Đề Thi Đẫm Máu - Chương 1: Cưỡng hiếp cả thành phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Đề Thi Đẫm Máu


Chương 1: Cưỡng hiếp cả thành phố


Phần dẫn – QUÁI VẬT

Đêm hôm qua, bọn họ lại đến tìm tôi! Họ vẫn không nói gì, chỉ im lặng đứng bên đầu giường tôi. Còn tôi thì vẫn cứng đờ người, nằm bất động trên giường, cứ trơ mắt nhìn những cơ thể bị cháy đen, không đầu, vây xung quanh mình.

Còn anh ta, anh ta cũng vẫn thì thầm bên tai tôi: “Thực ra, cậu cũng giống tôi thôi!”

Tôi đã quá quen với việc gặp gỡ bọn họ lúc đêm khuya, thế nhưng, toàn thân vẫn đầm đìa mồ hôi.

Cho đến khi họ lặng lẽ bỏ đi, tôi mới lại nghe thấy hơi thở đều đều của Đỗ Ninh bên giường đối diện.

Ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ soi vào, ánh đèn trong phòng ký túc xá đã tắt từ lâu, cảm thấy hơi lành lạnh.

Tôi gắng gượng trở mình, sờ được con dao găm để dưới gối, cảm nhận được sự thô ráp, sần sùi của cán dao, hơi thở dần bình thường trở lại.

Rồi tôi chìm vào giấc ngủ mê man.

Thỉnh thoảng tôi cũng quay về thăm trường cũ – trường Đại học Sư phạm. Tôi ngồi bên vườn hoa trước cổng ký túc xá nam sinh số 2, ở đó trước đây có một cây hòe cổ, bây giờ là những loài hoa sặc sỡ đang rung rinh trước gió. Tôi thường trầm ngâm ngắm tòa nhà ký túc xá hiện đại 7 tầng trước mắt, cố hình dung lại dáng vẻ trước đây của nó: gạch đỏ đã bạc màu, những cánh cửa sổ gỗ lung lay như sắp rụng, cánh cổng sắt to nặng nề han gỉ.

Và cả những khuôn mặt trẻ trung đã từng đi ra đi vào tòa nhà này. Đột nhiên, tôi thấy lòng mình trĩu nặng nỗi thương cảm, giống như bị một thứ tình cảm yếu mềm tấn công. Và cánh cửa ký ức lại bất giác thoáng hé mở, liên miên không dứt, không thể nào khép lại được.

Nếu bạn quen biết tôi, bạn sẽ cảm thấy tôi là một người kiệm lời, ít nói. Phần lớn thời gian, tôi đều cố gắng được ở riêng một mình, ăn một mình, đi lại một mình, thậm chí khi lên giảng đường, tôi cũng cố tránh ngồi cùng với người khác.

Đừng có lại gần tôi! Tôi thường dùng ánh mắt này để ngăn cản những người có ý tìm hiểu, tiếp cận tôi. Tất cả mọi người đều có vẻ kính trọng nhưng rất xa cách tôi. Còn tôi, tôi đã quen thuộc tính cách và thói quen sinh hoạt của những người xung quanh. Nếu trong giảng đường, nhà ăn hay trong vườn trường, bạn nhìn thấy một kẻ sắc mặt nhợt nhạt, mặt mày khinh khỉnh nhưng luôn chú ý đến người khác, người đó chính là tôi đấy.

Tôi ở phòng 313 tòa nhà B, khu ký túc xá 5 Nam Phạm của trường Đại học J. Bạn cùng phòng tôi tên Đỗ Ninh, đang học thạc sĩ chuyên ngành Pháp lý. Chắc là vì ở chung một phòng, cậu là một trong số ít người hay trò chuyện với tôi trong Học viện Pháp lý. Cậu là người tính tình lương thiện, có thể nhận thấy được rằng, cậu đã cố gắng tạo mối quan hệ tốt với tôi, để tôi không trở nên quá cô độc trong học viện – mặc dù tôi cũng chẳng mấy để tâm đến điều này – nhưng, tôi không khước từ việc thỉnh thoảng trò chuyện với cậu và cả với cô bạn gái có vẻ nũng nịu thái quá của cậu.

“Nào, cùng ăn nhé!”

Tôi đang cầm bát, vừa ăn bát mì cay trộn, vừa tập trung tinh thần xem một bức ảnh và lời chú thích dưới bức ảnh trên máy vi tính, không để ý thấy Đỗ Ninh và bạn gái cậu vào phòng từ lúc nào.

Đó là một xiên thịt dê nướng, bên trên rắc ớt cay và các hương liệu tẩm ướp, nước mỡ vàng đang nhỏ xuống, tỏa ra mùi nướng cháy.

Tôi nghĩ, lúc đó chắc mặt tôi phải trắng bệch hơn bức tường đằng sau.

Tôi ngẩn người nhìn xiên thịt dê đang giơ ra trước mặt tôi, trong cổ họng kêu lục bục mấy tiếng, sau đó, tôi nôn hết nửa bát mì vừa ăn xuống cái bát đang cầm trong tay.

Tôi bịt miệng, bê cái bát đầy đồ nôn còn bốc khói lao ra khỏi phòng, đằng sau thấy vang lên giọng nói kinh ngạc của Trần Giao: “Anh ấy sao thế nhỉ?”

Tôi rũ rượi cúi người vào bồn rửa trong nhà vệ sinh, lấy nước vã sơ qua lên mặt. Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tấm gương bị hoen ố trên tường, trong gương hiện ra một khuôn mặt bợt bạt, lấm tấm nước và mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng còn dính ít thức ăn vừa nôn chưa rửa sạch. Tôi cúi người, lại nôn khan mấy tiếng, cảm thấy dạ dày trống rỗng, quả thực không còn gì để nôn nữa, bèn gắng gượng run rẩy đứng dậy, lại gần vòi nước, uống ngụm nước lạnh, súc súc miệng, rồi nhổ đi.

Ném bát mì vào sọt rác, tôi lảo đảo trở về phòng.

Trong phòng, một mớ hỗn độn. Trần Giao đang khom người ngồi trên giường Đỗ Ninh, dưới đất là bãi nôn, khắp phòng nồng nặc mùi ô uế. Đỗ Ninh bịt mũi, đặt cái chậu rửa mặt trước mặt cô. Thấy tôi vào, Trần Giao ngẩng khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt, giơ tay chỉ vào tôi, định nói gì, nhưng lại bị một trận nôn mửa dâng lên, không thể nói gì được.

Đỗ Ninh ngượng ngùng nhìn tôi: “Vừa rồi, Giao Giao không hiểu cậu bị làm sao, rất tò mò, bèn đến nhìn xem cậu đang xem gì trên máy vi tính, kết quả là…”

Tôi không tiếp lời cậu, mà đi thẳng đến máy tính. Đó là một trang web tôi đang xem, trong đó có mấy bức ảnh. Trong số đó, có một bức ảnh là một cái đầu lâu đã bị thối rữa, da ở cổ và đầu đều bị lột. Còn ba bức ảnh khác là thân thể bị chặt bốn chi và hai cánh tay của nạn nhân. Đây là ảnh chụp hiện trường vụ án giết người xảy ra tại bang Wisconsin của Mỹ năm 2000. Tôi đã download mấy bức ảnh này và lưu vào trong file “hủy hoại nghiêm trọng”.

Tôi đứng dậy, bước đến cạnh Trần Giao, cúi người xuống nói: “Em không sao chứ?”

Trần Giao giờ đã mệt lả, nhìn tôi, sợ hãi co rúm lại phía sau.

“Anh đừng có lại gần em!”

Cô run lẩy bẩy giơ tay lên, chỉ vào vi tính, rồi lại chỉ vào tôi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng ép ra được hai từ: “Quái vật!”

“Giao Giao!” Đỗ Ninh hét lớn, rồi nhìn tôi lo lắng.

Tôi cười với cậu, tỏ ý là tôi không để tâm đến.

Tôi thực sự không hề để tâm đến. Tôi là quái vật, tôi biết điều đó!

Tôi tên Phương Mộc, hai năm trước, trong một trận hỏa hoạn, tôi là người duy nhất may mắn sống sót.

***************

Mùa xuân ở thành phố J nóng nực bức bối vô cùng. Mặc dù mầm non còn chưa nhú ra trên các cành cây, nhưng nhiệt độ đã lên đến 17, 18 độ. Thái Vĩ đang ngồi trong xe Jeep lao nhanh trên đường phố, bực bội cởi cúc áo.

Anh rất buồn bực, nhưng không phải chỉ vì cái thời tiết xuân oi ả này. Là một người cảnh sát, Thái Vĩ đang gặp phải một vụ án khó khăn nhất trong 10 năm làm nghề cảnh sát của mình.

Ngày 14 tháng 3 năm 2002, cư dân Trần Mỗ (nữ, dân tộc Hán, 31 tuổi) sống tại phòng 402, tòa lầu số 32, tiểu khu Minh Châu, số 83 đường Thái Bắc, khu Hồng Viên, thành phố J đã bị giết ngay trong căn hộ của mình. Theo kết quả xét nghiệm tử thi, thời gian tử vong khoảng từ 14 giờ – 15 giờ, nguyên nhân tử vong là do nghẹt thở. Trên cổ nạn nhân phát hiện ra hai vết hằn bị bóp cổ, có thể khẳng định, nạn nhân đã bị hung thủ dùng tay bóp chặt cổ cho đến chết. Qua điều tra hiện trường, nhận thấy, trong phòng không có dấu vết bị lục lọi, tài sản cũng không bị mất, bước đầu có thể loại trừ khả năng đột nhập giết người cướp của. Phần thân trên của nạn nhân để trần, thân dưới trang phục ngay ngắn, không hề có dấu vết bị xâm hại tình dục, cũng không có vẻ là đột nhập cưỡng dâm giết người. Điều đáng kinh ngạc là, nạn nhân sau khi chết, bị hung thủ mổ bụng, con dao dùng để mổ được để lại hiện trường. Chồng nạn nhân đã xác nhận, đây là con dao thái trong nhà nạn nhân.

Hiện trường tang thương, không nỡ nhìn, trên sàn là nội tạng và máu của nạn nhân. Cảnh sát tìm thấy một chiếc cốc trong bếp, qua xét nghiệm, xác định đây là thứ hỗn hợp giữa sữa tươi và máu của nạn nhân.

Điều này không thể không khiến chúng ta liên tưởng đến con quái vật trong truyền thuyết – quỷ hút máu.

Trong khoảng thời gian hơn một tháng sau đó, tại thành phố J lại liên tiếp xảy ra hai vụ án đột nhập vào nhà giết người, nạn nhân đều là những cô gái ở độ tuổi 25 – 35. Nạn nhân đều bị mổ bụng, đồng thời ở hiện trường, đều phát hiện ra chất hỗn hợp giữa máu của nạn nhân và những chất khác.

Sở Công an thành phố thành lập một tổ chuyên án phụ trách việc phá vụ án này, nhưng gần một tuần lễ trôi qua, việc phá án không hề có chút tiến triển. Đúng lúc tổ chuyên án đang vò đầu bứt tai lo lắng, thì Đinh Thụ Thành – một cảnh sát từ thành phố C đến thành phố J công tác đưa ra một đề nghị khiến tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc: đi tìm một cậu sinh viên đang học thạc sĩ ngành Tội phạm học tại một trường đại học trong thành phố J.

Thái Vĩ – với vai trò là người phụ trách tổ chuyên án, lúc đầu còn tưởng anh ta nói đùa, nhưng Đinh Thụ Thành đã nghiêm túc kể lại cho Thái Vĩ nghe một câu chuyện như sau.

Mùa hè năm 2001, trong thành phố C liên tiếp xảy ra bốn vụ cưỡng hiếp giết người. Bốn nạn nhân đều là nhân viên công sở có độ tuổi từ 25 – 30. Sau khi cưỡng hiếp nạn nhân, hung thủ dùng sợi dây thừng thắt cổ nạn nhân cho đến chết. Nơi xảy ra án mạng là trên sân thượng bốn tòa nhà cao ốc đang xây dựng trong thành phố C. Lúc đó, cấp trên của Đinh Thụ Thành là Trạm trưởng Trạm An ninh thành phố Hình Chí Sâm vừa mới được thăng chức lên làm Phó Sở Công an thành phố C. Quan chức mới nhậm chức, muốn lập công, Phó sở Hình đã tiết lộ một chút tình tiết vụ án cho giới truyền thông, đồng thời, trên tivi, ông còn đảm bảo với nhân dân thành phố, sẽ phá xong vụ án trong vòng nửa tháng. Hai hôm sau, có một bức thư do nhân dân gửi đến được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của tổ chuyên án. Trong thư nói, hung thủ là một kẻ biến thái có tâm lý bệnh hoạn, bởi vì không thể gây dựng mối quan hệ bình thường với nữ giới, nên đã thông qua việc cưỡng hiếp giết người để phát tiết dục vọng của mình. Hơn nữa, còn đoán định hung thủ không quá 30 tuổi. Tổ chuyên án ban đầu cũng chỉ nghĩ rằng, đây chẳng qua chỉ là một liên tưởng bột phát của một người say mê tiểu thuyết trinh thám, nên không để tâm đến. Phó sở Hình sau khi nghe về việc này, lại thấy rất hứng thú, sai người đi điều tra thông tin về người gửi thư. Khi ông hay tin, người viết thư tên Phương Mộc, là sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, thì rất phấn khởi, lập tức sai người gọi cậu ta đến Sở Công an thành phố. Hai người trò chuyện khoảng nửa tiếng trong phòng làm việc. Phó sở Hình còn tự mình lái xe đưa Phương Mộc đến lần lượt từng hiện trường bốn vụ án. Sau khi trở về, lại lấy toàn bộ hồ sơ vụ án vào phòng làm việc để Phương Mộc nghiên cứu thật tỉ mỉ những tài liệu đó. Vào một đêm (kết quả xét nghiệm tử thi cho thấy, thời gian gây án thường xảy ra lúc 10 giờ – 11 giờ đêm), Phương Mộc đi đến hiện trường một vụ án, lần này Đinh Thụ Thành cũng đi cùng cậu. Cậu trai trẻ đứng trên sân thượng tòa cao ốc (đây cũng chính là tòa kiến trúc cao nhất trong hiện trường các vụ án) thật lâu, cuối cùng thốt ra một câu khiến Đinh Thụ Thành khắc ghi mãi.

“Anh ta không phải là cưỡng hiếp phụ nữ, anh ta đang cưỡng hiếp cả thành phố này!”

Sau khi trở về Sở, Phương Mộc đưa ra lời đề nghị với tổ chuyên án như sau: Thứ nhất, điều tra tất cả các phòng chiếu phim bình dân trong toàn thành phố, đặc biệt là những phòng chiếu phim ở gần các khu công trường xây dựng, tìm kiếm một cậu thanh niên có độ tuổi từ 20-25, hơi gầy, tóc cắt ngắn, chiều cao từ 1m60 – 1m70, thuận tay phải, hơn nữa, tay trái đeo đồng hồ, trên cổ tay trái có một vết xước, đeo kính, có trình độ văn hóa hết cấp 3; Thứ hai, tìm kiếm một người có những đặc điểm trên ở những khu công trường đang thi công trong toàn thành phố; Thứ ba, tìm kiếm ở các làng quê, thị trấn xung quanh thành phố C một thanh niên thi trượt đại học vào thành phố làm thuê có các đặc điểm nêu trên, đặc biệt là những gia đình con một hoặc hai anh em trai chỉ sống với bố. Thậm chí cậu còn nói, khi bị bắt, hung thủ có thể sẽ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Các thành viên trong tổ chuyên án đều bán tín bán nghi trước những lời phỏng đoán dường như vô căn cứ này, nhưng Phó sở Hình lại ra lệnh cho cấp dưới của ông tìm kiếm nghi phạm có những đặc điểm mà Phương Mộc cung cấp. Hai ngày sau, một bà chủ của phòng chiếu phim bình dân gần ga tàu nói, bà có biết một người như vậy, cậu ta đang làm trong khu xây dựng ở gần ga. Những công nhân ở đây thường rủ nhau đến phòng chiếu phim, thế nhưng cậu ta đều chỉ đi một mình, và luôn chọn lúc chiếu phim cấp 3 vào ban đêm mới đến xem. Có một lần, khi cậu đang xem phim cấp 3, gặp một người cùng công trường, cậu đỏ bừng mặt, rồi lén bỏ đi, do đó, bà chủ có ấn tượng sâu sắc đối với cậu.

Đội cảnh sát tìm đến công trường đó, và tìm được cậu thanh niên này trong công trường dưới sự giúp đỡ của chủ thầu xây dựng. Cậu ta tên Hoàng Vĩnh Hiếu, là nhân viên đo lường của công trường này. Khi cảnh sát giơ thẻ, yêu cầu cậu giơ cổ tay trái ra, Hoàng Vĩnh Hiếu đột nhiên bỏ chạy, nhưng cậu ta nhanh chóng bị cảnh sát bắt giữ. Sau khi đưa về Sở thẩm tra, Hoàng Vĩnh Hiếu đã khai nhận cả bốn vụ án cưỡng hiếp giết người đều do mình gây ra.

Hoàng Vĩnh Hiếu, nam, 21 tuổi, học lực tốt nghiệp cấp 3, người làng Tiền Tiến, thị trấn Bát Đài, thành phố C. Năm 2000, sau khi thi trượt kỳ thi đại học, Hoàng Vĩnh Hiếu ôn thi lại một năm rồi lại tiếp tục tham gia kỳ thi, kết quả là vẫn bị trượt. Sau đó, cậu theo chú ruột ra thành phố, đã từng làm thuê cho nhiều công trường xây dựng, nhưng mỗi công trường đều làm không lâu. Về sau, chú cậu giới thiệu cậu đến làm tại công trường này. Do có chút trình độ văn hóa, nên Hoàng Vĩnh Hiếu được làm nhân viên đo lường.

Khi Hoàng Vĩnh Hiếu bị bắt, đúng là đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất cũ, song đã được giặt rất sạch sẽ.

Sự miêu tả của Phương Mộc về ngoại hình, hoàn cảnh gia đình, môi trường làm việc, thói quen sinh hoạt của nghi phạm giống y như Hoàng Vĩnh Hiếu. Điều khác biệt duy nhất là bố mẹ Hoàng Vĩnh Hiếu đã ly dị từ lâu, cậu ta không có anh em trai, chỉ có một người chị gái đã đi cùng mẹ đến vùng khác, và không còn liên hệ gì nữa. Nhưng tất cả những điều này đã đủ làm cho các nhân viên cảnh sát phải trầm trồ thán phục chàng trai trẻ Phương Mộc có tướng mạo bình thường không lấy gì làm nổi bật này. Thậm chí, họ còn nghi ngờ lúc Hoàng Vĩnh Hiếu gây án, Phương Mộc đã có mặt ngay tại hiện trường, nếu không, sao cậu có thể miêu tả chính xác đến thế.

Phương Mộc giải thích như sau: Qua quan sát hiện trường, quần của các nạn nhân đều bị cởi xuống dưới đầu gối, hơn nữa, chỗ đầu gối đều bị thương, đồng thời còn phát hiện một chút da của nạn nhân dính trên lan can của tầng thượng, vừa vặn với vết thương trầy xước trên ngực nạn nhân. Điều này chứng tỏ, khi hung thủ tiến hành hành vi cưỡng dâm, đã chọn tư thế từ phía sau.

Đây là một tư thế có dụng ý sâu xa.

Trước tiên, khi nữ giới bị vào từ phía sau, nếu bị nam giới từ phía sau ấn người xuống hoặc túm chặt hai tay, biên độ giãy giụa là nhỏ nhất, cộng thêm, quần bị cởi đến đầu gối, phạm vi hoạt động của hai chân bị hạn chế tối đa. Do đó, đây là tư thế ít bị phản kháng kịch liệt nhất.

Tiếp đến, đứng từ góc độ tâm lý học, kiểu vào từ phía sau là tư thế tình dục nguyên thủy nhất. Khi tiến hành quan hệ tình dục, nam giới nảy sinh cảm giác chinh phục và thỏa mãn, do đó, kiểu vào từ phía sau đem đến cho nam giới sự kích thích cao độ vượt xa những tư thế khác.

Đêm hôm đó, Phương Mộc đứng trên sân thượng tối đen tĩnh mịch, khung cảnh đêm toàn thành phố như thu vào trong mắt cậu. Cậu nhìn những tòa nhà cao tầng đèn điện sáng trưng, dưới kia, đoàn xe cộ nườm nượp nối đuôi nhau.

Hành động một cách thô bạo, lên xuống thật mạnh, người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang giãy giụa một cách bất lực phía dưới. Ở vị trí trên cao, tầm nhìn khoáng đạt, phóng vụt ra đầy sảng khoái…

Phương Mộc nhắm nghiền đôi mắt.

Trong ngôi nhà sang trọng nào đó trong thành phố này, người đàn ông đó đang lo lắng chờ đợi vợ mình, ngươi không thể ngờ được rằng, vợ ngươi đang bị ta chà đạp, sỉ nhục như một sinh vật dưới chân có phải không?

Có thể, trong mắt cậu ta, cả cái thành phố này chính là một bộ phận sinh dục nữ khổng lồ. Chắc chắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu ta đã có được khoái cảm khi chinh phục cái thành phố này.

Vậy thì, trong đời sống thực, chắc chắn cậu ta là một kẻ thất bại.

Lựa chọn hành vi cưỡng hiếp giết người khác thường để phát tiết mối thù hận đối với xã hội, điều này chứng tỏ, tình dục có ý nghĩa rất đặc biệt đối với cậu ta. Nó khiến cậu ta cảm thấy hiếu kỳ, thần bí, hưng phấn tột cùng, đồng thời cũng khiến cậu ta cảm thấy nhục nhã. Nếu như nam giới có thể thiết lập được mối quan hệ bình thường với nữ giới, thì loại cảm giác khao khát tình dục này sẽ dần biến mất khi có nhiều kinh nghiệm sống. Do đó, hung thủ rất có thể là một người không thể thiết lập được mối quan hệ bình thường với nữ giới. Mà kiểu người này thường là sống trong gia đình thiếu đi bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Đồng thời, những người có loại tâm lý này, độ tuổi thường không quá lớn. Một là, nếu đã có tuổi, thì có thể thông qua những trải nghiệm xã hội để kịp thời tiêu trừ loại tâm lý này; hai là, loại tâm lý này thường hay xuất hiện trong giai đoạn dậy thì. Vậy thì, nếu anh ta khá lớn tuổi, thì đã gây án từ lâu, nhưng mấy năm nay không hề xảy ra những vụ án tương tự.

Do đó, hung thủ là nam giới, không quá 25 tuổi, trong nhà không có nữ giới, hoặc chỉ có anh em trai, đã từng nếm trải thất bại.

Còn về địa điểm gây án: trên sân thượng tòa lầu công trình, tất nhiên là địa điểm lý tưởng để thỏa mãn tâm lý chinh phục toàn thành phố của hung thủ, đồng thời cũng do sự quen thuộc loại địa bàn của anh ta. Do đó, hung thủ có lẽ là một người có kinh nghiệm làm việc tại các công trường xây dựng.

Một người có thu nhập thấp, tâm lý méo mó, rất có khả năng đi đến những nơi có liên quan đến sex. Chơi gái? Chắc là không, mà dù có thì cũng không thể thường xuyên được, bởi điều kiện kinh tế không cho phép.

Nơi phù hợp nhất chính là những phòng chiếu phim bình dân thường chiếu phim cấp 3 vào ban đêm.

Qua xét nghiệm tử thi, nhận thấy móng tay trái của một nạn nhân bị gãy, và phần móng bị gãy đó rơi ngay cạnh xác nằm ngửa của cô. Điều đáng ngạc nhiên là, trong số tất cả bốn nạn nhân, vết thương tích trên cơ thể cô gái này ít nhất. Điều này chứng tỏ, nạn nhân không phản kháng quá quyết liệt đối với hành vi bị hãm hiếp. Kết hợp với việc tìm thấy móng tay bị gãy ở gần thi thể nạn nhân, có khả năng, sau khi hung thủ cưỡng hiếp nạn nhân, trong lúc bóp cổ nạn nhân, cô ra sức giãy giụa, kháng cự đã làm gẫy móng tay. Trong miếng móng tay đó, phát hiện thấy một mảng da không phải của nạn nhân (nhóm máu A), vậy thì móng tay của nạn nhân rất có khả năng bị gãy sau khi tiếp xúc với cơ thể hung thủ. Do hung thủ chọn cách bóp cổ từ phía sau, nên vị trí mà đôi tay nạn nhân có thể tiếp xúc tới rất hạn chế, khả năng lớn nhất là đôi tay của hung thủ. Phương Mộc chú ý thấy móng tay bị xé gãy chứ không phải gập gãy. Điều này có nghĩa là, khi móng tay cào rách da của hung thủ, chắc chắn bị xé gãy sau khi cọ sát với một vật gì đó. Thứ gì trên tay mà có thể xé gãy móng tay đây? Phương Mộc nghĩ ngay đến đồng hồ đeo tay, hơn nữa, rất có thể là kim loại. Một người làm việc trong công trường xây dựng, đeo một chiếc đồng hồ kim loại, chỉ riêng điều này đã có vẻ hơi khác thường. Vậy thì, người này chắc chắn muốn thể hiện sự khác biệt của anh ta với mọi người.

Có lẽ anh ta là một người có trình độ văn hóa nhất định.

Làm thuê tại công trường xây dựng – có trình độ văn hóa nhất định – đã từng gặp thất bại trong cuộc sống – không quá 25 tuổi.

Đáp án gần nhất là: một người thi trượt đại học đến từ nông thôn.

Nếu là một người như vậy, anh ta chắc chắn sẽ dùng những cách khác để thể hiện sự khác biệt của mình so với những người từ nông thôn ra thành phố làm thuê tại công trường. Ví dụ, tóc ngắn gọn gàng để khác hẳn so với những anh công nhân tóc dài đầm đìa mồ hôi, đôi kính để tỏ ra “phần tử trí thức”, cũng có thể mặc một cái áo sơ mi trắng khác hẳn bộ quần áo công nhân dính đầy vôi vữa.

Tổng kết lại, anh ta là một người tóc ngắn, hơi gầy, đeo kính, có một chiếc áo sơ mi trắng, tay trái đeo chiếc đồng hồ kim loại (trên cổ tay trái có thể có vết xước do nạn nhân cào cấu, và người đeo đồng hồ tay trái thường thuận tay phải).

Sau khi Phương Mộc trình bày xong lý lẽ của mình, tất cả cảnh sát trong tổ chuyên án đều im lặng, trên mặt mỗi người đều thể hiện những cảm xúc vô cùng phức tạp. Rõ ràng, sau khi cả quá trình suy đoán được hé mở từng bước từng bước, việc phá án dường như là tất yếu, là việc dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, liệu có mấy ai có thể bước được bước đi chính xác đầu tiên trong quá trình này đây?

Hình Chí Sâm phá tan sự trầm mặc: “Ha…ha, ngay lúc đầu cậu nói luôn cho chúng tôi tên của Hoàng Vĩnh Hiếu là xong, chúng tôi cũng đỡ được bao nhiêu việc.”

Mọi người cùng bật cười sảng khoái.

Phương Mộc không cười, cậu cứ nhìn chăm chú xuống dưới đất.

Vụ án được giao lên Viện Kiểm sát một cách thuận lợi. Người dân trong thành phố C đều ra sức khen ngợi cảnh sát phá án thần tốc.

Hình Chí Sâm muốn tặng thưởng vật chất cho Phương Mộc (trước đó, Hình Chí Sâm cũng đã khéo léo giải thích với Phương Mộc, cảnh sát không thể tuyên bố với mọi người rằng vụ án này phá được là nhờ vào sự giúp đỡ của một sinh viên 22 tuổi, Phương Mộc cũng tỏ ra thấu hiểu), bị Phương Mộc từ chối. Hình Chí Sâm hỏi Phương Mộc có yêu cầu gì không, câu trả lời của cậu rất đơn giản: muốn được nói chuyện riêng với Hoàng Vĩnh Hiếu trước khi cậu ta bị ra tòa.

Mặc dù rất nhiều người tò mò về cuộc nói chuyện này, nhưng dưới sự kiên quyết của Phương Mộc, Sở vẫn bố trí cho Phương Mộc và Hoàng Vĩnh Hiếu trò chuyện tự do, không bị làm phiền. Cả cuộc nói chuyện kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, Phương Mộc đã ghi chép lại hết nửa cuốn sổ tay và thu âm hai băng đài. Đinh Thụ Thành đã từng nghe một đoạn ghi âm, nội dung cuộc nói chuyện đề cập rất ít đến vụ án. Phương Mộc dường như quan tâm nhiều hơn đến cuộc đời của Hoàng Vĩnh Hiếu từ khi cậu có thể ghi nhớ đến năm cậu 21 tuổi.

Khi Hoàng Vĩnh Hiếu lên 5 tuổi, bố mẹ ly dị, mẹ dẫn theo chị gái hơn cậu một tuổi đi lấy chồng ở vùng khác. Từ đó, Hoàng Vĩnh Hiếu chung sống cùng bố. Từ nhỏ, cậu đã sống hướng nội, không thích trò chuyện với người khác, nhưng cần cù chịu khó học tập, vẫn luôn được mọi người khen ngợi, là người có khả năng nhất thi đỗ đại học trong cả thôn. Năm lên 8, Hoàng Vĩnh Hiếu vô tình bắt gặp bố cậu thông dâm với một phụ nữ đã có chồng trong thôn. Vì việc này mà cậu bị bố đánh một trận thừa sống thiếu chết. Năm 14 tuổi, khi đó Hoàng Vĩnh Hiếu đang học cấp 2, bị một nữ sinh cấp 3 đưa lên núi. Khi cô nữ sinh đó cầm tay Hoàng Vĩnh Hiếu ấn thẳng vào ngực mình, cậu đã sợ chết khiếp, cuống cuồng vừa lăn vừa bò lao xuống núi. Nhưng hai năm sau, khi Hoàng Vĩnh Hiếu 16 tuổi, trong một lần lao động trên ruộng, cậu đột nhiên đè ngửa cô bạn cùng lớp (cô bạn này có mối quan hệ khá tốt với Hoàng Vĩnh Hiếu) xuống ruộng, rồi hôn hít sờ mó khắp cơ thể cô bạn. Cô gái đó sợ hãi kêu khóc toáng lên, mọi người trong thôn kéo đến, mới giải cứu được cô gái. Sau đó, bố cậu phải bồi thường cho nhà cô bạn đó một con lừa, và các vị trưởng bối trong thôn đích thân đứng ra hòa giải, sự việc này mới tạm lắng xuống. Nhưng từ đó, thành tích học tập của Hoàng Vĩnh Hiếu sa sút nghiêm trọng. Sau hai lần thi trượt đại học, Hoàng Vĩnh Hiếu liền theo chú ruột ra thành phố làm thuê. Trong vòng hơn một năm, Hoàng Vĩnh Hiếu đã chuyển năm công trường, đã hứng chịu biết bao sự khinh bỉ và hắt hủi của người dân thành thị. Do tính cách hướng nội, cô độc và có phần kiêu ngạo, nên thời gian lưu lại ở mỗi công trường đều không lâu. Lúc rảnh rỗi, Hoàng Vĩnh Hiếu thường đến phòng chiếu phim bên đường để xem phim chưởng. Cũng chính ở đây, lần đầu tiên Hoàng Vĩnh Hiếu xem phim cấp 3. Và từ lúc đó, trong đầu cậu luôn hiện lên thân thể đầy khiêu gợi của những cô gái trong phim cấp 3, cho đến một đêm, cậu bám theo một phụ nữ công sở về nhà muộn…

Từ đó, Phương Mộc gần như trở thành “cố vấn” của Sở công an thành phố C. Dưới sự giúp đỡ của cậu, tất cả đã phá được một vụ án bắt cóc, một vụ án lừa đảo tống tiền, hai vụ án giết người. Trong tất cả các vụ án nêu trên, Phương Mộc đã miêu tả những đặc điểm của nghi phạm, điều này có tác dụng rất lớn đối với việc phá án.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN