Đế Tôn
Chương 73: Hoàng Đế Băng Hà. (1)
– Tiểu tử, vì sao vừa rồi ngươi không ra tay cứu con của ngươi? Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi vậy mà trơ mắt nhìn xem con của mình bị bắn chết, rõ ràng còn thờ ơ, cái gì cẩu hoàng đế, heo chó không bằng, làm hại lão tử không thể giết cái thống khoái!
Sắc mặt Cảnh Đức hoàng đế âm trầm đến đáng sợ, đột nhiên một ngụm máu tươi phun ra, thủy chung đứng ở nơi đó không ra tiếng, miễn cho chọc giận đầu Yêu Vương này:
– Cao thủ thế hệ trước của Kiến Vũ quốc, tất cả chết ở bên trong hỏa sơn, nếu trẫm cũng tao ngộ bất hạnh mà nói, trong triều không người, quần hùng tạo phản, triều đình giang sơn của ta thế tất khó giữ được. . .
Về phần bọn người Nhạc Thế Đình, sớm đã nhìn ngây người.
– Nhị hoàng tử cứ như vậy bị bắn chết rồi hả?
Một vị lão giả của Dược Vương phủ lẩm bẩm nói, tựa hồ còn không có tiếp nhận sự thực này.
Không nói thân phận Nhị hoàng tử Tô Triệt có nhiều tôn quý, chỉ cần hắn chính là một vị Nội Cương đỉnh phong cường giả, tu luyện Hoàng thất tuyệt học Chân Hoàng Thắng Long Quyết, Chân Cương hộ thể, phòng ngự cực mạnh, coi như là Ngoại Cương cường giả cũng chưa chắc có thể công phá phòng ngự của hắn.
Chân Hoàng Thắng Long Quyết chính là tuyệt học mà khai quốc hoàng đế Kiến Vũ quốc, Thánh Tổ hoàng đế sáng chế, môn tâm pháp này cường đại đã trải qua niên đại chiến loạn kiểm nghiệm, nếu không Thánh Tổ hoàng đế cũng không có khả năng tài nghệ trấn áp quần hùng, leo lên bảo tọa hoàng đế.
Mà Giang Nam bất quá là Hỗn Nguyên cảnh , vậy mà có thể một mũi tên bắn chết Tô Triệt, thật sự là vượt qua dự liệu của bọn hắn.
Hắn lại không biết, mấy ngày nay Giang Nam cùng Tô Hoảng đại chiến, tuy như trước là Hỗn Nguyên cảnh, nhưng mà thực lực đã có đại tăng lên, đơn thuần lực lượng đã đạt tới tám Tượng chi lực, coi như là không cần Nhạn Minh Cung, tay không tấc sắt Giang Nam cũng có thể sinh sinh đánh chết Tô Triệt.
Càng làm cho người sợ hãi còn là đầu Ngốc Ưng của Giang Nam, dĩ nhiên là tu thành Thần Thông cường giả, hoàn toàn có thể nói là tồn tại không kém hơn Cảnh Đức hoàng đế cùng Tiêu Hủy, sau khi Cảnh Đức hoàng đế bị thương thậm chí ngay cả động cũng không dám động thoáng một phát, trơ mắt nhìn ái tử của mình bị Giang Nam một mũi tên bắn chết.
– Giang công tử ở Dược Vương phủ ta lâu như vậy, vẫn là lần đầu hiển lộ lá bài tẩy của mình!
Nhạc Thế Đình thầm nghĩ trong lòng:
– Hắn từng nói hắn là Trung Thổ di dân, chẳng lẽ nói hắn là đệ tử đại phái nào đó của Trung Thổ, nếu không tại sao có thể có Thần Thông cấp đại yêu cam nguyện làm tọa kỵ của hắn, nghe hắn sai sử? Ta nguyên bản thấy hắn sở tác sở vi, còn cảm thấy có chút hung hăng càn quấy, hiện tại xem ra, thật sự là hắn có tiền vốn hung hăng càn quấy.
Vô luận Giang Nam hay là Cảnh Đức hoàng đế, Nhạc Thế Đình đều không muốn đắc tội, dứt khoát làm bàng quang, không có nhúng tay.
Cảnh Đức hoàng đế liếc nhìn Giang Nam thật sâu, xóa đi vết máu ở khóe miệng, đột nhiên thi triển một môn Vũ Hóa Công, vỗ cánh bay đi. Nhạc Thế Đình thở dài một tiếng, không có giữ lại, thấp giọng nói:
– Lần này Thánh thượng đi, chỉ sợ chưa hẳn có thể còn sống trở lại hoàng cung, xem ra Kiến Vũ quốc, thật sự muốn biến loạn rồi. . .
Bên cạnh hắn một vị lão giả trong nội tâm cả kinh, thất thanh nói:
– Chẳng lẽ thương thế của thánh thượng quá nặng, tùy thời có khả năng bị mất mạng?
Nhạc Thế Đình lắc đầu:
– Thương thế của hắn hoàn toàn chính xác cực nặng, nhưng cũng không có đến trình độ ở trên đường bị mất mạng, bất quá thực lực thánh thượng hôm nay còn thừa không có mấy, ba vị hoàng thúc của Hoàng thất lại chết ở bên trong hỏa sơn, lực lượng Hoàng thất suy yếu tới cực điểm, khó có thể chấn nhiếp quần hùng. Vừa rồi Tề vương chạy thoát đi ra ngoài, Tề vương phủ còn có Thần Luân cường giả tọa trấn, thậm chí nói không chừng còn có Thần Thông cường giả, hơn nữa còn có mấy vị Thần Luân cường giả không có tiến vào núi lửa, bọn hắn đạt được tin tức thánh thượng trọng thương, nhất định sẽ nửa đường kiếp sát!
– Thánh thượng như thế nào không ở lại Dược Vương thành ta?
Một vị Thần Luân cường giả thúc tổ cấp nhịn không được hỏi.
Nhạc Thế Đình lắc đầu, thở dài nói:
– Thánh thượng không tin ta, sợ ta là cái thứ nhất hướng hắn ra tay. Bất quá, cái này cũng trách không được thánh thượng, kia dù sao cũng là ngôi vị hoàng đế ah. . .
Mấy lão quái vật Dược Vương phủ lâm vào trầm mặc, liếc nhau, muốn nói lại thôi. Ngôi vị hoàng đế cùng lực hấp dẫn thống trị thiên hạ đối với bọn họ mà nói, cũng là một loại hấp dẫn không cách nào kháng cự.
Nhạc Thế Đình trầm mặc một lát, chắp hai tay sau lưng, buồn bã nói:
– Thánh thượng hiểu lầm ta rồi, ta thân là thần tử, như thế nào hướng hắn hạ độc thủ như vậy? Bất quá ngôi vị hoàng đế rơi vào tay người khác, không bằng rơi vào tay Dược Vương phủ ta. . .
Mấy vị lão giả kia con mắt không khỏi sáng, Nhạc Thế Đình mỉm cười nói:
– Trung Hạo thúc phụ, ngươi không ở trong triều đình làm quan, không phải thần tử của thánh thượng, ngược lại không ở hàng ngũ này, ngươi liền đi tiễn đưa thánh thượng một đoạn đường a!
Nhạc Trung Hạo đúng là Thần Thông cường giả duy nhất của Dược Vương phủ, nghe vậy tinh thần chấn động, biết rõ Nhạc Thế Đình cũng động tranh hùng thiên hạ chi tâm, lúc này cười một tiếng dài, lách mình mà đi.
Giang Nam thoáng nhìn Nhạc Trung Hạo phi thân mà đi, trong nội tâm chấn động:
– Thế gia đại phiệt đều là thế hệ dã tâm bừng bừng, Nhạc Thế Đình cũng không ngoại lệ, vị Thần Thông cường giả Dược Vương phủ này vừa đi, thế tất là vì muốn tánh mạng của Cảnh Đức hoàng đế!
Ấn tượng của Nhạc Thế Đình trong lòng hắn cũng không tệ, bất quá hiện tại Giang Nam mới ý thức tới, cách nhìn của mình đối với Nhạc Thế Đình có chút một bên tình nguyện rồi. Nhạc Thế Đình thân là Dược Vương phủ Chi Chủ, tự nhiên không phải là một lão tiên sinh tốt, hắn có thể leo lên bảo tọa Dược Vương, tự nhiên sát phạt quyết đoán, trong lồng ngực đều có một phen nhiệt huyết, chính là nhân vật kiêu hùng!
Cảnh Đức hoàng đế mà chết, Kiến Vũ quốc thế tất đại loạn, đến lúc đó lại là một hồi quần hùng tranh phách!
– Bất quá cái kia đã cùng ta không quan hệ.
Giang Nam lẳng lặng thầm nghĩ:
– Tỷ tỷ đánh lui cường địch, tiếp qua không lâu liền có thể luyện thành linh đan đi à nha? Ta cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, tu luyện thoáng một phát, nhìn xem có thể tu thành Hỗn Nguyên đỉnh phong, trùng kích Nội Cương cảnh hay không!
Tinh thần ý niệm của hắn đột nhiên tách ra, như là một chống trời chi trụ xông thẳng lên trời, trong chớp mắt liền kéo dài đến độ ười dặm, đột phá tầng cương phong, rơi vào trên tầng mây, tiếp dẫn Thái Dương nguyên khí trên không trung, cuồn cuộn mà xuống, rót vào bên trong mi tâm của hắn, lại từ mi tâm chảy vào toàn thân, cuối cùng dũng mãnh vào Ma Chung trong đan điền.
Ma Chung kia lập tức kịch liệt chấn động, đương đương chấn nổ, đưa chân khí toàn thân hắn tất cả chấn vỡ, thậm chí ngay cả cốt cách màng xương của hắn cũng chấn đến ẩn ẩn xuất hiện từng vết rạn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!