Đế Quân
Chương 35: Nguy Cơ Của Thần Gia. (1)
Cũng phải một hồi rất lâu sau, Thần Dạ thu hồi ánh mắt nhìn về xa xa, giống như một hơi mà hộc ra ngũ tạng từ trong cơ thể. Sắc mặt kia,trong nháy mắt liền đã tái nhợt cực độ.
– Tam ca, ca muốn tranh,không người nào sẽ trách ca. Đối với ta…. Thủy chung vẫn là đệ đệcùng gốc rễ, ta sao ca lại không chịu bỏ qua như thế!
Màn đêmbuông xuống, cứ đứng sừng sững mãi cho đến tận lúc này thì Thần Dạ mớigiống như một người vừa sống lại. Bước chân khẽ di chuyển từ từ đi rakhỏi căn phòng. Nhưng tấm lưng kia, hoàn toàn không có sinh khí!
Thần Dạ thông minh, lại thêm hai kiếp làm người, đừng nói so với bạn cùnglứa tuổi, coi như là so với những lão nhân đã sinh sống cả đời như Thầnlão gia tử, thì mức độ cứng cỏi tâm tính của hắn cũng không chênh lệchnhiều!
Nhưng đối mặt với sự vô tình của huynh đệ ruột thịt mộtnhà thì Thần Dạ cũng không cách nào trong thời gian ngắn có thể đủ sứcgánh chịu được tất cả điều này.
– Đã được sống lại, ta có được vô số cơ hội thay đổi vận mệnh gia tộc. Tuy nhiên, đúng là bởi vì nhữngngười dạng này, cũng cho khiến cho ta phải đi đối mặt với những việc uám này!
Tam ca Thần Nguyên ưu tú như thế nào, lại sống ở trong nhà quyền thế tuyệt đỉnh Đại Hoa hoàng triều, tự nhiên bụng có chí lớn.
Mà Thần Dạ cũng một mực biết, vị Tam ca này, bởi vì không phải con trưởngcho nên đã có cố gắng hơn xa so với Đại ca Nhị ca. Ca kỳ vọng có mộtngày, nhờ vào sự khắc khổ của bản thân mà nhảy vượt lên trở thành ngườinối nghiệp xuất sắc nhất của Thần gia.
Có loại ý nghĩ này cũngkhông có gì đáng trách. Không ai, nhất là nhân vật ưu tú bực này, lạinguyện ý cuộc đời của mình trở thành bậc thang đi lên cho người khác,trở thành kẻ phụ thuộc vào người khác.
Nhưng hoàn toàn thật không ngờ, vì quyền thế cùng địa vị, Tam ca hắn dĩ nhiên….
Thần Dạ cười khổ không thôi, coi như chuyện hôm qua cũng chưa từng phát sinh một lần. Nhưng trước kia, lúc hắn phong bế chính mình, Tam ca tấtnhiên chưa hề tới tìm chính mình để nói một cái gì đó. Hiện nay, chínhmình đã thay đổi nên cũng đã trở thành một mục tiêu để những người kháccó khả năng tiến công.
Thở dài một tiếng, cùng với cánh cửa phòng đóng lại như muốn vĩnh viễn lưu tại hắc ám trong đó.
Thần Dạ tựa hồ muốn dùng biện pháp này, để quăng đi thật xa ra khỏi bản thân mọi sự khó chịu ở trong lòng. Sau khi đi vào trong phòng, trên gươngmặt hắn liền đã không có loại mờ mịt vốn có. Mà thay vào đó là một sựkiên định!
Có một số việc, mặc dù rất không tình nguyện thì cũnglà không cách nào tránh khỏi. Nếu đã như vậy, Thần Dạ không nghĩ đếntranh đấu, nhưng mà nhất định phải làm những điều gì đó. Ý định duy nhất đến lúc này, chính là cố gắng phô ra sự ưu tú của bản thân. Sau đókhiến cho Tam ca Thần Nguyên biết, cho dù hắn cố gắng cỡ nào thì cũngkhông cách nào để có được điều ca ấy mong muốn ở trong lòng.
Làmnhư vậy, mặc dù đối với Tam ca có hơi tàn nhẫn. Nhưng chỉ có biện phápnày, mới có thể dốc hết khả năng tránh cho giữa các huynh đệ rơi vàocảnh tương tàn. Cũng sẽ không làm cho gia gia đã già lại còn phải gánhchịu nỗi khổ con cháu mình bất hiếu!
– Dạ nhi!
Thời gianmột đêm, bởi vì trong lòng có tính toán, nên đủ loại tâm tình phản đốinày tạm thời bị vứt sang một bên. Hắn đang hưởng thụ sự thanh thản dễchịu vào lúc sáng sớm thì một âm thanh chất phác liền từ bên ngoài nhàtruyền tới.
– Chào Đại bá!
Thần Dạ cười cười bước ranghênh đón. Vị đại bá này quanh năm lãnh binh tại ngoại đóng ở biêngiới. Mặc dù rất ít về nhà, nhưng cũng là cực kì yêu thích đối với đứacháu này của mình. Chỉ cần có lúc rảnh rỗi ở nhà thì đều sẽ tự mình đếnchơi nói chuyện.
– Tinh thần cũng khá đấy!
Thần Thuận đitới, một vẻ thương xót kia ở chỗ sâu trong con ngươi nhanh chóng tiêutan. Lão vỗ vỗ vai Thần Dạ mà cởi mở cười hỏi:
– Có hứng thú cùng đại bá cưỡi ngựa đi dạo hay không?
Ngửa đầu nhìn vị đại bá cao hơn rất nhiều so với chính mình này, Thần Dạphảng phất có hơi không nhận ra lão. Sau một hồi mới nhẹ nhàng nói nhỏ:
– Đại bá, ngài cũng biết đấy, những năm gần đây, cháu cũng không thích ra ngoài lắm.
– Chuyện hôm qua, ngài cũng biết?
Thần Thuận gật đầu, trầm giọng nói:
– Nhưng gia gia của ngươi và Nhị bá ngươi còn không biết!
Thần Dạ lập tức hiểu rõ ràng ý định của đại bá khi đến tìm mình. Nhưng hắn không có quá nhiều do dự, liền cười nói:
– Đại bá yên tâm, chuyện này, cháu sẽ không ghi tạc trong lòng.
– Dạ nhi, để ngươi chịu thiệt thòi.
Mấy ngón tay đang bóp trên bả vai Thần Dạ đột nhiên tăng thêm vài phần sứclực, khiến cho thân thể hắn nghiêng đi một cái. Tiếp theo sau đó, trongmắt Thần Thuận thoáng hiện một tia sáng sắc bén giống như trong phútchốc đã cắt qua hư không, nhìn tới một phương hướng khác trong đế đô.
– Dạ nhi, vẻn vẹn trong thời gian không đến hai ngày mà ngươi biết không, trong đế đô Hoàng Thành đã nổi lên sóng ngầm mãnh liệt. Mà những cáinày, tất cả đều là nhằm vào Thần gia chúng ta.
Không hổ là tướngtài tuyệt thế có kinh nghiệm sa trường. Vẻn vẹn là lúc đang nói mà ánhmắt, liền phụt ra những tia đặc biệt lợi hại vô cùng cường đại.
– Trường Tôn gia, Đồng gia, Ngô gia…..v..v… Một đám người cầm láicác Đại gia tộc tối hôm qua đã gặp mặt. Bọn họ nói về chuyện gì, Dạ nhi, với sự thông minh của ngươi hẳn là có thể nghĩ đến.
– Đây là muốn liên thủ sao?
Thần Dạ cười lạnh một tiếng.
Nghe vậy, Thần Thuận cười nói:
– Đương nhiên là muốn liên thủ. Nếu không, vào lúc này, khi hoàng thấtvẫn không thể ra tay toàn diện thì bất cứ một nhà nào trong số bọn họcũng không dám làm gì đối với Thần gia chúng ta.
– Không biết đối với việc này thì gia gia có ý kiến gì không?
Thần Dạ hỏi.
Thần Thuận không đáp, hỏi ngược lại:
– Nếu như ngươi là người cầm lái Thần gia, ngươi sẽ làm như thế nào?
Thần Dạ ngây ra, rồi chợt cười hỏi:
– Đại bá, là ngài đang khảo nghiệm chắt nhi?
Thần Thuận mỉm cười không nói!
Thần Dạ cũng không giả bộ, sau khi trầm tư một lát thì hắn nói nghiêm túc:
– Việc trước mặt, hoàng đế bệ hạ ở sau lưng đổ dầu vào lửa. Hơn nữa mấynhà này, bình thường đã không phục đối với gia gia. Trước mắt đúng làmột cơ hội tốt, bọn họ hiển nhiên sẽ không bỏ qua.
– Mà liên thủ, muốn đối phó với việc triển khai thế công nhằm vào Thần gia như thế nào? Điều này là một nan đề làm bọn hắn đau đầu!
– Dù sao, hiện tại Thần gia chúng ta vô tội. Nếu muốn dùng những âm mưu quỷ kế trên côngđường triều đình, hiển nhiên vô phương thực hiện được. Còn nếu như trực tiếp xông thẳng lại đây, bọn họ còn không có thực lực này.
Thần Dạ nói:
– Chỉ cần hoàng đế bệ hạ không ban xuống thánh chỉ, như vậy, ngay cả Thần gia chúng ta thân ở trong mưa to gió dữ thì cũng sẽ không có nửa phầndấu hiệu bị thổi đổ. Cho nên, nếu như chắt nhi là bọn hắn, trực diệnxông tới rõ ràng không phải là hành động tốt nhất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!