Đế Trụ
Chương 82: Rối bời
Nhiếp Nhân Địch một đao chém chết Tưởng Vĩnh Phúc, đám thủ hạ thân tín của gã bị câu nói của Nhiếp Nhân Địch làm cho bán tín bán nghi, không một ai xông lên cứu gã. Nhưng quan sát phản ứng vừa rồi của Tưởng Vĩnh Phúc, bọn chúng đều tin lời gã hán tử mặc áo bào gấm có quá nửa là sự thật.
Một tên cặn bã như vậy, quả thật không có tư cách lãnh binh, thậm chí còn không đủ tư cách tồn tại trên cõi đời này.
Lưu Lăng điềm tĩnh nhìn Nhiếp Nhân Địch giết Tưởng Vĩnh Phúc, không nói nửa lời. Sự hiếu kỳ trong lòng hắn đối với hai người huynh đệ này càng lúc càng tăng lên.
Đúng lúc Nhiếp Nhân Địch giết chết Tưởng Vĩnh Phúc, bên ngoài thành Ứng Châu cách đó hai trăm dặm, hai dáng người nhỏ nhắn dìu nhau đi tới cửa thành Ứng Châu. Nhưng do đã quá muộn, cửa thành đã đóng từ lâu.
Cũng giống Huân Nhi, đôi bàn chân ngọc mềm mại của Lư Ngọc Châu giờ đã đã nổi đầy bọc nước. Đừng nói đi lại, chỉ cần chạm nhẹ cũng đã khiến cả hai đau đớn. Trên đường đi, hai người bọn họ bị quân Hán bỏ rất xa. Hai cơ thể dường như đã kiệt sức, đôi giầy họ mang đều đã mòn rách cả. Việc hai người có thể dìu nhau đến được Ứng Châu đã là một kỳ tích. Không biết các bạn độc giả có tin hay không, nhưng tôi thì tin như vậy.
Trước đó, khi hai người bọn họ đang ngủ trên sườn dốc, thì hai con tuấn mã bị một tên trộm đi ngang qua dắt đi mất. Vì vậy, hai cô gái vốn được nuông chiều từ bé, lại chưa từng đi đâu quá xa nhà, giờ đây không ngờ lại có nghị lực vượt quãng đường gần trăm dặm đến được thành Ứng Châu.
Lúc này, trên người hai nàng đều vô cùng bẩn thỉu, y phục đều đã bị cành cây làm cho rách tươm. Hai cặp má hồng vốn trắng nõn, giờ chỉ còn thấy một màu lem luốc. Tình trạng Lư Ngọc Châu còn khá hơn một chút, nhưng Huân Nhi thì đã gần kiệt sức mất rồi. Nếu còn phải tiếp tục đi nữa, e rằng chẳng trụ được bao lâu nữa mà ngất lịm đi.
Lúc này tuy đã tới được cửa thành, nhưng lại thấy cánh cổng đã đóng từ lâu.
Huân Nhi lập tức ngã nhào xuống đất, mặc cho Lư Ngọc Châu cầm tay kéo thế nào cũng không đứng dậy nổi. Cũng thật lạ, đến lúc này Lư Ngọc Châu cũng chẳng còn chút sức lực nào, nhưng chính bản thân nàng cũng không hiểu sao mình vẫn có thể gắng gượng đến bây giờ. Đôi chân nàng đau đến không chịu nổi, vậy mà dọc đường đi nàng vẫn có thể dìu thêm Huân Nhi.
Trông bộ dạng hai người lúc này thật thảm hại, người không ra hình người. Dấu hiệu duy nhất nhận ra hai người vẫn còn sống chỉ là hơi thở khi dồn dập khi lại yếu ớt của họ. Không kéo được Huân Nhi đứng dậy, Lư Ngọc Châu ngược lại còn bị mất đà ngã dúi dụi. Lư Ngọc Châu là con gái độc nhất của Tể tướng đương triều, trước đây nàng chưa từng phải chịu nỗi khổ sở như vậy. Từ khi nàng còn nhỏ đã được Lư Sâm – cha nàng chiều chuộng hết mực, chỉ còn thiếu mỗi hái trăng trên trời xuống cho nàng làm đồ chơi mà thôi. Lão đại thần hết lòng vì vương triều Đại Hán đó có chết cũng không thể ngờ đứa con gái mình hết mực cưng chiều giờ đây lại phải chịu khổ sở đến vậy.
Đội quân nhà Hán đã vào thành Ứng Châu từ nửa ngày trước đó. Hiện tại cửa thành đã đóng, hai vị tiểu cô nương chỉ còn cách ngủ qua đêm tại nơi hoang vu phía ngoài thành.
Nằm một hồi ước chừng một canh giờ, Lư Ngọc Châu cố sức kéo Huân Nhi dậy, nói: – Huân Nhi, xem ra chúng ta không thể vào được thành Ứng Châu rồi, cả em và ta đều không còn sức mà quay trở lại tìm nơi tá túc, đêm nay đành phải ngủ ngoài trời thôi.
Huân Nhi lúc này cũng chẳng quan tâm nhiều đến điều đó. Nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, có khi phải ngủ ba ngày ba đêm mới đã. Nàng mơ màng gật đầu nói: – Mọi việc xin tiểu thư cứ quyết định, Huân Nhi sẽ nghe theo.
Lư Ngọc Châu bất đắc dĩ, dìu Huân Nhi đứng dậy. Nàng trông phía xa có một cây đại thụ, qua ánh trăng mờ, thấy hình như cạnh đó có một ngôi đình hoặc một kiến trúc tựa như một ngôi đình. Lưu Ngọc Châu lập tức đỡ Huân Nhi, hai người lảo đảo bước về phía đó.
Ngôi đình này có tên là Tống Khách đình, thường các tòa thành đều cho dựng một ngôi đình như vậy ở ngay phía ngoài thành, cách cổng thành không xa. Tống Khách đình, cái tên cũng đủ nói nên công năng sử dụng của nó. Phàm là khách phương xa tới, lưu lại lâu mấy cũng phải có lúc ra về. Lúc này, để chứng tỏ lòng thành, chủ nhà thường tiễn khách ra đến ngoài cổng thành. Ngôi đình này chính là nơi chủ khách chia tay. Thông thường chủ nhà tiễn khách đến đây thì cũng phải quay về. Ở trong đình, cùng uống ly rượu chia tay, nói vài lời cáo biệt, sau đó mỗi người một hướng.
Trước đây, Lư Ngọc Châu có chết cũng không ngờ lại có ngày chính mình lại lưu lạc đến tá túc ở nơi tiễn khách đơn sơ này. Vừa dựa vào cột đình để nằm xuống, nàng đã lập tức ngủ say như chết. Thật khó có thể tưởng tượng, hai thiếu nữ xinh đẹp kia lại có thể ngủ được ở nơi hoang dã đến vậy.
Việc giành lại quyền chỉ huy Phủ Viễn quân diễn ra thuận lợi hơn tưởng tượng rất nhiều. Trình Nghĩa Hậu đem binh lính vây quanh xe ngựa của Trung Thân Vương Lưu Lăng để hộ giá, tay cầm cờ hiệu Vương gia hiên ngang tiến vào thành Ứng Châu. Hai viên tướng quân Phủ Viễn trấn thủ thành cung kính chờ đón từ ngoài cổng thành, nhưng vừa về tới đại doanh đã bị Trình Nghĩa Hậu hạ lệnh trói lại. Ông ta cho triệu tập tất cả tướng lĩnh từ chức Thiên phu trưởng trở lên đến trước trướng Vương gia để nói chuyện, sau đó cho quân mai phục bắt sống không chừa một ai.
Trình Nghĩa Hậu làm việc vô cùng đơn giản, không cần biết những tướng lĩnh này có phải đều là đồng đảng của An Hằng hay không, cứ đem bắt giam hết, đợi chuẩn bị xong xe tù thì áp giải đến Ngọc Châu. Xử lý bọn chúng như thế nào là việc của Vương gia, còn ông ta chỉ phụ trách việc bắt người. Thao trường lúc này bỗng nổi trống giương cờ, hai vạn quân Phủ Viễn được tập hợp lại. Trình Nghĩa Hậu đọc thánh chỉ, liệt kê mười mấy tội danh của An Hằng. Sau đó, ông ta cao giọng tuyên bố Phủ Viễn quân từ nay về sau sẽ do Trung Thân Vương Lưu Lăng chỉ huy, đại quân tức tốc hành quân về hướng Nam đến Ngọc Châu.
Sự việc được xử lý một cách nhanh gọn, lúc Phủ Viễn quân vừa mới kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Trình Nghĩa Hậu đã sai người bắt tất cả tướng lĩnh trấn thủ thành lại rồi. Trên thao trường lúc này chỉ có mấy viên tướng cấp Bách phu trưởng là cao nhất. Những người này chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, tuy rằng vẫn còn mơ hồ nhưng chúng tuyệt nhiên không có ý kháng cự. Hơn nữa, việc Trung Thân Vương Lưu Lăng tiếp quản lại Phủ Viễn quân đối với bọn họ mà nói cũng chẳng có gì là không tốt.
Đêm hôm đó, Trình Nghĩa Hậu bàn thảo cùng các tướng lĩnh dưới trướng, quyết định sáng sớm ngày hôm sau dẫn đại quân lên đường. Hiện tại, cực khổ nhất vẫn là mấy tay thợ mộc trong thành, trong một đêm phải làm xong hai ba mươi chiếc xe chở tù binh. Thật ra, số tướng lĩnh bị Trình Nghĩa Hậu bắt giam không phải đều là thân tín của An Hằng, chỉ có điều hiện tại Trình Nghĩa Hậu không có thời gian để tra hỏi rõ ràng.
Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, Trình Nghĩa Hậu để lại năm nghìn tinh binh trấn thủ Ứng Châu, còn mình mang theo hơn hai vạn quân Hán và hơn một vạn quân Phủ Viễn tiến thẳng đến Ngọc Châu. Lão Trình này đúng thật là người biết hưởng thụ, ông ta tìm một cỗ xe ngựa rộng rãi rồi ngồi cùng mấy viên tướng quân Hán, xem ra trên đường đi cũng thoải mái vô cùng. Kỳ thật, cũng không thể nói là ông ta lười biếng, vì dù sao ông ta tuổi tác đã cao, không còn rắn rỏi được như hồi còn thanh niên trai tráng nữa. Việc đi lại đường dài đối với ông ta có thể nói đúng là một cực hình.
Có điều, ông ta không thể ngờ rằng, vừa mới ra khỏi cổng thành, cỗ xe ngựa mà ông ta còn chưa kịp ngồi nóng chỗ đã phải nhường lại cho người khác.
Việc đại quân ra khỏi thành không tránh khỏi gây ra tiếng động, tiếng người hô ngựa hý vang lên ầm ầm. Huyên náo như vậy, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi đang ngủ trong Tống Khách đình ở ven đường sao có thể không nghe thấy. Hai người thấy quân Hán ra khỏi thành, giống như nhìn thấy người thân đã lâu không gặp. Họ lập tức dìu nhau, gào khóc chặn ở giữa đường.
Nếu không phải là Trình Nghĩa Hậu nhận ra thiên kim tiểu thư của Tể tướng đại nhân, thì e là hai người bọn họ đã bị đuổi đánh tơi bời rồi. Dù cho Lư Ngọc Châu đã hô lớn Tam Giang Hầu, nhưng Tam Giang Hầu Trình đại nhân ngơ người một hồi mà vẫn không nhận ra người ăn mày bẩn thỉu trước mặt là ai.
Mãi đến khi Lư Ngọc Châu bỏ buộc tóc để lộ ra mái tóc dài, vừa khóc vừa cầu xin thì y mới nhận ra nàng. Việc này đúng là khiến Tam Giang Hầu lão vô cùng kinh ngạc. Ông ta có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ ái nữ của Tể tướng đại nhân làm sao lại xuất hiện ở nơi này, mà lại còn trong một bộ dạng rách rưới như vậy.
Trình Nghĩa Hậu vội sai người mang nước tới, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi rửa mặt xong mới thấy có vẻ giống nữ nhi, chỉ có điều trên người bọn họ bẩn đến nỗi không nhìn nổi, thật không biết hai người họ đi tới hay bò tới đây. Trình Nghĩa Hậu lệnh cho đại quân tiếp tục hành quân, đồng thời sai người trở về thành mua mấy bộ y phục nữ nhi.
Hai người ngồi trong cỗ xe ngựa lớn thay y phục, nhấm nháp chút trà nóng, cuối cùng cũng thấy hồi phục chút thần sắc.
Tam Giang Hầu nghe Lư Ngọc Châu thuật lại sự tình một cách ngắn gọn một lần, bất giác lắc đầu cười khổ. Nghe xong, ông ta muốn lập tức sai người đưa hai cô gái liều lĩnh này về thành Thái Nguyên, chỉ có điều thấy Lư Ngọc Châu than khóc cầu xin nên ông ta đành phải miễn cưỡng nghe theo. Lão Trình không con không cái, đối với những kẻ vãn bối đúng là không biết xử trí ra sao. Ông ta vừa giận dữ, lại vừa thấy thương xót. Đoạn ông ta viết một bức thư báo bình an, giao cho trạm dịch Ứng Châu, ra lệnh hỏa tốc chuyển tới phủ Lư Sâm Lư đại nhân ở thành Thái Nguyên. Làm xong việc đó, Trình Nghĩa Hậu mới có thể yên tâm được.
Về số binh sĩ ở lại trấn thủ thành Ứng Châu, điều khiến Trình Nghĩa Hậu tâm đắc nhất là trong số hai vạn quân lại có một nửa là kỵ binh. Do ông ta chưa từng chỉ huy Phủ Viễn quân nên không biết rằng, trước đây Lưu Lăng vì muốn tạo ra một đội quân Phủ Viễn binh hùng tướng mạnh nên đã dốc hết tâm huyết để bồi đắp.
Để trang bị cho đội quân này, Lưu Lăng gần như đã lo nghĩ bạc cả tóc. Sau năm năm, cuối cùng hắn cũng tôi luyện bảy vạn quân Phủ Viễn thành một đạo quân tinh nhuệ nhất, trang bị đầy đủ nhất Bắc Hán. Phủ Viễn quân có tổng cộng bảy vạn sáu ngàn quân, kỵ binh hai vạn bốn ngàn, lính bộ năm vạn hai ngàn. Trừ số lính hơn sáu vạn tên bị An Hằng khống chế, vẫn còn Tứ doanh gồm một vạn quân Phủ Viễn đóng tại Nghiêm Châu.
Chịu cực khổ từ Thái Nguyên đến Ứng Châu, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi có thể nói cuối cùng đã được giải thoát. Từ giờ có thể ăn no ngủ kỹ, không phải đi bộ nữa. Quên đi nỗi đau đớn về thể xác trên người, Lư Ngọc Châu mơ màng nghĩ đến việc chỉ ít ngày nữa là được đoàn tụ bên Lưu Lăng, vừa nghĩ đến đây trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, bồn chồn không yên.
Nhưng nàng lại sợ Lưu Lăng không cần nàng, sợ Lưu Lăng sẽ sai người đưa nàng trở về Thái Nguyên. Nếu như vậy chẳng phải mọi vất vả mà nàng đã phải chịu đựng đều uổng phí hay sao?
Suy đi tính lại hồi lâu, Lư Ngọc Châu lại thấy buồn rầu, vò đầu bứt tai. Nói cho cùng, nàng mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ vì ái mộ một người mà một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm. Chỉ việc này thôi cũng đủ khiến người khác phải kinh ngạc rồi, chứ đừng nói nàng lại là con gái Tể tướng đương triều. Ngay cả dân nữ bình thường cũng có mấy người có được dũng khí như vậy?
Hơn nữa, vào thời đó, phàm là phận nữ nhi, nếu làm những chuyện như vậy sẽ bị coi là bại hoại gia phong.
Nàng có dũng khí theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng đến giai đoạn mấu chốt, dũng khí kia lại không còn vùng lên mà lại lặn đi đâu mất tăm.
Suốt dọc đường đi, nàng luôn tự hỏi, đối diện với Trung Thân Vương Lưu Lăng nàng nên nói gì đây?
“Hi! xin chào, ta đã tới tìm chàng. Chúng ta thành thân đi.”
Những câu như vậy ngay cả thời nay cũng không có nhiều cô gái dám nói ra.
Nàng càng nghĩ càng thấy bực bội xen lẫn xấu hổ. Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng càng sợ nàng lại càng nghĩ. Hai ngày ngồi trong xe ngựa, cuối cùng nàng đã thấu hiểu thế nào là sống một ngày dài như một năm.
Lúc vừa rời Thái Nguyên, lòng nàng như lửa đốt. Nàng lúc đó không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ muốn được gặp người mà mình thầm thương trộm nhớ. Rồi nàng và người ấy sẽ ở bên nhau, mãi mãi không rời xa. Bây giờ đã sắp gặp được người đó, nhưng biết bao điều nàng vốn chưa từng nghĩ tới bỗng ào ra trong đầu nàng.
Mình tình nguyện chạy đến tìm hắn như vậy liệu có bị hắn coi khinh hay không?
Nếu hắn đối xử lạnh nhạt với mình, thậm chí không thèm để ý đến mình thì phải làm thế nào?
Nếu hắn sai người đưa mình về Thái Nguyên, gặp lại phụ thân, mình nên giải thích ra sao?
Cứ coi như là hắn cho mình ở lại thì hai người danh bất chính ngôn bất thuận liệu có thể ở bên nhau được không?
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, một cô nương chưa xuất giá như mình lại không biết giữ thể diện, chạy đi tìm nam nhân, cha mình đường đường là một Tể tướng đương triều, còn mặt mũi nào nhìn mặt văn võ bá quan đây?
Còn nữa, quan trọng nhất là, trong lòng của hắn rốt cuộc có mình hay không?
Chỉ có điều Lư Ngọc Châu chưa từng nghĩ đến, những vấn đề đó đã có người giúp nàng giải quyết rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!