bên cạnh cậu cả Mộ.

“Tôi bây giờ không có tiền, có điều, tôi có thể dùng phương thức điều chế để trả ”

Người đàn ông lại chỉ nhìn chằm chằm vào nơi hai tay mình khép lại.

Thì ra eo cô gái này thật sự có thể dùng hai tay ôm lấy, anh là lần đầu tiên, phát hiện bí mật này.

Cảm giác ôm cả người cô trong lòng bàn tay, dường như, cũng không tệ.

Đêm qua, dường như anh cũng như vậy, nắm eo cô, cho cô ở trên đùi anh, điên cuồng lắc lư…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN