Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn - Chương 193: Mảnh xương thứ 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn


Chương 193: Mảnh xương thứ 12


Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Vốn dĩ Pidgey nói cho cậu biết, bộ tộc bọn họ chính là đấng tạo hóa, Sa Nặc Nhân còn chưa tin, sau khi thấy được nội dung bên trong ( Chế sinh mục lục), cậu tin, loại năng lực này quả thực nghịch thiên, vô cùng đáng sợ. Đơn giản mà nói chính là có thể “bịa đặt”, thông qua sự hồi tưởng dao động của phân tử, đến điều chỉnh không gian tự sóng, đạt đến mục đích gây dựng lại hoặc tái hiện nó.

Như Đồ Lục từng nói, vạn sự vạn vật đều tuần hoàn “Điểm động thành tuyến, tuyến động thành mặt, mặt động thành thể” theo quy tắc này, thêm vào thời gian duy, chính là không gian bốn chiều chúng ta đang sống. Thuần thục nắm giữ phân tử vạn vật dao động bên trong không gian ba chiều, là có thể tự nhiên chế tạo ra gì đó, chỉ là, năng lực này sẽ phải chịu hạn chế từ chiều không gian.

Độ dày phân tử của mỗi vật, tần suất vận động cùng dao động cũng khác nhau, ví dụ như kim loại, kim loại là một phạm vi lớn, chỉ có điều toàn bộ thuộc tính phân tử chất liệu của kim loại cơ bản đều tương đồng, thế nhưng vật được kim loại chuyển hóa không giống nhau, vị trí cùng thuộc tính cũng sẽ phát sinh thay đổi, thế nhưng biến động không lớn. Trăm khoanh vẫn quanh một đốm(1), vật có thay đổi, cũng không sửa được sự thực nó là kim loại, cho nên nói, chỉ cần nắm giữ mấy thuộc tính phân tử của vật này, như vậy là đang khống chế được dao động của phân tử trong không khí, liền có thể dễ dàng thực hiện “bịa đặt”, muốn cái gì, đều có thể dựa vào dao động của phân tử đến ngưng tụ.

1: dù thay đổi bao nhiều lần thì bản chất vẫn không thay đổi

Làm một ví dụ, có một con ngựa đặt trên bàn đối diện, chỉ cần nắm giữ được thuộc tính của phân tử, không chế được phân tử dao động, là có thể lặng yên không một tiếng động đem nó phân giải thành vô số hạt phân tử nhỏ hơn, sau đó sẽ dùng những hạt phân tử nhỏ hơn đó một lần nữa ngưng tụ tái hiện ở nơi nào đó, thực hiện được phân giải cùng ngưng tụ, nó vẫn chính là nó.

Bên trong Đồ Lục giới thiệu hết thảy độ dày phân tử của sự vật, tần suất vận động cùng chấn động, ngay cả luyện tập như thế nào, nắm giữ ra sao, làm sao sử dụng đều được tỉ mỉ viết rõ.

Advertisement / Quảng cáo

Sa Nặc Nhân cảm thấy, chính như Pidgey từng nói, mảnh xương này tuyệt đối không đơn giản, cậu được chứng kiến cũng chỉ là một phẩn nhỏ của tảng băng chìm, muốn chân chính tìm được toàn bộ thông tin bên trong mảnh xương, tính khả thi phỏng chừng không lớn. Hiện tại, cậu cũng chỉ có thể nhìn được nhiêu đây, học tập bao nhiêu, cậu muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn.

Hai ngày nay Sa Nặc Nhân cũng không ra khỏi phòng, nhốt mình trong phòng chuyên tâm luyện tập khống chế phân tử nhỏ, khái niệm của loại phân tử nhỏ này cùng với nguyên tử cũng khác nhau, so với chúng nó còn nhỏ bé hơn, chỉ có thể dừng căn nguyên ý thức lực mới có thể nhìn thấy, hơn nữa còn cần phải chuyên tâm, ngay cả tinh thần lực cũng vô dụng, quả nhiên năng lực càng mạnh, độ khó càng lớn.

Sa Nặc Nhân chọn mục tiêu luyện tập đầu tiên chính là kim loại, sinh mệnh ban đầu của kim loại, đã tương đối cố định, tính chất sẽ không phát sinh thay đổi, không giống với thực vật, cấu tạo của thực vật so với kim loại mà nói tương đối phức tạp hơn, phàm là dính đến phân tử nhỏ hơn của cơ thể sống thuộc tính đều sẽ phi thường phức tạp, không phải Sa Nặc Nhân hiện tại có thể tìm hiểu được, cậu lúc này nền tảng học tập chính là kim loại.

Khi ăn cơm, Sa Nặc Nhân sẽ cầm lấy cái muôi luyện tập, chỉ có điều lực khống chế nắm giữ không đủ, mỗi lần Thái Lặc tới thu thập, đều sẽ thấy cái muôi bóng loáng tròn trịa, giống như là bị ăn mòn, thiếu mất một nửa. Mỗi lần Sa Nặc Nhân đều là cười cười, nói là làm thí nghiệm, không thành gạch.

Thái Lặc cũng thật sự là cái người khéo léo, lần sau lúc mang thức ăn tới, đểu trực tiếp mang đến cho Sa Nặc Nhân vài cái muôi, để cậu “Làm thí nghiệm”.

Sa Nặc Nhân liền nhờ Thái Lặc, để hắn mua mấy cây chủy thủ tới, so với dùng muôi luyện tập, chẳng bằng trực tiếp dùng dao găm luyện tập, nói không chừng sẽ có thời điểm dùng đến, cái muôi lại không thể hại người, vẫn là dùng chủy thủ mới tốt. Thái Lặc không thể làm gid khác liền thay Sa Nặc Nhân mua mấy cây chủy thủ về đây, cậu liền nhốt mình trong phòng luyện tập, nỗ lực đi trên con đường nhỏ này mấy ngày qua, ít nhất cũng không còn giống cái muôi trước đó, đem phân tử kim loại chia tách ra sau lại không ngưng tụ về được, hiện nay cậu đã có thể phân tách nửa đoạn dao găm, sau đó ngưng tụ lại, tuy rằng hình thái sau khi ngưng tụ không có đẹp đẽ như lúc đầu, bộ dáng rất giống bị đập dẹt, nhưng ít ra cậu đã có thể khống chế được những phân tử nhỏ, đây là khởi đầu tốt.

Hôm nay, ăn cơm trưa xong, Sa Nặc Nhân quyết định ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện quan sát tình huống, tuần tra có phải là đã lỏng ra hay không, cậu ở trong phòng ngộp quá lâu, còn không đi ra ngoài sẽ mốc meo. Vừa ra khỏi cửa, còn chưa có xuống lầu, liền thấy một nữ hài ăn mặc thời thượng đi tới, tóc nữ hài chính là đủ mọi màu sắc, xõa tung đội trên đầu, như mào gà, Sa Nặc Nhân không thể nào hiểu được loại thời thượng này, hiện tại đã hiểu được, tâm tình của Thái Lặc khi nói ra “Yêu tinh”.

Nữ hài ngẩng đầu liếc mắt nhìn sa nặc nhan một cái, cậu liền bước sang bên cạnh nhường đường một chút, để nàng đi trước, cô bé kia lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sa Nặc Nhân, hồi lâu mới nói: “Mặt mũi này của ngươi chỉnh thực thô!”

Nữ hài nói xong, một bên lắc lắc bát tự bước, một bên đi về phía gian phòng.

Sa Nặc Nhân: “…”

Thái Lặc thấy Sa Thêm rốt cuộc ra cửa, đi tới cùng cậu tán gẫu, đưa cho Sa Nặc Nhân một điếu thuốc, Sa Nặc Nhân vẫy tay tỏ vẻ không hút.

Hai người vốn chỉ là nói chuyện phiếm, Sa Nặc Nhân muốn thăm dò miệng phượng, xem tin tức bên ngoài thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định trở lại, coi như không thể tiếp tục cùng Xích Linh, cậu cũng có thể ở lại Tinh Diệu Hạnh quốc, huống hồ Thư Nhai cùng phụ mỗ Sa gia, gia gia đều còn ở nơi đó, cậu trong cơn tức giận trốn đi, tức giận tiêu tan cũng nên về rồi.

Nghĩ đến Xích Linh, Sa Nặc Nhân lần thứ hai không nhấc nổi tinh thần, trong khoảng thời gian, trừ lúc bận rộn, bằng không chỉ cần rảnh rỗi, nhất định sẽ nghĩ đến anh, rất muốn!

Cẩn thận tính ra, từ khi tỉnh lại ở tinh hệ này, thời gian bên cạnh Xích Linh là lâu nhất, cũng khó dứt bỏ nhất.

Thái Lặc hít một hơi thuốc, hiếu kỳ nói: “Ngươi rốt cuộc có phải dược sĩ hay không?”

Sa Nặc Nhân hoàn hồn, “Làm sao vậy?”

Thái Lặc thấp giọng nói: “Trước không phải đã nói rồi sao? Tứ hoàng tử có người trong lòng, thân thể lại không tốt, Tứ hoàng tử luôn tìm kiếm người có thể trị bệnh cho hắn khắp nơi. Nghe nói mấy ngày nay, tiền thưởng lại nâng cao, xem ra là bệnh tình nặng thêm.”

Sa Nặc Nhân trầm mặc không nói, cậu đang suy nghĩ có nên tới nhìn xem hay không, mục đích dĩ nhiên không phải tiền thưởng, mà là hi vọng Tứ hoàng tử có thể mở một con đường, thả cậu rời đi. Chỉ là, trong lòng cậu lại lo lắng, Lai Sách đế quốc mạnh như vậy cũng không có ai có thể chứa khỏi cho người kia, cậu hẳn cũng không có cách nào.

Advertisement / Quảng cáo

Thái Lặc nhìn binh lính tuần tra qua lại trên đường, nhỏ giọng nói: “Gần đây cũng không biết xảy ra chuyện gì, lính tuần tra đặc biệt, trên ti vi cũng phát báo, nói có người không rõ thân phận trà trộn vào Ashton tinh cầu, cũng đã lâu như thế, vẫn còn chưa bắt được, cả ngày qua lại khiến lòng người hoảng sợ.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Sa Nặc Nhân lập tức quyết định muốn đi thử xem, không thể ngồi ở đây chờ chết.

“Trước đây ta có học qua một chút dược tề, ngươi biết báo danh thế nào sao?” Sa Nặc Nhân nói.

Thái Lặc nhìn chằm chằm xem xét cậu vài lần: “Được rồi, nhiều đại sư đến rồi cũng đều bó tay toàn tập, ngươi học qua một chút thì sao, đừng đến đó làm gì, chắc chắn đến cửa cũng không vào được.”

“Ây…” Sa Nặc Nhân hơi hơi khiêm tốn một chút, ngược lại không nghĩ tới Thái Lặc trực tiếp coi thường cậu, “Ta trước đây là quan sát sư phụ học được, sư phụ ta còn là đại sư, chẳng qua ông đã quy ẩn, nói không chừng ta đúng lúc biết được bệnh đó là cái gì?”

Thái Lặc lập tức nổi lên hứng thú, “Sư phụ ngươi là ai? Arthur đẳng cấp nào?”

Sa Nặc Nhân sững sờ, hỏi ngược lại: “Arthur cũng chia đẳng cấp?”

Cậu chỉ biết là Arthur sẽ dựa vào chuyên ngành của bản thân để phân chia đẳng cấp, cũng không biết đến chuyện Arthur có thể trực tiếp phân cấp.

Thái Lặc một bộ dáng nhìn người nhà quê, “Đến điều này ngươi cũng không biết, còn muốn đi xem bệnh cho người ta? Resse có đẳng cấp, Arthur đương nhiên cũng có cấp bậc, cấp bậc của Arthur là dựa vào sức mạnh cường độ tinh thần lực mà phân, song nó là cố định, thời điểm thức tỉnh tinh thần lực là cường độ nào, sau này cũng sẽ chỉ là cái cường độ đó, cho nên vừa tỉnh liền xác định chung thân a!

Sau đó Thái Lặc thao thao bất tuyệt nói chút sự tỉnh của đế quốc, cũng giúp cho Sa Nặc Nhân hiểu được rõ ràng cái gì gọi là “Vừa tỉnh liền xác định chung thân”.

Nguyên lai chế độ hôn phối trên toàn bộ Tiên Anh Toàn Tí, đều là ghép gen thành đôi, tuyển chọn phối ngẫu có độ gen hợp phối cao nhất với ngươi trên toàn đế quốc, chỉ có như gen của đứa nhỏ sinh ra mới mạnh mẽ nhất, đương nhiên cũng có hạn chế, tỷ như, Arthur chỉ có thể phối với Resse, Resse tư chất thấp cũng có thể lựa chọn người bình thường, Resse cùng Resse cũng có thể thành hôn, mà người bình thường chỉ có thể phối hôn với người bình thường, bọn họ tuyệt đối không dám nghĩ tới chuyện muốn phối ngẫu là Resse hay Arthur, trừ phi bị một Resse nào đó nhìn trúng, bằng không chắc sẽ có một đám người biến thành phượng hoàng.

Không thể không nói, chế độ hôn phối như vậy tuy rằng có chỗ độc tài, thế nhưng đối với một quốc gia mà nói, muốn có gen ưu tú hơn, đây không thể nghi ngờ chính là thủ đoạn tốt nhất.

Tinh Diệu đế quốc trải qua cải cách, cũng có xu thế phát triển phương diện này, bất quá vẫn còn là hình dáng, chỉ nhấn mạnh Arthur phải cùng Resse kết hôn, cũng chưa có cưỡng chế ghép gen để tìm đối tượng kết thân, phỏng chừng không cần lâu, Tinh Diệu đế quốc cũng sẽ quá độ đến hình thức này.

Song có một điểm, khiến Sa Nặc Nhân vui mừng. Không nghĩ tới Tiên Anh Toàn Tí nghe đồn rất phát đạt, cũng không biết tinh thần lực có thể tăng cao, nếu như bọn họ biết được, phỏng chừng sẽ không nói cái gì “Vừa tỉnh liền xác định cả đời” đi.

Nghe hắn càm ràm chuyện Lai Sách đế quốc nửa ngày, Sa Nặc Nhân ngắt lời nói: “Ta còn muốn thử một chút, ngươi có thể nói cho ta nên làm thế nào không?”

Thái Lặc cũng không quản nữa, nói cho cậu biết đường đi, để cậu tự mình tới hành cung của Tứ hoàng tử hỏi một chút, đến lúc đó bị đuổi ra ngoài, cậu liền hết hy vọng.

Sa Nặc Nhân nói cám ơn, dựa theo đường Thái Lặc nói đi bộ qua.

Kỳ thực nơi này cách hành cung không thể tính là xa, lần trước Sa Nặc Nhân còn nhìn thấy đoàn xe của Tứ hoàng tử đi qua nơi này đó. Cậu vòng vòng chuyển chuyển, chuyên chọn những con đường nhỏ yên lặng mà đi, như vậy sẽ không sợ gặp phải binh lính đi tuần tra, mặc dù cậu đã dịch dung, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chột dạ. Thời điểm quẹo qua một góc đường, đột nhiên phát hiện ven đường có mấy người đang ngồi xổm quan sát, còn tụm lại một chỗ nhỏ giọng thương lượng cái gì đó. Sa Nặc Nhân liều lình xông tới như vậy, liền khiến bọn họ chú ý, mỗi người đều đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân.

Advertisement / Quảng cáo

Cậu vội vàng lùi về sau một bước, quay người nhanh chân rời đi, cậu cũng không muốn xung đột với người khác, không thể để mình trực tiếp bị đưa tới cục cảnh sát, lúc đó sẽ rắc rối. Chỉ là, hiện tại hoàn cảnh của cậu cũng không khá hơn bao nhiêu, cậu nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, dư quang lướt qua, thấy đám người kia đuổi theo mình tới đây, bước chân tăng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy đi, càng chạy càng nhanh.

Giờ phút này Sa Nặc Nhân đặc biệt muốn cảm tạ Xích Linh buộc cậu rèn luyện thể năng, ngay giây phút cậu tập trung quan sát phía sau, lại thình lình đụng phải người chuyển hướng quẹo vào đây!

Tốc độ Sa Nặc Nhân rất nhanh, va chạm như vậy, “Thình thịch” một chút trực tiếp hoa mắt chóng mặt ngã xuống đất, sau nửa ngày cảm giác choáng váng kia mới giảm bớt. Đây không phải người, hoàn toàn là tường đồng vách sắt a! Nam nhân đụng phải Sa Nặc Nhân cư nhiên vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, đang cúi đầu nhìn quang não của mình, mấy người bình thường truy đuổi ở phía sau vừa nhìn thấy tình huống này, lập tức lắc mình nhảy vào trong hàng cây xanh ven đường.

Sa Nặc Nhân đau đến nhe răng trợn mắt, ngồi dưới đất nhìn nam nhân kia, tức giận trong bụng nổi lên, “Ngươi đi đường không mang mắt sao? Mẹ ngươi không dạy ngươi, đụng phải người đầu tiên phải nói xin lỗi!”

Nam nhân cau mày, lạnh lùng nhìn cậu, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Sa Nặc Nhân tự mình đứng lên, nhìn bàn tay trầy da, một trận nhe răng nghiến lợi, chỉ là nhìn thân hình cao lớn của đối phương, mình khẳng định không phải đối thủ của hắn, ngẫm lại vẫn là thôi, tự nhận xui xẻo, lầm bầm phun ra một câu thô tục, vòng qua người kia tiếp tục đi về phía trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN