Đế Quân - Chương 114: Vân Thái Hư.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Đế Quân


Chương 114: Vân Thái Hư.



– Lăng nhi!

Thần Dạ khẽ cười khổ:

– Thần Dạ ca ca trước kia thật xin lỗi người nhà của mình, từ bây giờ cũng muốn thật xin lỗi ngươi, thật xin lỗi!

Thần Dạ buông tay, muốn đem lòng bàn tay lạnh như băng kia buông ra, nhưng làm sao cũng không thả ra được.

Huyền Lăng công chúa nắm chặt tay của hắn nói:

– Ngươi không phải là còn muốn nghe lựa chọn của ta sao?

– Lăng nhi?

Huyền Lăng công chúa kiên định nói:

– Ta tự nhận, ta quả thật không làm được việc buông tha cho cái hoàngthất này, nhưng quá nhiều người ở trong hoàng thất rồi, nhiều đến mức có chút ít người mà không thể không bỏ qua, ta chỉ cầu ngươi…

– Không thể nào đấy!

Thần Dạ bất đắc dĩ hạ quyết tâm, hất bàn tay của Huyền Lăng công chúara, sải bước đi ra ngoài, bất kể người ở phía sau gọi hắn như thế nào,cuối cùng cũng không quay đầu lại!

Gió lạnh đập vào mặt lại để cho Thần Dạ không cảm giác được thấu xương của gió lạnh…

– Lăng nhi, thật xin lỗi!

Đối mặt với Huyền Lăng, Thần Dạ chỉ có thể nói một câu như vậy.

Không sai, trong hoàng thất, Huyền Lăng có rất nhiều người có thể bỏqua, nhưng có một người nàng nhất định không cách nào bỏ được, mà ngườinày cũng chính là đối tượng đầu tiên mà Thần Dạ muốn tru diệt – Đươngkim Hoàng Đế!

Vô luận kiếp trước kiếp này, đương kim Hoàng Đế đều là đối tượng tất sát của Thần gia, cái tâm nguyện này sẽ không mất đi ở trong lòng Thần Dạ.

Hoàng Đế không chết, Thần gia không yên!

Lấy cơ trí cùng thủ đoạn của đương kim Hoàng Đế, chỉ sợ đến cuối cùngbiết rõ đại thế đã mất, nhưng chỉ cần hắn không chết, sớm muộn còn cóthể ngóc đầu trở lại.

Thần Dạ không có ý đi ép bất luận kẻ nào làm ra bất kỳ quyết định gì,đây là quyết định mà tự mình Hoàng Đế đã làm ra, như vậy sống hay chếtcuối cùng chỉ nhìn vào bản lĩnh của mỗi người.

Nếu ở trong trận tranh đấu này Thần gia thua, Thần Dạ cũng chỉ oán chính mình vô dụng, đạo lý đồng dạng, hắn cũng không thể đáp ứng Huyền Lăngbỏ qua cho Hoàng Đế.

Có lẽ ký ức nào đó trước kia, chỉ cần hoàng thất đại bại chạy đi, ThầnDạ còn có thể bỏ qua cho một lần, nhưng hiện tại là không thể nào.

Chuyện cũ từng màn, nhất là giấc mộng kia mà hắn nói với lão gia tửthỉnh thoảng ở trong đầu hiện lên một lần, nó đang nhắc nhở Thần Dạ,Thần gia từng có qua một lần bị diệt, người của Thần gia từng bước đilên con đường Hoàng Tuyền.

Máu của nhiều người như vậy đem trọn cái Trấn Quốc vương phủ đều nhiễmđỏ, vị đạo huyết tinh nồng đậm bao trùm cả đế đô hoàng thành, trongchuyện này có bao nhiêu hận, có bao nhiêu bất đắc dĩ…

Mặc dù hiện tại trọng sinh mà đến, đồng dạng chuyện còn chưa xảy ra,nhưng không có nghĩa là khi mình trọng sinh có thể đem những chuyện phát sinh hết thảy trong trí nhớ đều biến mất.

Không lau đi được, hết thảy tất cả ở trong trí nhớ của Thần Dạ trở thành dấu vết khắc vào thật sâu, cho dù là chết, cho dù là lục đạo luân hồi,đều phải ở trong trí nhớ của Thần Dạ lưu lại một cái ấn ký.

Tâm của Huyền Lăng, kiếp này phụ, tình của Huyền Lăng, kiếp này vô duyên tiếp nhận, thật xin lỗi!

Gió càng lúc càng lớn, trên đường dài dần dần càng ít người, sắc trờicũng không còn sớm, cho nên có một chút cửa hàng ở bên đường đang thuthập đồ đạc chuẩn bị đóng cửa.

Thần Dạ cứ như vậy chậm rãi đi lại, cho đến phía trước xuất hiện mộtngười, mặc dù chỉ là một người nhưng thật giống như người này là một cựnhân vô cùng to lớn, đem con đường này toàn bộ chiếm cứ lấy, để cho Thần Dạ không cách nào lướt qua hắn tiếp tục đi về phía trước.

Người này, Thần Dạ biết, chính là trung niên nhân kia đi theo bên cạnh Hoàng Đế ở trong hoàng cung.

Ở bên cạnh Hoàng Đế, khí tràng của người này cũng là rất đủ, không cóchút nào thiếu sót, ở bên cạnh hắn là người thống trị của Đại Hoa hoàngtriều, vậy mà vẫn có ngạo khí đặc biệt thuộc về hắn.

Giờ phút này đang ở trên đường dài, ngạo khí của trung niên nhân chính là càng thêm uy vũ!

Một lần đứng này của hắn phảng phất cả thiên địa liền do một người sởhữu, lấy hắn làm trung tâp, phảng phất cái đế đô này chỉ có một mình hắn tồn tại, mà những người khác đều trở thành con kiến hôi.

Đây là một loại khí thế, một loại khí thế to lớn bễ nghễ thiên hạ thương sinh!

Khí thế như vậy khiế cho người ta sợ hãi!

Thần Dạ lại càng rõ ràng nhìn thấy, cuồng phong phiêu đãng ở trong không gian hôm nay dĩ nhiên là lấy người trung niên này làm trugn tâm phátra, nếu như người này không cho phép, như vậy lãnh phong liền phải tảnra.

Đều có thể khống trụ thiên khí biến hóa, tu vi như thế Thần Dạ đều không thể suy đoán, trung niên nhân này rốt cuộc là ở cảnh giới nào!

Song khí thế mãnh liệt như thế chợt có người đi qua lại cũng là chưatừng nhận thấy được, bọn họ đi qua giống như là bình thường, lẳng lặngtiêu sái mà qua, chỉ có Thần Dạ mới có thể cảm thụ được.

Đối với khí thế tự thân phát ra dĩ nhiên đạt tới trình độ như thế, tu vi bực này Thần Dạ cũng không dám phán đoán, lão gia tử nhà mình nếu nhưđối mặt có phải là đối thủ của hắn hay không.

– Ngươi ở chỗ này đặc biệt chờ ta?

Thần Dạ chậm rãi tiến lên mấy bước hỏi.

Cao thủ như thế, Thần Dạ ngay cả muốn chạy trốn cũng không cách nào làmđược, còn không bằng trực tiếp một chút, thống khoái một chút.

Trung niên nhân gật đầu cười nói:

– Là bệ hạ để cho ta ở chỗ này chờ ngươi.

Khí thế của trung niên nhân có đủ, nhưng bởi vì nguyên nhân tướng mạo,vô luận như thế nào cũng không cách nào tương tự được với loại cảm giáckhông giận tự uy kia của Hoàng Đế cùng lão gia tử nhà mình, nụ cười nàycàng làm cho người ta cảm thấy tức cười.

Thần Dạ không dám cười, ở dưới khí tràng cường đại của đối phương bao phủ, hắn có thể nói được cũng là đặc biệt cố hết sức.

– Hoàng Đế hắn cho ngươi tới giết ta?

Nghe vậy, trung niên nhân kia lại cười:

– Liên hướng ngươi hỏi một câu như vậy, ta liền là có thể biết đượcngươi, bao gồm cả Thần gia ở bên trong đối với bệ hạ quả nhiên là bấttrung.

– Ha hả!

Thần Dạ cũng là cười cười nói:

– Lương tướng chọn minh chủ, trung với bất trung không phải là ngươi, cũng không phải là Hoàng Đế định đoạt!

Trung niên nhân cau mày nói:

– Ý của ngươi là nói đương kim bệ hạ không phải là minh chủ?

– Nếu không, ngươi cho rằng như thế nào?

Thần Dạ giễu cợt cười nói.

Toàn bộ thiên hạ, người nào không biết, lại có người nào không hiểuđương kim Hoàng Đế kiêng kỵ lão gia tử nhà mình, kiêng kỵ thực lực cùnguy vọng của Thần gia ở trong quân.

Tất cả hành động nhằm vào Thần gia cũng là Hoàng đế sợ không chấn được công lao rất cao của lão gia tử, cho nê muốn giết đi!

Tuy nói Hoàng Đế cao cao tại thượng, muốn cái gì cũng có thể, giết người tự nhiên cũng là có thể, nhưng cũng không có quy định người bị giếtliền nhất định phải lau sạch cổ chờ người đến giết.

Con thỏ nóng nảy còn có thể dã đấu một phen, Hoàng Đế cố nhiên là mộtđầu Chân Long, Thần gia nhưng cũng không phải là một con thỏ ôn thuận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN