Đế Tôn
Chương 75: Ly Biệt (1)
Quan trọng nhất là, ta không muốn làm tiếp một tiểu đệ đệ cần ngươi chiếu cố, ta muốn trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất!
Ta muốn bằng cố gắng của mình, lần nữa đứng ở bên cạnh ngươi, cho ngươi dựa vào, vì ngươi che gió che mưa!
– Tử Xuyên trưởng thành.
Giang Tuyết cười nói.
Giang Nam nở nụ cười, con mắt ê ẩm, phảng phất Thủy Nguyên Lực của U Minh Thần Thủy bên trong mi tâm không tự giác phát ra, ở trong hốc mắt hắn đảo quanh, ướt át ánh mắt của hắn, cười nói:
– Tỷ, ta tiễn đưa ngươi.
Hai người sóng vai mà đi, Giang Nam thỉnh thoảng vụng trộm dò xét nữ tử bên người, chỉ cảm thấy mình lúc trước kinh nghiệm đủ loại giống như là mộng.
Ngày đó, hắn tiêu hết tất cả tích súc, từ trong tay thợ săn cứu một Bạch Hồ da lông đốt trọi.
Ngày đó, Bạch Hồ này vụng trộm hút đi bốn thành dương khí của hắn.
Ngày đó, Bạch Hồ hóa thành Giang Tuyết, truyền thụ võ học cho hắn, nhiều tiếng như thể hồ quán đính, tuyên truyền giác ngộ, để cho hắn tìm được mục tiêu nhân sinh.
Ngày đó, Giang Tuyết nấu cơm làm đồ ăn cho hắn, cười trêu ghẹo nói là thê tử xuất giá của hắn.
Ngày đó, nàng ở bờ sông hoán phát, hắn bị Bạo Viên đuổi giết.
Ngày đó, nàng mượn đi tám phần dương khí của hắn, còn bị Thiết Trụ cười nhạo nói hắn túng dục quá độ. . .
. . .
Nàng mỗi một lần chỉ điểm, giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng, nàng một cái nhăn mày một nụ cười, đều thật sâu khắc ở đáy lòng Giang Nam.
Hắn vốn chỉ là một nô bộc của Tề vương phủ, đần độn u mê, mặc dù có chút khôn vặt học lén võ nghệ, nhưng nếu như không có ngoài ý muốn, thành tựu suốt đời củahắn chỉ là làm quản sự ở Tề vương phủ.
Nhưng mà từ khi gặp Giang Tuyết, quỹ tích nhân sinh của hắn liền từ nay cải biến, phảng phất nguyên lai sinh hoạt của hắn là Hắc Bạch nhị sắc, nhưng mà Giang Tuyết đến, lại làm cho sắc thái vô cùng vô tận thoáng cái tràn đầy thế giới của hắn.
Nhưng mà, tỷ tỷ vẫn muốn rời đi, Giao Long không cùng cá ở trong chậu làm bạn, hắn và nàng căn bản không phải người một thế giới, một cái cao cư ở bên ngoài Chư Thiên vạn giới, một cái ở trong trần thế giãy dụa cầu sinh, hắn cùng với tỷ tỷ cùng xuất hiện, như Tiên Tử cao cư tại Thiên Ngoại rơi vào phàm trần trong tích tắc, không hơn.
– Tỷ tỷ, chúng ta còn có một ngày gặp gỡ không?
Giang Nam tiễn đưa nàng ra khỏi thành, đi ở trong rừng Lạc Hà sơn, cành khô lá úa ở dưới chân vang sào sạt, thiếu niên ngẩng đầu hỏi, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Thiên đại Địa đại, thế giới càng lớn, ở Thiên Ngoại còn có thiên, bên ngoài địa còn có Địa, Chư Thiên vạn giới rộng lớn bao la bát ngát như thế, muốn gặp được một người thật sự quá khó khăn, hắn thật sự rất sợ mình lần này cùng tỷ tỷ tách ra, chính là vĩnh biệt.
Giang Tuyết nhìn xem hắn, trong nội tâm có một loại như dây cung bị nhẹ nhàng kích thích, ôn nhu cười nói:
– Chư Thiên tuy lớn, vạn giới tuy nhiều, nhưng chỉ cần ngươi tu luyện đến được cảnh giới nhất định, sẽ phát hiện người càng ngày càng ít. Có thể cùng ngươi làm bạn, vĩnh viễn chỉ có thể là người thực lực không sai biệt nhiều, đợi đến tu vi cảnh giới của ngươi đuổi theo ta, chúng ta tự nhiên sẽ gặp gỡ lần nữa.
Lời của nàng cũng không khó hiểu, ví dụ như lúc Giang gia của Giang Nam còn tại thế, cùng hắn làm bạn đều là đệ tử thư hương môn đệ, đàm thơ làm phú, đợi đến lúc hắn trốn Tề vương phủ làm nô, người tiếp xúc đến cũng là nô bộc, nhưng mà đợi đến lúc hắn trở thành võ đạo cao thủ, tiếp xúc đến chính là võ đạo cao thủ.
Nếu hắn có thể tu luyện đến trình độ cùng Giang Tuyết sóng vai, tự nhiên tỷ đệ hai người sẽ gặp nhau lần nữa.
Trong nội tâm Giang Nam không khỏi sinh ra một điểm hi vọng, nói không chừng tương lai một ngày nào đó, mình có thể đứng ở bên cạnh tỷ tỷ, không còn là đệ đệ cần nàng bảo hộ kia, mà là một nam nhân đội trời đạp đất!
– Đệ đệ, không cần tiễn.
Giang Tuyết nhẹ nhàng mở rộng bước chân, vừa sải bước ra, đi vào không trung, ngàn dặm thổ địa sông núi ở dưới chân nàng phảng phất chỉ có dài gần tấc đoản, nàng dần dần từng bước đi đến, càng chạy càng cao.
Boong boong!
Cương khí thể nội của Giang Nam bắt đầu khởi động, đột nhiên ly thể mà ra, hóa thành hai cánh chân khí, bành một tiếng triển khai, trong chớp mắt liền phá vỡ âm chướng, nhanh như điện chớp hướng Giang Tuyết đuổi theo, Giang Tuyết một bước ngàn dặm, dù tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, giai nhân như trước là càng ngày càng xa.
Giang Nam điên cuồng chấn động hai cánh, trong chớp mắt liền xông lên tầng cương phong giữa không trung, cương phong gào thét kích động, giống như vô số lưỡi dao sắc bén điên cuồng thiết cắt quanh thân cùng cánh chim hắn, gắt gao áp chế hắn ở dưới tầng cương phong!
– Thần Thứu Yêu Vương, giúp ta một tay!
Giang Nam gầm lên, một đầu Cự Ưng giương cánh bay tới, cõng hắn ở trên lưng, hét giận dữ một tiếng, hai cánh mở ra, phá vỡ tầng cương phong, xông lên không trung, hướng Giang Tuyết mau chóng đuổi theo!
Tốc độ của Thần Thứu Yêu Vương cực nhanh, viễn siêu Giang Nam, nhưng mà so sánh với Giang Tuyết nhàn nhã dạo chơi, tốc độ của hắn vẫn là quá chậm.
Thần Thứu Yêu Vương vỗ cánh bay ra mấy ngàn dặm, ở không trung bực này, đã tiếp cận biên giới tầng khí quyển, đầu Yêu Vương này đột nhiên kêu lên
– Chúa công, lại hướng lên trên phi, chính là ngoài không gian! Chỗ thế giới này của chúng ta, có địa cực nguyên từ dày đặc bao phủ, dùng thực lực của ta, còn không cách nào phá vỡ cực nguyên từ!
– Tỷ tỷ. . .
Giang Nam ngẩng đầu nhìn địa phương nàng biến mất, suy nghĩ xuất thần, đã qua thật lâu, đột nhiên nói:
– Yêu Vương, chúng ta trở về đi.
Thần Thứu Yêu Vương lên tiếng đồng ý, hai cánh vừa thu lại, phi tốc hướng phía dưới trụy lạc, đã qua không lâu liền đáp xuống trong Dược Vương thành. Sau vài ngày, Giang Nam một mực không có tu luyện, mà là ngồi ở nóc nhà, ngẩng đầu nhìn lên phía chân trời, suy nghĩ xuất thần.
Thân ảnh Giang Tuyết thời thời khắc khắc ở trong đầu hắn đảo quanh, cho dù hắn muốn tu luyện, cũng không cách nào tĩnh hạ tâm thần.
Thần Thứu Yêu Vương thấy hắn trầm luân, thật sự nhịn không được, thấp giọng hỏi:
– Chúa công, đại chúa công chẳng lẽ là Thiên Thần hạ phàm, tốc độ tu luyện cũng quá nhanh đi. Nếu như ngươi tiếp tục như vậy, cảnh giới cùng đại chúa công chênh lệch chỉ biết càng lúc càng lớn, cả đời đều không có khả năng tương kiến. . .
Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, quát lớn:
– Câm miệng!
Sắc mặt Thần Thứu Yêu Vương biến hóa, trong nội tâm giận tím mặt:
– Xú tiểu tử, không phải là trong cơ thể lão tử còn có giam cầm, đã sớm ăn một miếng mất ngươi rồi! Lão tử liền trước nhẫn nại ba năm. . .
– Thần Thứu Yêu Vương, thực xin lỗi. . .
Trong nội tâm Thần Thứu Yêu Vương đang nảy sinh ác độc, đột nhiên nghe được Giang Nam nói ra lời này, không khỏi khẽ giật mình, Giang Nam buồn vô cớ thở dài, từ nóc nhà đứng dậy, hướng hắn bái một cái, chân thành nói:
– Ta vừa rồi tâm tình không tốt, không nên phát giận với ngươi. Ngươi nói đúng, ta biết sai rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!