Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng - Chương 29: Nhớ rõ kéo rồi mà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng


Chương 29: Nhớ rõ kéo rồi mà


Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: “Trực tiếp phun lên người sẽ đậm mùi, như vậy là đủ rồi.”

“A… Cảm ơn anh, vậy tôi xuống trước đợi anh.”

Ôn Đề Nhi xoay người rời đi, còn chưa phát hiện khóa kéo sau lưng chưa khóa hết.

Thấy cô sơ suất như vậy, Kiều Thừa Huân đoán mình suy nghĩ nhiều rồi, cô cũng không biết mình chưa kéo khóa.

“Đợi một lát.” Kiều Thừa Huân gọi cô lại.

“Làm gì thế?” Ôn Đề Nhi quay đầu theo quán tính, cũng không xoay người, cũng không dừng lại.

Kiều Thừa Huân bước đến sau lưng cô, bàn tay ấm áp nắm lấy vai trái cô, cố định thân thể của cô, một cánh tay giơ lên, kéo khóa thay cô.

“Xoẹt…” Nghe thấy âm thanh tiếng khóa kéo lên, Ôn Đề Nhi mới ý thức được chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng.

Mẹ nó, Kiều Diêm Vương biết cô chưa kéo khóa, vậy mà không nhắc nhở cô một phen.

May mà không phải kéo khóa quần, nếu không thì rất dọa người đó…

“Được rồi.”

“Cảm ơn!”

Cô gái chạy mất dép, trong không khí để lại mùi hương hỗn hợp nước hoa nam và mùi thơm của thiếu nữ.

Kiều Thừa Huân lắc lắc đầu, trong cơ thể có hơi nóng lưu chuyển nhanh chóng, may mà chỉ lướt qua một lát, đủ để làm anh nổi nóng.

Chết tiệt, anh lại bị mùi hương làm động tâm!

Nhà họ Kiều.

Nghe nói hôm nay cậu chủ Kiều dẫn vợ mới cưới về nhà, lúc này trong nhà náo nhiệt giống như sắp qua năm mới, bạn bè và hàng xóm đều đến đây.

Hai vị nhà họ Kiều vì nghênh đón con dâu, cùng với chúc mừng con trai cưới vợ, đặc biệt làm bảy tám bàn cơm phong phú.

“Ông Kiều à, Thừa Huân đột nhiên cưới vợ sao không làm hôn lễ thế?”

“Đúng vậy, chuyện hôn nhân làm quá qua loa rồi, chỉ là không biết cô gái nhà ai có phúc như vậy?”

Bà Kiều xấu hổ cười nói: “Đứa nhỏ Thừa Huân này làm việc chưa bao giờ bàn bạc với chúng tôi, sáng hôm nay thằng bé mới gọi điện thoại về nhà nói đã lĩnh giấy, chúng tôi cũng không biết là cô gái nhà ai.”

Ông Kiều cũng cười ha ha nói: “Cô gái Thừa Huân nhà chúng tôi nhìn trúng, chắc chắn sẽ không kém cỏi.”

Kỳ thật hôn lễ của con trai vẫn là khúc mắc của hai người.

Con trai từng có bạn gái yêu bốn năm, hai người chàng chàng thiếp thiếp, không cần nói có bao nhiêu ân ái.

Chỉ tiếc, hai năm trước vào sinh nhật 26 tuổi của con trai, cô gái đó đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ mất rồi.

Từ lúc đó, con trai dịu dàng như ngọc xảy ra biến đổi lớn, cực kỳ quyết đoán, lịch lãm dày dạn kinh nghiệm, hơn nữa không có người phụ nữ nào anh để vào trong mắt.

Hiện giờ rốt cuộc con trai cũng lĩnh giấy chứng nhân với một cô gái, mặc kệ cô là cô gái nhà ai, mạnh hơn một người đã chết.

Trong đám người đó còn có Vạn Mỹ Trân, ngồi ở vị trí trong góc, sắc mặt không được tốt lắm.

Cô ta biết thừa vợ anh Thừa Huân là ai, hơn nữa cô ta đã nghe được nguyên nhân Ôn Đề Nhi đột nhiên gả cho anh Thừa Huân, chỉ là cô ta không thể nói ra được.

Hiện tại nói không ý nghĩa, Ôn Đề Nhi đến đây cô ta sẽ nói, đến lúc đó nhất định phải làm người phụ nữ đó đẹp mặt!

Rốt cuộc một chiếc xe Maybach màu đen dừng trước cửa, mấy chục ánh mắt nhìn qua.

Người đàn ông tao nhã cao quý xuống trước, đi hai bước liền dừng lại.

Đợi vài giây, cửa xe bên kia mở ra, một cô gái mặc váy hoa sen màu xanh xuất hiện.

Rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!

Ánh mắt mọi người đều bị cô gái hấp dẫn.

Trên đầu Ôn Đề Nhi buộc kiểu tóc đáng yêu, đôi mắt to long lanh như nước, cái mũi dọc dừa xinh xắn lung linh, đôi môi anh đào no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, da thịt mềm mại trắng hồng, giống như một cô gái hồn nhiên, cười khẽ rất được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN