Đế Trụ
Chương 63: Kỳ tư diệu tưởng chu diên công
Về phần Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng hai người này đều không có câu chuyện gì nổi bật. Thân thế của họ tương đương nhau, lão tử của bọn họ đều là người thân tín bên cạnh lão Hoàng đế Lưu Nghiệp, sau đó không có gì bất ngờ hi sinh vì nước, để tỏ lòng, Lưu Nghiệp cho con trai họ kế thừa chức vị của phụ thân.
Nhưng đáng nói là, hai người này đều không phải loại nhị thế tổ ngồi ăn chờ chết. Cả hai đều luyện một thân võ nghệ, cho dù là Triệu Đại đấu với bất cứ ai trong số hai người này cũng không thể nắm chắc ba phần chiến thắng. Lại nói, nếu hai người này không có tác dụng gì, Lưu Lăng đã không mời bọn họ đến.
Hai người này, Chiêu Tiên chỉ chừng hai mươi mốt tuổi, sở trường phương thiên họa kích, tác phong dũng mãnh hung hãn không sợ chết, rất có tác phong của Ôn hầu Lã Phụng Tiên của thời kì Tam Quốc. Hắn từng là thống lĩnh Cấm quân, sau đó bởi vì bất mãn với Thái tử nên cáo bệnh từ quan ở nhà nhàn rỗi.
Tôn Thắng năm nay hai mươi sáu tuổi, thân cao tám thước, vai rộng eo tròn. Sở trường trường thương, có sự dũng cảm của một vạn người. Hắn và Chiêu Tiên vô cùng thân thiết, cho nên lúc Chiêu Tiên từ quan về nhà, thân là phó thống lĩnh Cấm quân, hắn cũng từ quan không làm nữa.
Bởi vì Lưu Nghiệp thập thần yêu mến hai vị tiểu tướng này, cho nên Thái tử cũng không dám làm càn. Sau này Hiếu Đế đăng cơ, hai người này lại được trọng dụng trở thành chính phó Thống lĩnh Cấm quân.
Mắt thấy người mình mời đã đến đông đủ, Lưu Lăng dặn dò người hầu chuẩn bị bàn tiệc. Mấy thị nữ cùng nhau sắp xếp, không lâu sau đã bày biện xong một bàn tiệc phong phú đa dạng. Lưu Lăng biết sở thích của những người này, cho nên đồ ăn không chọn mỹ thực tinh xảo, mà chỉ toàn thịt cá, dùng bát uống rượu.
Chủ khách chia nhau ngồi xuống, Lưu Lăng nâng chén rượu nói: – Hôm nay mời các ngươi đến là vì mục đích gì, chắc trong lòng chư vị đều đã rõ. Chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng nữa, bổn vương chỉ có một câu, nguyện theo ta đến phương Nam giết địch thì cạn chén rượu này!
Nói xong, Lưu Lăng ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch chén rượu đầy.
Thấy hắn đã cạn, những người có mặt cũng không dám chậm trễ, chẳng một ai chối từ, đồng loạt nâng chén uống từng ngụm lớn. Lưu Lăng thấy mọi người quyết tâm như vậy, trong lòng cũng trở nên thoải mái. Hắn vẫy tay nói: – Rót rượu!
– Hôm nay, không cần câu nệ, có thể uống được bao nhiêu thì uống, cho dù là say gục dưới bàn bổn vương cũng không chê cười các ngươi. Nhưng chỉ có một điều, đợi ngày mai bổn vương đến thao trường điểm tướng, nếu có một người vì say rượu không đến, vậy thì đừng trách bổn vương quân pháp vô tình.
Mọi người đều biết tính tình Lưu Lăng, cho nên đều ha ha bật cười.
Trình Nghĩa Hậu nói: – Vậy thì tốt rồi, bữa tiệc này, lão Trình ta sẽ không về nhà nữa, buổi chiều trực tiếp đến thao trường ngủ, đảm bảo không bỏ lỡ buổi điểm tướng ngày mai!
Hổ Đình hầu Lưu Mậu cười nói: – Tam Giang hầu, cái này đâu giống tác phong của ông.
Trình Nghĩa Hậu nói: – Tại sao không giống?
Lưu Mậu cười nói: – Tam Giang hầu nổi danh thiên hạ về tài khinh công, sao hôm nay lại biết thân biết phận như vậy?
Trình Nghĩa Hậu và hắn vô cùng thân thiết, đương nhiên sẽ không bị lời này của Lưu Mậu làm cho không vui. Hắn chỉ Lưu Mậu cười mắng: – Con chuột chũi ngươi, hôm nay cũng giễu cợt lão tử. Nếu không phục, chúng ta đọ tửu lượng với nhau trước ngươi thấy thế nào?
Lưu Mậu cười nói: – Trước mặt Vương gia, còn đến lượt ông làm càn?
Hắn bưng bát rượu nói: – Vương gia, mạt tướng kính người một chén. Chúc Vương gia đánh đâu thắng đó, mã đáo thành công!
Lưu Lăng bưng chén rượu nói: – Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, hai mươi vạn nhân mã Hậu Chu sẽ không còn đáng sợ nữa. Bát rượu này mọi người cùng uống, đánh đâu thắng đó, mã đáo thành công!
Mọi người cùng nhau nâng chén, ha ha bật cười.
Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân năm nay mới chỉ khoảng bốn mươi, nhưng hắn để ba chỏm râu dài, cộng thêm tướng mạo vô cùng nho nhã, nhìn qua thực sự có vài phần tiên phong đạo cốt. Chỉ riêng nhìn tướng mạo người này, ai có thể ngờ hắn lớn lên nhờ ăn thịt người chết? Người này mặc dù phong hầu phong tướng, nhưng không quên gốc rễ của mình, bình thường vẫn ăn mặc như một đạo sĩ.
Nghe nói Thiên sư đương nhiệm của Long Hổ Sơn nhiều lần mời hắn về Long Hổ Sơn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hắn nói với đệ tử đến mời hắn: – Ta chỉ là một sơn dã mãng phu, một thân hôi thối, đến bảo quan chỉ làm ô uế thanh danh Long Hổ Sơn. Mặc dù ta không trở về Long Hổ Sơn, nhưng vẫn là đệ tử của Trương thiên sư, ngươi quay về nói với Thiên sư đương nhiệm, sớm muộn gì ta cũng đến trước linh vị sư phụ, thành tâm thắp một nén nhang.
Tiểu đạo sĩ trở về nói lại với Trương thiên sư, Trương thiên sư ha ha cười nói: – Bắc Hán đất đai cằn cỗi bạc màu, vốn định mời hắn đến đây lánh thế tu hành. Hắn lại cho rằng ta sợ bị hắn đoạt mất danh hiệu Thiên sư, rằng ta muốn lừa hắn đến, bỏ đi bỏ đi, nhân sinh đâu mà chẳng phải tu hành, cứ mặc kệ hắn.
Hắn mặc dù là đạo sĩ, lại không cần kiêng kị, rượu vẫn uống, thịt vẫn ăn, riêng nữ nhân, không biết hắn đã ngủ qua bao nhiêu người.
Hắn ôm quyền nói với Lưu Lăng: – Vương gia, lần này người dẫn binh Nam hạ, theo mạt tướng thấy, vấn đề lớn nhất không phải hai mươi vạn đại quân Hậu Chu.
Lưu Lăng cười hỏi: – Trung Nghĩa hầu nghĩ là?
Vương Bán Cân tự giễu cười nói: – Trong lòng Vương gia biết rõ, đương nhiên là An Hằng Chỉ huy sứ Phủ Viễn quân. Không loại trừ được người này, Phủ Viễn quân chắc chắn không thể thu hồi thuận lợi. Nhưng người này đã ở phương Nam làm việc hai năm, tướng lĩnh Phủ Viễn quân bây giờ gần như đều là thân tín của hắn. Chỉ e không dễ hạ thủ. Nếu Vương gia đồng ý, đêm nay thuộc hạ sẽ Nam hạ trước, đảm bảo lúc Vương gia dẫn binh đến Ứng Châu, mạt tướng sẽ xách đầu An tặc ra ngoài nghênh đón!
Lưu Lăng khoát tay nói: – Giết An Hằng thì dễ, quan trọng là phải giết thế nào, giết lúc nào mới là tốt nhất. Người này tạm thời giữ lại, cái mạng của hắn còn có ích với bổn Vương gia.
Lưu Mậu cũng nói: – Nhưng Vương gia, nếu Vương gia dẫn lĩnh đại quân đến Ứng Châu. Nói không chừng An Hằng sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó gây khó dễ, nếu để hắn làm hỏng đại sự, chẳng phải là quá oan uổng hay sao?
Hắn ôm quyền nói:
– Nếu Vương gia lo lắng, đêm nay ta và Trung Nghĩa hầu sẽ đi cùng, có hai người chúng ta, chắc chắn có thể chặt đầu tặc tử.
Lưu Lăng cười nói: – Hai vị, An Hằng chắc chắn đoán được là bổn vương dẫn binh Nam hạ. Nếu không đoán được thì hắn thực sự là một kẻ ngốc, người như vậy cần tiếc nuối gì? Nếu hắn có phòng bị, hai vị đi mạo hiểm, chẳng may có sơ sẩy gì đều không xứng đáng. An Hằng nhất định phải giết, yên tâm, ngày bổn vương đến Ứng Châu, sẽ là ngày đầu hắn lìa khỏi cổ.
Thống lĩnh Kinh Kỳ doanh Trần Viễn Sơn ôm quyền nói: – Vương gia, mạt tướng có một chuyện không rõ.
Lưu Lăng nói:
– Cứ nói đừng ngại, bữa cơm hôm nay, có vấn đề gì các ngươi cứ việc nói.
Trần Viễn Sơn nói: – Vương gia, Cấm quân tốt mã dẻ cùi, chỉ là gối thêu hoa đẹp mã nhưng không dùng được. Quân phòng thủ lại càng yếu đuối, tại sao điều binh lại không dùng nhân mã của Kinh Kỳ doanh chúng ta?
Vấn đề này những người khác cũng tương đối quan tâm, lần này họ theo Lưu Lăng Nam hạ, coi như đặt cược tính mạng của mình. Binh tướng trong tay tinh nhuệ, họ cũng cảm thấy yên tâm được một chút. Binh tướng trong tay nếu chỉ là đồ ăn hại, tự tin của họ sẽ giảm bớt rất nhiều. Lực chiến đấu của Kinh Kỳ đại doanh thế nào ai cũng biết, so với binh sĩ Cấm quân và quân phòng giữ, rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
Nghe Trần Viễn Sơn hỏi vậy, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Lưu Lăng.
Lưu Lăng đặt chén rượu xuống nói: – Viễn Sơn à, ngươi cho rằng bổn vương không muốn mang cả Kinh Kỳ đại doanh Nam hạ? Ngươi nghĩ mà xem, quân phòng giữ có bao nhiêu người? Đều là một đám cặn bã hai mặt ba đao, nếu dựa vào đám người đó trông giữ Đô thành, nói không chừng sẽ bị người khác giật dây làm chuyện xấu. Cho nên, nhất định phải kéo họ lên chiến trường, để họ nếm mùi máu và lửa thì mới có thể thành tài được. Không trải qua chiến đấu thực tế, sao có thể trở thành kiếm sắc chém vàng chặt ngọc?
– Về phần Cấm quân, ta mang đi một nửa, để lại một nửa. Cấm quân kì thực cũng ổn, luận tố chất không hề thua kém nhân mã Kinh Kỳ đại doanh. Chỉ là thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, lần này ta dẫn theo một nửa cũng là vì mục đích luyện binh. Nói trắng ra, Đô thành trọng địa, phải để cho những người trung thành tinh nhuệ bảo vệ, cho nên nhân mã của Kinh Kỳ đại doanh ta chỉ có thể mang đi một vạn.
Lưu Lăng nói: – Ta biết trong lòng các ngươi nghĩ gì, nếu dẫn theo Kinh Kỳ đại doanh tinh nhuệ Nam hạ, các ngươi sẽ thấy tự tin hơn, còn dẫn theo quân phòng giữ Nam hạ, trong lòng các ngươi khó tránh khỏi có chút lo lắng. Nhưng, có một câu nói như thế này, “Binh lúng túng thì chỉ có một, mà Tướng lúng túng thì kéo theo cả đàn!” Bất luận binh lính tệ như thế nào, sĩ khí thấp đến đâu, chỉ cần các ngươi – những người cầm binh dũng cảm không sợ chết, ta không tin không thể luyện ra được một sư đoàn thiết huyết!
Trần Viễn Sơn chân thành nói: – Vương gia nói đúng, tướng lĩnh thế nào thì binh sĩ như vậy, ngày Vương gia còn ở phương Nam, Phủ Viễn quân đã từng uy vũ như thế nào, bây giờ thằng nhãi An Hằng làm Chỉ huy sứ, một chi hùng sư mạnh mẽ đã biến thành một đám rùa đen rụt đầu!
Lưu lăng nói: – Chính là như vậy, tướng lĩnh thế nào thì huấn luyện ra binh sĩ thế ấy. Ta nhớ tiền triều có một vị danh tướng tên gọi Lý Vân Long, xuất thân dân thường, một chữ cũng không biết. Nhưng dựa vào một cỗ huyết khí, một cỗ khí thế không sợ chết, ngài đã dẫn dắt một đám nông phu trở thành một đội ngũ uy vũ bách chiến bách thắng! Lý Vân Long có một câu danh ngôn, ngài nói một chi đội ngũ, phải có một linh hồn, linh hồn này chính là tướng lĩnh! Thân là tướng lĩnh, phải có dũng khí đối mặt với kẻ địch cường đại hơn cũng dám rút kiếm! Có như vậy, binh sĩ dưới trướng mới dưỡng thành tính cách của một bầy sư tử, luôn luôn dũng cảm tiến về phía trước! Đây chính là một ví dụ mà các ngươi cần ghi nhớ.
Nói xong, trong lòng Lưu Lăng thầm thở dài một tiếng, đạo diễn và tác giả của ‘Lượng Kiếm’ à, đừng trách Lưu Lăng ta ăn nói lung tung.
Mọi người thi nhau gật đầu, nhưng trong lòng thì đều có chút kinh ngạc. Tiền triều? Sao không nhớ tiền triều có một vị danh tướng tên Lý Vân Long nhỉ?
Bọn họ sao có thể biết được Lý Vân Long là ai? Nhưng cả mấy người đều nghĩ, Vương gia đã nói tiền triều có một vị danh tướng huyết khí phương cương như vậy, vậy đương nhiên là có, xem ra mình đúng là kiến thức nông cạn, hổ thẹn hổ thẹn.
Đang nói chuyện, Chu Diên Công sớm đã đợi ở bên ngoài ngân giọng hô lên một tiếng: – Thư sinh có một câu muốn nói, không biết Vương gia có cho cơ hội hay không!
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, nhận ra người này chính là Chu Diên Công được mọi người gọi là Tể tướng áo vải được Hoàng đế bệ hạ đặc cách điều vào Quân Cơ Xứ. Mọi người đều biết Chu Diên Công này là do Lưu Lăng tiến cử, cho nên nhìn thấy y ở đây cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Lưu Lăng cười mắng: – Cút vào trong này nói chuyện, đứng ở bên ngoài gào thét làm gì!
Chu Diên Công cười hì hì, nhấc vạt áo thư sinh chạy bước nhỏ vào trong phòng khách.
Chờ y đi vào bên trong, Lưu Lăng nói: – Nếu có lời hay ý đẹp thì lập tức nói, bàn tiệc này sẽ không thiếu phần của ngươi, nếu không nói được cái gì, đừng trách bổn vương cho người đuổi đánh ngươi ra ngoài!
Chu Diên Công ngượng ngùng cười nói: – Uống rượu ăn thịt trước đã, cơm nước no nê, thư sinh tất có diệu kế. Nếu để bị đói cái bụng, một nửa biện pháp cũng không có.
Trung Nghĩa hầu Vương Bán Cân cười nói: – Chu đại nhân khẩu khí lớn quá, đến đây đến đây, uống cạn bát rượu này của ta rồi nói.
Chu Diên Công cũng không khách khí, nhận lấy bát rượu của Vương Bán Cân, ngửa cổ một hơi uống cạn. Y lau miệng nói: – Rượu ngon, ít nhất cũng được ủ mười năm rồi, sảng khoái!
Thấy y thoải mái như vậy, Lưu Mậu cũng bưng bát rượu nói: – Cũng uống với ta một chén?
Chu Diên Công nói: – Ta sợ ngươi sao?
Nhận lấy một ngụm uống cạn.
Những người khác thấy tửu lượng y cao như vậy, hoàn toàn không giống như một thư sinh, trong lòng cũng đều thoải mái, thi nhau nhường rượu. Chu Diên Công chẳng cự tuyệt một ai, từng ngụm từng ngụm uống liền bảy tám bát mà chưa hề thấy dấu hiệu say xỉn.
Lưu Lăng cười nói: – Rượu uống rồi, có diệu kế gì thì hãy nói ra?
Chu Diên Công nói:
– Còn thiếu một miếng thịt nữa mới có thể nghĩ ra diệu kế.
Nói xong, cũng không dùng đũa, trực tiếp vặt một cái đùi gà, hai ba miếng nuốt chửng vào bụng. Sau đó y lại cầm một cái đùi dê, cũng không cần ghế, khoanh chân ngồi xuống chiếu, ăn như rồng cuốn hổ vồ. Không lâu sau, cả cái đùi dê đã bị cắn nhét hết vào trong bụng, Chu Diên Công vỗ vỗ bụng, ợ một cái thoải mái nói: – Diệu kế đến rồi!
Y mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn Lưu Lăng hỏi: – Vương gia, sao không mượn thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!