Đệ Nhất Tiểu Thư . - Chương 1 : Đại tiểu thư Vương gia .
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đệ Nhất Tiểu Thư .


Chương 1 : Đại tiểu thư Vương gia .


Chương 1

Vào ngày này năm trước , tôi từng là một cô gái vùng quê , một nữ sinh cấp ba bình thường với những hoạt động sinh hoạt hoàn toàn không chút cầu kỳ . Tên là Tịnh Kỳ và mang họ Lâm , lớn lên bên ông bà ngoại đã về hưu vì tuổi già sức yếu , người mẹ quá cố đã từ trần , dù chỉ một mình , nhưng tôi vẫn luôn hài lòng về cuộc sống của mình , tôi không đòi hỏi hay cần những thứ xa hoa mỹ miều .

Tôi chỉ cần sự thảnh thiên trong tâm hồn .

Tuy nhiên …

Ngày này vào năm tiếp theo , tôi đã không còn như vậy . Thật chẳng hiểu làm sao mà lão già ấy tìm được ngôi làng này , tìm được Tịnh Kỳ tôi , không những thế , lão ta thản thiên vào trong nhà ngoại tôi nhâm nhi trà thơm và dùng bánh . Trông lão ta ung dung , khiến tôi khó chịu đứng ngồi không yên , định mở miệng , nhưng lão ta đã tiến trước một bước .

\” Tiểu Kỳ con gái cưng của ta . ~ \”

Một ông bố cưng chiều đứa con gái đến ám ảnh . Thật sự … kinh tởm .

Một cuộc đối thoại giữa ông ngoại và lão già diễn ra êm đềm , không tiếng động mạnh hay cãi nhau ầm ĩ dù lão ta là người đặt tờ giấy ly hôn trước mặt mẹ tôi , càng tệ hơn , bà ngăn cản tôi khỏi cuộc trò chuyện , không cho phép tôi nghe bất cứ điều gì liên quan đến .

Ngày hôm sau , tôi đã biết , ngoài thân phận ông bố ám ảnh con gái ra , Vương Thuần đồng thời chính là người sáng lập và đứng đầu tập đoàn quốc tế Kỳ Vương , tiếng tăm vẻ vang khắp đất nước K không một ai không biết đến lão ta . Những khu đất trống ở vùng quê , ngoài ngoại ô , … đều thuộc quyền sở hữu của Kỳ Vương , đính tên cũng là lão ta .

Đùa chắc ? Cái người đàn ông lúc nào mặt cũng cười toe toét như kẻ ngốc ?! Sáng lập , đứng đầu một tập đoàn mang tầm quốc tế ?!

Không lẽ … làm ơn đừng mà …

\” Tiểu thư ?! \”

\” Đúng vậy , ngay từ giây phút con ra đời , con đã là đại tiểu thư của Vương gia . \” Ngồi bắt chéo chân trên ghế gỗ , lão ta mỉm cười nói .

Tâm trí rối loạn , dường như tôi không thể tiêu hóa hay chấp nhận sự thật này . Lâm Tịnh Kỳ tôi , một tiểu thư ? Một đứa con gái quê mùa như tôi mà ra dáng tiểu thư kiểu gì chứ ?!

\” Không thể nào … \” Tôi ôm đầu , miệng lẩm bẩm , âm thầm cầu xin không phải sự thật .

\” Dù như thế nào , đó vẫn là sự thật . Tịnh Kỳ , từ ngày con ra đời , con đã mang trách nhiệm và bổn phận trở thành người thừa kế của Vương gia . Ông bà tin con sẽ thành công . Và nếu con nhớ nhà , con có thể trở về bất cứ lúc nào con muốn … \”

Ông bà nhìn tôi trìu mến , đầy tình thương khiến tôi không khỏi xúc động , lòng ấm áp hơn bao giờ hết . Cuối ngày , mặt trời lặn xuống đồi núi cao , bầu trời nhuộm màu hoàng hôn tuyệt đẹp , cũng là lúc tôi tạm biệt nơi này , ngồi trên xe , mang bầu không khí tươi thắm lạ thường , ngoại trừ người tài xế , lão già ấy vẫn một biểu cảm hớn hở như một kẻ ngốc , phấn khởi cấm máy tính bảng , nhấn màn hình .

\” Tiểu Kỳ , con thấy thế nào ? \”

Vương Tuần lão gia đưa máy tính bảng , trên màn hình hiện những hình ảnh chụp cách góc khác nhau của một căn phòng rộng lớn , trang trí bắt mắt , màu sắc hòa hợp , thiết bị đồ dùng tiện nghi đầy ấp , … Màu tím nhạt dịu , màu tôi thích .

\” Nhưng sao tự nhiên đưa tôi xem ? \”

\” Vì đây là phòng con ! ~ \” Lão già ấy cười ôn hòa với tôi , bỗng nhiên , cảm giác lâng lâng ấm áp tràn ngập bên trong lòng tôi , làm sao lão già ấy biết màu sắc ưu thích của tôi ?

Đưa ánh mắt khó hiểu chăm chú nhìn ông ta , tôi bị một phen giật mình đến đau tim khi bắt gặp ánh mắt của lão ta , lão già ấy cứ cười mãi , một nụ cười dịu dàng , như một kẻ ngốc … Vương Thuần trở lại công việc dang dở , tôi cũng không biết bắt chuyện , nên giữa hai người mang bầu không khí trầm lặng đến cuối địa điểm .

~~~***~~~

Chiếc xe đen bóng dừng bánh trước khung cổng sắt , bất ngờ , cổng sắt đen mở rộng , chậm rãi lăn bánh đều vào trong , dừng hẳn trước bục thềm cửa gỗ lớn . Hàng loạt người hầu xuất hiện , đứng nghiêm chỉnh thành từng hàng , đồng loạt cúi thấp người , vệ sĩ cao mặc âu phục đen mở cửa , xuất hiện một ông lão già , trang phục quản gia chỉnh tề ngay ngắn phía trước cửa xe .

… Tôi thực sự không muốn ra chút nào .

Mấy người giàu có luôn chào đón như vậy sao ?!

Như thế nào , tôi vẫn là một cô gái vùng quê , hoàn toàn không quen với những thứ xa hoa và sang trọng , đón nhận bàn tay từ lão già , tôi rụt rè bước khỏi xe , trông những con người đang cúi đầu chào khiến tôi không khỏi khó xử .

\” Kính chào đại tiểu thư Tịnh Kỳ . \” Họ đồng loạt cất tiếng .

\” Xin … xin chào mọi người … \” Cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện , tôi sẽ hoà nhập giới thượng lưu kiểu gì nếu cứ gượng ngạo như thế này , tôi tự hỏi .

\” Ông xã . ~ \”

Một giọng nói ngọt ngào vang , từ khoảng cách không xa , một phụ nữ trẻ trung xuất hiện , khuôn mặt trang điểm sắc xảo , nổi bật đôi môi đỏ rượu , thân hình nóng bỏng uyển chuyển bước đến cạnh Vương Thuần , bộ ngực tròn trĩnh cùng nước da trắng nõn áp sát cánh tay lão già ấy , bắt gặp ánh mắt của tôi , bà ta nở nụ cười duyên dáng .

\” Chào con , tiểu Kỳ . ~ \” Ngọt lịm . Đến mức muốn tiểu đường .

Tôi hứng thứ nhìn biểu cảm của lão già , hoàn toàn khác xa so với dự đoán của tôi , hình ảnh ông bố Vương Thuần trong trí nhớ , dáng vẻ vụng về , gương mặt ngại ngùng trước phụ nữ , và người phụ nữ ấy , là mẹ tôi . Nhưng không , gương mặt không cảm xúc , không lấy một ánh nhìn lên người đàn bà kế bên , dù sức hấp dẫn khó cưỡng từ vũ khí chết người của đàn bà đang hiện ngay trước mắt . Ông ta cử động nhẹ , dễ dàng thoát khỏi bộ ngực vĩ đại của bà ta , di chuyển gần bên tôi , nụ cười ôn hòa một lần nữa trên môi .

\” Kỳ Kỳ hẳn con đã mệt , cha dẫn con đến phòng nghỉ ngơi nhé . \”

Hoàn toàn không xem sự tồn tại của người đàn bà kia . Lão già Thuần cũng cứng rắn nhỉ ?

\” Xin chào ạ . \” Vẻ mặt không căm chịu của bà ta khiến tôi có chút hứng thú , hẳn vợ hai của lão Thuần đây mà . Theo phép tắc giao tiếp , tôi lịch sự chào .

\” Ta là Kiều Minh Ngọc , từ nay hãy gọi ta là mẹ nhé . \” Bà ta tiến gần tôi , cơ thể tỏa ra một mùi hương nồng nặc , bốc mùi nước hoa đến ngạt thở , rút cuộc bà xịt bao nhiêu lít nước hoa lên người bà vậy ?!

Nguyên chữ đắc ý hiện lên gương mặt bà ta , thừa nước làm tới , tôi chỉ chào hỏi thân thiện , lịch sử nhưng có lẽ bà ta hiểu sâu xa vấn đề , câu nói hàm ý như ra lệnh , khiến tôi có chút khó chịu . Gọi một người đàn bà xa lạ , không hề sinh ra mình là một tiếng mẹ . Bà nghĩ tôi sẽ dễ dàng bị bắt nạt vậy sao ?

\” Người vợ thứ hai của chồng gọi là gì nhỉ ? … A , dì ghẻ , phải không ạ ? \”

\” Tiểu Kỳ của cha , thật thông minh . ~ \”

Kều Minh Ngọc thoáng ngạc nhiên , thầm cắn môi đưa ánh mắt căm ghét nhìn tôi , nhưng vẫn vào tròng mắt của tôi , dù đã nhìn và đã biết , tôi vẫn ung dung như bản thân không hề làm gì sai . Nhưng tôi thật không ngờ , lão Thuần kế bên cũng thuận theo tôi , thừa cơ hội ôm chầm lấy tôi , xoa đầu âu yếm đầy cưng chiều , bàn tay tôi nằm gọn trong lòng bàn tay ông ta , sánh bước ngang tôi , dẫn tôi vào trong , không quên buông một câu với bà ta .

\” Kiều phu nhân nghỉ ngơi . \” Nhưng ánh mắt không hướng về phía bà ta .

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN