Đế Quân
Chương 116: U Minh Thiết Vệ. (2)
Không nghĩ tới hôm nay ởtrong nội tâm Thần Dạ có một người vị trí tương đương lại là thanh daonhọn của Hoàng Đế, hơn nữa còn muốn tự thân đánh chết chính mình.
Nghe vậy Vân Thái Hư cười nhẹ nói:
– Có nắm chắc hay không tạm thời không nói đến, Thần Dạ, ngươi vẫn làkhông biết ta vốn chính là người mà bệ hạ tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
– Cái gì?
Thần Dạ không khỏi thất kinh, vẻn vẹn là trong nháy mắt tựa hồ tất cả nghi vấn ở trong đầu thoáng cái đều được giải khai.
Thế nhân đối với sự thần bí của Vân Thái Hư quá mức hướng tới, cũng quámức không giải thích được, tại sao hắn có thể biets được những bí mậtđược ẩn tàng kia ở trong đế đô hoàng thành, tại sao hắn đối với thiênphú của mọi người đều là quen thuộc như vậy…
Thì ra hết thảy sau lưng những cái này đều có bóng dáng của Hoàng Đế.
Lúc này Thần Dạ mới chợt hiểu ra, cười khổ một tiếng, không phải làđương kim Hoàng Đế ra thì còn có ai có thể biết nhiều như vậy? Nhưng đạo lý dễ hiểu như vậy lại qua nhiều năm như thế chẳng có ai liên tưởngtới.
– Một khi đã nói nhiều như vậy, dứt khoát nói cho ngươi biết một chuyện.
Vân Thái Hư nói:
– Thiết lập đế đô Tuấn Ngạn bảng thật ra vốn là ý tứ của bệ hạ, bệ hạ là muốn cho ngươi đứng ở đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của đôngđảo mọi người, để cho rất nhiều người tới khiêu chiến ngươi, tiến tớikhiến cho ngươi không cách nào chuyên tâm tu luyện được.
– Hơn nữa lấy thời cơ lúc ngươi còn trẻ mà tự ngạo khiến cho Thần gia càng có thêm nhiều địch nhân!
Thần Dạ không khỏi lạnh lùng cười một tiếng nói:
– Có lẽ ở trong lòng Hoàng Đế, địch nhân chân mính muốn vì ta mà tạochính là Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đi? Đáng tiếc các ngươi lúc ấy còn không nghĩ tới, hai vị này vốn là huynh đệ tốt nhất của ta!
– Không sao!
Vân Thái Hư khẽ thở dài một tiếng nói:
– Đây là sai lầm lớn nhất của bệ hạ và ta, ngay cả cái này cũng không tra được rõ ràng.
– Hắc hắc!
Thần Dạ bỗng nhiên cười một tiếng quái dị:
– Ngươi thật cho là năm đó ta hùng cứ ở đầu bảng Tuấn Ngạn, sau đó ý khí phong phát, thật sự là tâm tính còn trẻ sao?
– Ân?
Vân Thái Hư chau mày một chút.
Thần Dạ giễu cợt nói:
– Ở lúc ấy ta mặc dù không rõ ràng lắm là bảng này như thế nào trong một đêm xuất hiện, nhưng mà hiểu được đối với ta mà nói cũng không phải làchuyện quá tốt, mà sau khi ta danh chấn đế đô ta cũng có chút rõ ràng,đế đô Tuấn Ngạn bảng có lẽ bản thân chính là một âm mưu. Cho nên…
– Biểu hiện lúc đó của ta liền là cố ý làm vậy, để cho những người kiatự chui đầu vào lưới. Bằng không năm đó tại sao lại có nhiều người chếtnhư vậy? Chẳng lẽ các ngươi thật cho là ta đang lập uy sao?
– Thần Dạ, chúng ta xem thường ngươi quá nhiều rồi.
Vân Thái Hư cảm thán không thôi, đồng thời sát cơ càng thêm lẫm liệt:
– Có biết, ngươi biểu hiện ra càng ưu tú, sát ý trong lòng bệ hạ càngnặng, nếu không có phát sinh ra chuyện ở Bắc Vọng sơn, mấy năm trướcngươi liền nên chết rồi.
– Thật vất vả khôi phục một thân thiên phú tu luyện lại không biết giấutài, ẩn nhẫn làm đầu, ngược lại rêu rao như thế, chết rồi thì đó cũng là ngươi tự chuốc vạ vào mình, không trách được người khác!
– Vân Thái Hư, tự tin của ngươi thật lớn!
Thần Dạ mi mắt đều lạnh lại, tiểu đao trong tay chậm rãi hiện lên, từtrong tiểu đao, năng lượng vô cùng mạnh trong nháy mắt rót vào tự thân,sát na tiếp theo một đầu tóc dài đen nhanh biến thành một mảnh xámtrắng.
Tu vi của Vân Thái Hư quá cao, không dung cho Thần Dạ có nửa điểm may mắn!
Thần sắc của Vân Thái Hư hơi động một chút, hiển nhiên bị cái gọi là mật pháp này của Thần Dạ khiến cho kinh ngạc, bất quá hắn đối với mình càng thêm tự tin, chính là khinh thường cười nói:
– Ta biết Thần Trung xử sự rất cẩn thận, mà ngươi hiện tại lại càng làbảo bối của Thần gia, U Minh thiết vệ, đi ra ngoài đi, dấu diếm được mọi người trong đế đô, đừng nghĩ giấu được ở trước mặt ta.
Liền ở trong tiếng nói này có năm đạo thân ảnh từ năm góc bí mật ở xungquanh phi lướt ra, tựa như là u linh đem Thần Dạ bảo hộ ở chính giữa.
Năm người toàn thân đều là hắc sắc y bào bao phủ, chỉ chừa một đôi mắtra, bọn họ mới vừa xuất hiện, khí thế hùng hậu dữ dội tuôn ra đan xenvào trong không gian, nhất thời để cho áp lực của Vân Thái Hư tác độngvào Thần Dạ nhỏ đi rất nhiều.
– Thế nhưng chỉ có năm người, xem ra Thần Trung đối với lực uy hiếp củachính mình quá tự tin rồi. Cũng được, U Minh thiết vệ chính là lượng bíẩn cường đại nhất của Thần gia, bồi dưỡng ra mỗi người cũng là cực kỳkhó khăn, giết năm người các ngươi bao gồm một tên Thần Dạ cũng đủ đểcho Thần gia khó có thể chịu được.
– Oanh!
Một trận ba động kịch liệt, ở thời điểm thân ảnh của Vân Thái Hư nhưmuốn hóa thành hư vô, ở trong không gian chợt bắt đầu dũng động!
Chỉ là trong nháy mắt kỳ nhân Vân Thái Hư còn đứng ở nguyên chỗ, nhưngnếu nhắm mắt lại mà nói liền không cách nào cảm ứng được sự hiện hữu của hắn, giác quan cổ quái như thế để cho trong lòng Thần Dạ mãnh liệt nhảy lên.
Kiếp trước kiếp này, Vân Thái Hư là một người có tu vi cao sâu nhất mà hắn gặp gỡ được ngoài lão gia tử nhà mình ra!
Cỗ ba động hung mãnh kia phảng phất như cuồng phong thôn phệ trong không gian, không chỉ có bộc phát ra lực lượng trùng kích cường đại, thanh âm kia cũng như kinh lôi cuồn cuộn, mắt thường có thể rõ ràng nhìn thấy rõ ràng phương không gian này dường như bị uốn khúc vặn vẹo làm cho ngườira hoảng sợ!
– Tiểu thiếu gia, ngươi rời đi trước, nơi này giao cho huynh đệ chúng ta!
Thần Dạ cười cười, ngược lại đạp mạnh tiến lên phía trước một bước, ra khỏi vòng tròn mà năm người thủ hộ.
Hắn không phải là một người lỗ mãng, biết rõ đánh không lại tuyệt đối sẽ không cậy mạnh, càng thêm sẽ không nghĩ muốn đi biểu hiện ra sự hiệnhữu của mình, chỉ cần có một cơ hội Thần Dạ tuyệt đối sẽ rời đi.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết đó chính là ở thời điểm chỉ có mộtmình hắn thì hắn có thể làm như vậy, nhưng chỉ cần bên cạnh hắn cóngười, như vậy hắn cũng sẽ không bỏ rơi đồng bạn mà một mình chạy trốn.
Ở trong mắt người khác, Thần Dạ là tiểu thiếu gia của Trấn Quốc vươngphủ, thân phận cao quý, công thêm hôm nay hắn có thiên phú phi phàm cùng có bản lĩnh sáng tạo ra kỳ tích, nguy hiểm ở trước mắt càng phải nhanhchân rời đi một chút, bảo toàn tự thân mới có thể làm được nhiều thứhơn.
Loại phương thức sính cường này là cực kỳ ngu xuẩn!
Thần Dạ thừa nhận hắn lựa chọn ứng chiến quả thật là rất ngu xuẩn, bấtquá tính cách quyết định hết thảy, ngày trước vì một người là Thường VịNhiên hắn cũng có thể đối mặt với một cao thủ, hôm nay bên cạnh có nămngười, đều là lực lượng quý giá nhất của Thần gia hắn, Thần Dạ như thếnào lại bỏ lại bọn họ mà rời đi trước được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!