Đế Quân
Chương 69: Kinh Động Sợ Hãi.
Phảng phất âm thanh của tiếng vó ngựa này là tiên âm từ trên chín tầng trời giáng xuống, nó có công hiệu làm cho người ta thư thái.
Cùng với xe ngựa không ngừng đi tới, đến khi sắp xuất hiện ở trước mặt ba huynh đệ Thần Dạ, một cỗ lực lượng cường đại liền từ giữa tuôn trào ra dữ dội, như cơn cuồng phong thổi quét đi ra ngoài.
Đám Hắc Y Nhân bịt mặt đông đảo dưới lực lượng ở chỗ này, tất cả đều như những kẻ say rượu lảo đảo thối lui về phía sau. Mặc dù là không hề đả thương bọn họ, nhưng chiêu thức ấy, cũng làm cho tất cả mọi người hiểu được rõ ràng, người trong xe ngựa có tu vi uyên thâm ra sao.
Trong gian phòng, đám người Nhị hoàng tử ánh mắt cực kì đờ đẫn mà ngây ra!
– Thần Dạ, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, các ngươi theo ta rời khỏi đây!
Trong xe ngựa, một đạo âm thanh chầm chậm bay bổng phát ra, không ngờ lại là âm thanh của nữ nhân.
– Rời khỏi đây?
Ý định giết người của ba người huynh đệ đã tiêu trừ, lúc trước tâm thần dưới tiếng vó ngựa vừa rồi đã yên tĩnh trở lại. Có điều là sau khi nghe được những lời này, một khí tức hung hãn tà ác lại hiện lên lần thứ hai trong con ngươi ba huynh đệ.
Ngoài ra Thần Dạ, vầng sáng trắng quanh thân hắn đang run rẩy mãnh liệt, phảng phất là sắp phá tan phương trời này. Chỉ sau một giây, ý định giết người thịnh nộ điên cuồng lại một lần nữa tuôn trào ra dữ dội.
– Làm bị thương ba huynh đệ chúng ta, nếu như không thu một chút lợi tức trở về, chẳng phải là bảo người khắp cả trong đế đô đều chê cười ba huynh đệ ta?
Vừa nói dứt lời, Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên hình như cũng vừa phá được nhà giam, liền theo sát phía sau Thần Dạ với ý định giết người hào hùng, nhanh như tia chớp bao phủ ở trên hơn mười Hắc Y Nhân bịt mặt ở giữa bầu trời.
– Việc hôm nay sẽ không dừng ở đây. Các ngươi nghe cho rõ, ngày sau, tất sẽ tới cửa thăm hỏi các vị!
Nhìn ra mọi người xa xa, ánh mắt của Diệp Thước còn đặc biệt nhìn kỹ đến chỗ gian phòng Nhị hoàng tử. Một lát sau, hắn thu hồi tầm mắt, rồi nhìn xe ngựa ở rồi cung kính nói:
– Tiền bối, vẫn còn xin lại trợ chúng ta giúp một tay.
Ý định giết người của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên chính là tuỳ ý mà sinh, nên tự nhiên cũng có thể do tâm của chính mình khống chế. Nhưng ý định giết người của Thần Dạ, đa phần thật là giống như một loại hơi bị vô ý thức. Nhìn qua, cả người Thần Dạ, thậm chí linh hồn, phảng phất bị những người khác khống chế.
Hai người Diệp Thước vừa rồi đã ngăn cản Thần Dạ, nhưng vào lúc hắn còn chưa hoàn toàn tiến vào loại trạng thái quỷ dị thì hai người đều không thể ngăn cản, huống chi là hiện tại.
Giống như nhìn ra nỗi lo lắng của hai người, người ở trong xe ngựa nhẹ nhàng nói:
– Các ngươi yên tâm, hắn không có việc gì.
Dứt lời, rèm xe ngựa có hơi nhấc lên, một cánh tay trắng nõn Như Ngọc từ trong đó nhẹ nhàng vươn ra, chợt như tia chớp cầm lấy bàn tay của Thần Dạ ở trước mặt.
Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên nhìn thấy rất rõ ràng, trong khoảnh khắc hai chỉ tay tiếp xúc, cỗ xe ngựa kia lại cũng có chấn động rất nhỏ một cái. Hiển nhiên, với tu vi của chủ nhân xe ngựa, cũng không thể lập tức khống chế được Thần Dạ trong trạng thái hiện tại.
Hai người Diệp Thước thực sự không rõ ràng lắm, rốt cuộc Thần Dạ đã làm gì đối với chính mình, để rồi thể hiện ra sự biến hóa như thế.
Nhưng mà, tu vi của chủ nhân xe ngựa xác thật bí hiểm, chuyện mà Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên dù thế nào cũng không làm được thì trong tay người đó, vẻn vẹn là sau một lát, Thần Dạ đã bắt đầu từ từ biến hóa trở về nguyên dạng…. Tựa hồ là do tiêu hao quá độ, ngay sau khi Thần Dạ khôi phục nguyên trạng, cả người liền hôn mê.
– Mang Thần Dạ, theo ta rời khỏi đây!
Hai người gật đầu, Thiết Dịch Thiên lập tức trên lưng cõng Thần Dạ, liền đi theo phía sau xe ngựa, cực kì nhanh chóng rời khỏi đường phố dài này.
Dọc đường xe ngựa chạy qua, trong phạm vi chung quanh ba thước, ngoại trừ Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên theo sát sau đó, thì không một người nào khác có khả năng tới gần.
Ở trong phòng, đám người Nhị hoàng tử với vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời cũng mặt mày bất đắc dĩ. Đối mặt loại cao thủ này, số người bọn họ mang đến mặc dù lại gia tăng lên gấp đôi thì cũng không giữ lại nổi cỗ xe ngựa cùng ba người phía sau ở dưới kia.
Mà vừa nghĩ tới việc ba người sau khi bình an rời khỏi đây, ngày khác sẽ đến trả thù, trong con ngươi mọi người kìm lòng không đậu đều hiện ra nỗi e ngại thật sâu sắc!
Mắt thấy xe ngựa mang theo ba người Diệp Thước muốn rời khỏi phạm vi đường phố dài này, đột nhiên có một tiếng quát vang lên từ trong ngõ hẻm gần đó.
– Giữ ba người kia lại!
Một đạo bóng dáng mơ hồ làm cho người ta không thấy rõ lắm, từ trong ngõ liền điện xạ nhanh như chớp lao ra nhằm thẳng người trong xe ngựa.
Cho đến khi bóng người này xuất hiện ở trước xe ngựa, thì từ bên trong mới có một cánh tay thò ra. Tức thì nó nhẹ nhàng đụng vào một cái cùng bàn tay người kia.
– Bịch!
Không gian chấn động rất nhỏ một cái, bóng người mơ hồ kia bắn ngược mà quay về với tốc độ nhanh hơn. Còn cỗ xe ngựa kia lại vẫn lấy thế vững vàng tức thì đi xa.
Ở trong ngõ hẻm, một bóng dáng già nua im lặng đứng yên với cỗ kiệu trước người. Nhìn như thân thể của lão vô sự, nhưng bàn tay co lại trong tay áo lại đang không ngừng run rẩy kịch liệt.
– Nàng rốt cuộc là ai, làm thế nào trong đế đô lại che giấu được một vị cao thủ như thế, mà lại cũng giúp đỡ cho bọn chúng?
Nói xong, bóng dáng kia xoay người nhìn cỗ kiệu, cười khổ nói:
– Công tử, kế hoạch của chúng ta, xem ra lại có chỗ phải thay đổi.
Người ở trong cỗ kiệu trầm lặng rất lâu, sau đó mới có một đạo âm thanh chậm rãi truyền ra:
– Càn lão, nếu như người kia chính diện đánh một trận cùng ngươi, ngươi có vài phần nắm chắc có khả năng tự bảo vệ mình?
– Không được năm thành!
Người trong kiệu hộc ra một hơi thật dài, âm thanh lập tức nhẹ nhàng đi một chút, hắn nói:
– Thế này là đủ rồi. Nói vậy, ở trong lòng người kia đối với ngươi cũng có một chút kiêng kỵ. Từ việc nàng tịnh không lộ diện mà xét, dẫu nàng tham gia vào đây thì kỳ thật không muốn để cho người biết thân phận đích thực của nàng.
– Người như thế cũng không phải thực lòng phải giúp cho ba người Thần Dạ, có lẽ, là có một chút bất đắc dĩ mà thôi.
– Bất đắc dĩ?
– Không sai, bất đắc dĩ! Cao thủ này, tạm thời còn không tạo thành uy hiếp gì đối với kế hoạch của ta, ngươi yên tâm đi!
Nói tới đây, người trong kiệu đột nhiên cố gắng cười một tiếng:
– Chỉ là cứ như vậy, nguyện vọng đả kích Thần Dạ, thu phục hai người Diệp Thước hiện tại sẽ thất bại. Tất cả, đều chỉ có thể nhìn vào đại hội săn thú Đông Giao.
– Càn lão, ngươi tăng cường nhiều hơn nữa thêm cho Tiêu Một, để có khả năng khiến cho hắn vào lúc đánh một trận cùng Thần Dạ thì làm cho Thần Dạ lần thứ hai trở thành một phế vật được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!