Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 202: Chưa từng va chạm xã hội
Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực, tinh thần lực được thả ra tận dụng mọi thứ kéo dài về phía trước, sau đó tách thành hai nhánh, một trái một phải, đem mấy người cản đường rầm một cái đẩy ra. Người đứng trước chỉ cảm thấy có cỗ sức mạnh vô hình đẩy bọn họ sang bên cạnh, sau đó một thiếu niên nhanh chân đi tới, không hề ngăn trở tới trước cửa sổ, lúc đi qua, thuận tiện giẫm lại người kia một cước.
Sa Nặc Nhân vừa mới đứng trước cửa sổ, nhân viên kia liền hỏi, “Loại tiền nào? Hối đoái bao nhiêu? Chuyển khoản bằng thẻ ở chỗ này rất chậm, tốt nhất trực tiếp chuyển qua quang não, bao nhiêu?”
Đại sảnh hối đoái rất ồn ào, bên cạnh còn có mấy đội đang nói, Sa Nặc Nhân cũng phải lớn tiếng nói, “Đại Toàn tinh tệ! Hối đoái 1 triệu!”
Một tiếng này lập tức hấp dẫn tới không ít ánh mắt, Sa Nặc Nhân lại hồn nhiên không biết, còn đang nghiêm túc chuyển nhập số tiền, để tránh khỏi trượt tay ấn nhầm.
Nhân viên thao tác trên quang não nhanh chóng ấn mấy cái, liền hô, “Được! Vị kế tiếp!”
Sa Nặc Nhân lập tức bị người từ phía sau chen lên đẩy sang bên cạnh, cậu cảm thán, ở đây, cậu sẽ biến thành nghèo rớt mồng tơi, một triệu* Đại Toàn tinh tệ cư nhiên chỉ đổi được hơn một ngàn tinh tệ Tiên Anh Toàn, cậu quá nghèo!
* trên t.giả để 1 tỷ nhưng mạn phép đổi thành 1 triệu
Xích Linh vẫn còn ở trên xe chờ cậu, tình hình lúc nãy anh cũng nhìn thấy, thấy Sa Nặc Nhân đáp trả, cũng yên lòng.
Anh ở trong xe tra xét trên bản đồ tinh cầu nửa ngày, mới tìm được nơi bán thực tài, nơi đó cả một con đường đều là bán thực tài, đem Sa Nặc Nhân buông ra, nói rằng: “Em trước ở đây chọn đi, tôi đi mua mấy đồ vật, lát nữa tới tìm em.”
“Được.” Sa Nặc Nhân ứng một tiếng, phất phất tay, liền đi tới cửa hàng thực tài đầu tiên.
Cửa hàng không lớn, thực tài bên trong lại không ít, trong cửa hàng còn có mấy khách nhân, cũng đang xem thực tài, lão bản ngồi ở quầy thu ngân, thình thoảng giương mắt nhìn một chút, sau đó lại chơi game giả lập trong tay. Sa Nặc Nhân dạo qua một vòng, cũng không thấy thực tài quý hiếm gì, ra cửa tới một nhà khác.
Liên tục đi qua ba chỗ đều giống nhau, Sa Nặc Nhân kỳ quái, một cửa tiệm không có cũng không lạ, nhưng mấy chỗ khác cũng không có, này liền không quá bình thường.
Lại bước vào một cửa tiệm khác, cậu trực tiếp hỏi: “Lão bản, nơi này có Nhất Xuyến Kim, Xa Tử Liên, Kim Hương Hoa cùng Thúy Vân Tiêm không?”
Sa Nặc Nhân vừa nói, những khách nhân khác trong cửa hàng đều quay đầu nhìn cậu, lão bản là một gã mập, nghe vậy cũng ngẩng dầu nhìn cậu, “Người bên ngoài tới đi? Muốn tìm thực tài tinh cấp, liền tới cửa hàng hoàng gia mua, bên ngoài không mua được, thực tài nơi này chúng ta có cũng đều là phụ trợ thôi.”
Sa Nặc Nhân kinh ngạc, Lai Sách đế quốc thực hiện lũng đoạn chế (độ) sao? Lại hỏi: “Vậy cấp bậc tốt chút cũng cần tới hoàng gia hành mua sao?”
“Đương nhiên, đây là quy củ.” Một vị khách nhân trẻ tuổi tiến tới đây, “Nhìn tuổi ngươi không lớn lắm, ngươi là dược sư sao? Làm sao lại cần nhiều tinh cấp thực tài như vậy?”
Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn thanh niên đang nói chuyện, mang cặp kính mắt, nhìn qua rất nhã nhặn, mặt cũng rất đứng đắn, bất quá Sa Nặc Nhân biết được, ở đây, không thể tùy tiện suy đoán tuổi tác của người khác, nói không chừng người trước mắt này mới nhìn qua chỉ hơn 30 tuổi, trên thực tế có khả năng đã một hai trăm tuổi.
Sa Nặc Nhân cũng không có thất lễ, mỉm cười đáp lại: “Ta chỉ là đang học chế tác dược tề, cần phải… Chưa tính là dược sư đi?”
Thanh niên cũng nở nụ cười, ôn hòa nói: “Không bao lâu nữa là được rồi, thân phận đối với Arthur mà nói, rất dễ dàng. Ngươi hảo, ta là Dương Hi, rất hân hạnh được biết ngươi, đây là danh thiếp của ta.”
Hai tay Dương Hi đưa tới một tấm danh thiếp, Sa Nặc Nhân hai tay đỡ lấy, phát hiện là một tấm thẻ hai mặt đều là màu đen, chất liệu không rõ, phía trên cũng không có chữ.
Dương Hi mỉm cười nói: “Dùng tinh thần lực chạm vào.”
Sa Nặc Nhân dùng tinh thần lực dò xét, điểm một cái lên tấm thẻ màu đen, thông tin bên trong lập tức bay lên xuất hiện trong không trung.
Dương Hi, giám đốc thương hội dược tề Mai Lạc, ngoại trừ cửa hàng của hoàng thất thương hội dược tề Mai Lạc, chính là thương hội dược tề tư nhân lớn nhất Lai Sách đế quốc…
Phía sau là giới thiệu tình huống cụ thể về thương hội dược tề Mai Lạc, bên dưới còn có địa chỉ cụ thể, vị trí chính xác của thương hội trên những tinh cầu khác, chủ các tiệm bán lẻ vân vân, thông tinh vô cùng đầy đủ.
Sa Nặc Nhân cầm tấm thẻ màu đen, lật tới lật lui nhìn, Dương Hi nói: “Đây là thẻ ký ức, người Tiên Anh Toàn Tí thường sử dụng cái này.”
“Ân, rất tiện dụng.” Sa Nặc Nhân thở dài nói.
Bên cạnh lập tức có khách nhân đối với chuyện này khịt mũi coi thường, lúc gần đi còn không quên nói một câu “Thổ dân chưa từng va chạm xã hội”.
Dương Hi liếc mắt nhìn người đã đi ra ngoài kia, thấy thiếu niên trước mắt không hề bị lay động, đối với cậu có thêm mấy phần thưởng thức, “Còn chưa hỏi ngài xưng hô như thế nào?”
Sa Nặc Nhân nói: “Ta kêu Sa… Thêm.” Thiếu chút nữa liền đem tên thật nói ra rồi, may mắn đúng lúc ngừng lại.
“Thương hội chúng ta thu mua dược tề quanh năm, sau này nếu ngài có dược tề muốn bán, có thể liên hệ với ta, vậy không quấy rầy ngài nữa, mua sắm vui vẻ.” Dương Hi đem những lời nên nói đã nói xong, liền dự định cáo từ.
Sa Nặc Nhân nói: “Được, cám ơn.”
Sa Nặc Nhân lại đi dạo thêm hai nhà, cảm thấy phát chán, ngược lại cũng không mua được thực tài mình muốn, liền dứt khoát đến giao lộ chờ Xích Linh tới đón cậu.
Xích Linh trở về rất nhanh, thấy Sa Nặc Nhân ngồi xổm ven đường chờ mình, liền hỏi: “Tại sao không đi vào?”
Sa Nặc Nhân đem chuyện cửa hàng hoàng gia lũng đoạn nói cho Xích Linh, hiện tại thân phận của bọn họ nhạy cảm, vẫn là không nên tới chỗ đó mới tốt, không thu hoạch được gì, đành phải quay về.
“Anh đi mua cái gì?” Sa Nặc Nhân hiếu kỳ hỏi.
“Mau hai bộ tiếp nhận tín hiệu, trở về gắn vào quang não, là có thể liên lạc với Tinh Diệu đế quốc.”
Sa Nặc Nhân vui vẻ nói: “Em đang lo lắng không có cách nào liên lạc với Thư Nhai, không biết y có tự chiếu cố tốt mình với bảo bảo hay không.”
Xích Linh nói: “Người trong cung sẽ chăm sóc tốt cho y, em không cần lo lắng.”
Sa Nặc Nhân đột nhiên nghĩ tới Ouse kia, tức giận nói: “Chuyện này nhất định không thể để Ouse biết, đó là châu báu của Thư Nhai, hắn đừng nghĩ tới phá rối từ giữa! Anh chưa thả hắn chứ? Tốt nhất vẫn luôn giam giữ hắn, như vậy Thư Nhai mới an toàn.”
“Ouse kia không đơn giản.” Xích Linh đáp, “Chỉ giam hai ngày, đã có người tới đòi người.”
“Hắn là tội phạm truy nã cấp S của đế quốc, không phải ai cũng có thể dễ dàng bắt được? Ai lớn gan như vậy, dám đến đòi một tội phạm truy nã?” Sa Nặc Nhân kinh ngạc nói.
“Quốc chủ Tiên hạc tòa tự do thành bang thuộc Liên minh độc lập tự do, mặt mũi của hắn, chúng ta nhất định phải cho, dù sao dược tề lúc ta bị thương, đều là bọn họ cung cấp, cho nên phải châm trước, quyết định đem hắn đuổi ra khỏi Tinh Diệu đế quốc, không được phép bước vào nữa.”
Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy cũng không tồi, nói chúng, có thể làm cho hắn rời xa Thư Nhai là được.”
Hai người trở về khách sạn, Xích Linh lắp bộ tiếp nhận tín hiệu vào quang não của mình cùng Sa Nặc Nhân.
Sa Nặc Nhân lấy ra một bộ quần áo khác từ trong không gian, đi tắm, Xích Linh về phòng ngủ, chuẩn bị liên lạc cho phụ thân.
Anh thử ấn vào dãy liên lạc của phụ thân, tín hiệu kết nối nửa ngày, rốt cuộc cũng nối được.
Diễm Vương chuyển được, liền dồn dập hỏi tới: “Mày đã chạy đi đâu? Có còn bộ dáng đế quân hay không?!”
Xích Linh ngữ khí lạnh nhạt, “Con ở Lai Sách đế quốc.”
Diễm Vương ngẩn ra, cả giận nói: “Mày chạy tới đó làm gì?”
“Phụ thân.” Xích Linh không muốn nghe ông rít gào, đường truyền rất không ổn định, Xích Linh thẳng tay đổi thành sóng âm tần, “Con gặp đại ca.”
Anh không có cách nào nhìn thấy mặt phụ thân, mà chỉ có thể nghe thấy hô hấp kiềm nén của ông, hồi lâu, thanh âm run rẩy của phụ thân mới truyền tới, “Nó… Có khỏe không?”
Không khỏe, thật không tốt. Xích Linh không thể nói như vậy cho ông biết, anh hiểu tâm tình của phụ thân và mỗ phụ, sẽ thống khổ cỡ nào.
“Đại ca đã khôi phục, hôm nay Nặc Nặc vừa mới trị liệu cho y xong, đã tốt hơn rồi, tiếp đó chỉ cần từ từ điều dưỡng là được.” Xích Linh không quá biết an ủi người, cũng chỉ có thể nói mấy lời như vậy.
“Tốt, tốt, tốt.” Âm thanh Diễm Vương run rẩy, nói liên tục ba tiếng tốt, có thể thấy được giờ khắc này ông vui mừng cỡ nào, vui mừng Xích Lam rốt cục chờ được người có thể trị liệu loại phóng xạ này, vui mừng người này là bạn lữ của Xích Linh, là người nhà của bọn họ.
“Bất quá, muốn đưa đại ca về, phỏng chừng không quá dễ dàng.” Xích Linh không cần nghĩ nhiều cũng biết, Hall Griffith sẽ không thả đại ca đi.
Diễm Vương thở dài nói: “Ta đã nghĩ tới, mới phái con qua đó, thật sự không được, cường đoạt cũng phải đưa A Lam về.”
Xích Linh lập tức nói: “Như vậy không được, thân thể đại ca vô cùng suy yếu, không chịu đựng được mệt mỏi lữ hành.”
Nếu như không phải bận tâm đến thân thể của y, Xích Linh sao lại không muốn cướp đại ca, mang về đế quốc?
“Chờ thêm đi, hiện tại không phải lúc, chờ thân thể đại ca khôi phục, lại thử câu thông với Hall Griffith lần nữa.” Ở trong địa bàn của người ta, lại động võ với Tứ hoàng tử của bọn họ, phần thắng thực sự không lớn, Xích Linh cũng không muốn tăng thêm sự hy sinh vô ích, càng không muốn đại ca bị thương tổn thêm.
Diễm Vương trầm mặc, mười năm không gặp, ông đương nhiên rất nhớ con trai mình.
Xích Linh không để Diễm Vương tiếp tục trầm mặc, lại hỏi: “Phụ thân, con gọi ngài là muốn hỏi chút chuyện có liên quan tới việc Lai Sách đế quốc hướng toàn tinh hệ chiêu sinh, ngài hẳn là biết đi?”
Diễm Vương trầm giọng nói: “Không sai, người nắm quyền các quốc gia ở Đại Uyển Toàn Tí cũng từng thương nghị về chuyện đó.”
Xích Linh nói: “Nói thế nào?”
Diễm Vương không trả lời, hỏi ngược lại anh: “Con đối với cái này thấy thế nào?”
Cái nhìn của Xích Linh rất đơn giản, trả lời: “Đây là một cơ hội.”
Diễm Vương đồng ý nói: “Ta cũng cho là như vậy, những người đang nắm quyền khác mặc dù có kiêng dè, nhưng đều thể hiện có thể thử một lần. Lai Sách đế quốc vì biểu hiện thành ý, cố ý đi đầu kỳ vào “Công ước tinh tế”, những quốc gia khác thuộc Tiên Anh Toàn TÍ, cũng đều ký vào công ước, này khiến chúng ta yên tâm hơn rất nhiều.”
Tuy nói là “Công ước tinh tế”, thế nhưng Tiên Anh Toàn Tí luôn phong bế trước đều không thèm để ý, hiện tại thái độ của Lai Sách đế quốc chuyển biến, khiến rất nhiều người nhìn không thấu, đi đầu ký vào “Công ước tinh tế” càng khiến cho người ta đoán không ra bọn họ có tính toán gì.
“Người được gửi tới ngài hẳn đã chọn đi? Những ai?” Chậm nữa sẽ không kịp kỳ khảo thí, dùng tinh hạm của bọn họ tới Lai Sách đế quốc, tối thiểu cũng phải khoảng ba tháng.
Khi chuyện Lai Sách đế quốc chiêu sinh được công bố, rất nhiều quý tộc chen đến vỡ đầu cũng muốn vì nhi tử nhà mình tranh thủ một tiêu chuẩn, thế nhưng vừa nghe nói không cần danh sách báo lên là có thể đi đọc sách, còn phải vượt qua sát hạch, cường quốc siêu cấp giống như Lai Sách đế quốc, người có thể vào được mắt bọn họ, tự nhiên đều là thiên tài trong thiên tài, cho nên không bao lâu, một ít người không tự tin đều bỏ qua ý niệm này, nhưng vẫn có không ít người cho là, chỉ cần bọn họ có đầy đủ tiền tài, là có thể đem hài tử đưa đến đế quốc mạnh nhất toàn bộ tinh hệ, vào trường học tốt nhất đọc sách.
Trải qua tầng tầng sàng lọc để chọn, cuối cùng người đạt tiêu chuẩn báo lên chỉ được mười mấy tên, lại do Diễm Vương tụ mình chọn lọc một lần nữa, còn lại tám người, theo thứ tự là: A Sắt, Ái Tu, Hải Lý, Vân Hoán, Metz, Phượng Bạc, Ngân Mạch Địch, Cơ Thinh.
Cơ hội như vậy, Xích Kính đương nhiên không muốn bỏ qua, nhưng là chuyện Thanh Vương phạm tội, Xích Kính cũng bị quản giáo. Diễm Vương vốn định phái Xích Diên qua đó, thế nhưng Xích Diên từ chối, hắn cho là, một người chiến sĩ, chỉ cần có thể phục tùng mệnh lệnh là được, bỏ qua cơ hội này.
Iman phi thường muốn nắm lấy cơ hội này, vì thế, Phổ Nhĩ Sinh vác khuôn mặt già nua đến trước mặt Diễm Vương cầu xin, Diễm Vương cũng không đáp ứng, lý do, hắn là vương tử phi của Xích Kính, không thể xuất quốc.
Phổ Nhĩ Sinh biện giải, nói Iman cùng Xích Kính đã ly hôn.
Chẳng qua Diễm Vương cảm thấy rất buồn cười, ly hôn liền cắt đứt quan hệ? Cuối cùng vẫn không cho phép.
Xích Linh suy nghĩ một lát, nói: “Công Ngọc Diễm tại sao không có trong danh sách?”
Tư chất của Công Ngọc Diễm là cấp S, năng lực thức tỉnh là xung kích, loại năng lực này rất bá đạo, công kích cũng rất mạnh, hơn nữa tuổi tác cũng phù hợp.
Diễm Vương nói: “Hắn ngược lại muốn đi, nhưng Công Ngọc gia không đồng ý.”
Xích Linh nhìn thấy một cái tên xa lạ, “Hải Lý là ai?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!