Đế Vương Ký
Chương 17: Nội quy võ thi
Bảng kết quả được đem treo ở tường thành phía nam, sĩ tử ra vào tấp nập, người ôm đầu, kẻ thở phào nhẹ nhõm. Hỗn độn một mảnh, muôn màu muôn vẻ
Xôn xao~ xôn xao
“Năm nay đệ nhất bảng môn Văn liền là một người tên Cao Phúc Nguyên” có một vị cựu học sinh của Học Cung nói
“Hắn là ai?” Đồng bạn đi cùng hỏi
“Con Trai ruột của Tể Tướng” Vị học sinh kia nói
“Cao gia thật là tài giỏi, bốn năm trước đã toát ra một cái Cao Nhân, bây giờ lại có thêm một Cao Phúc Nguyên.” Người bạn kia giọng điệu hâm mộ nói
Lúc này khỏi phải nói, Nguỵ Bảo sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn y nguyên chỉ được 6 điểm trong khi Cao Phúc Nguyên lại được điểm tối đa, hắn nhớ hắn viết kín hết cả 4 trang giấy!
Gặp Cao Phúc Nguyên hướng hắn cười mỉa, hắn chỉ buôn ra một câu: “ Hừ, anh hùng bàn giấy mà thôi, có gì đáng tự hào!”
“Anh hùng bàn giấy” hiểu nôm na là cụm từ chỉ những kẻ chỉ giỏi lý thuyết. Nói được nhưng không làm được, không đồng nghĩa với cụm từ “anh hùng bàn phím” mà chúng ta hay dùng như hiện nay.
Theo như luật lệ, chỉ cần được 5 điểm là qua, mà nếu như qua đồng nghĩa với việc ngươi đã đậu vào Nhân Tài Học Cung!
“Ta lão thiên, thiếu đúng nửa điểm là ta đậu rồi!”
“Ba má ơi, con đậu rồi, con không cần phải đi lính sa trường nữa rồi!” Có người kích động nói
“Hahaha, nhà ta mấy đời làm nông, cuối cùng cũng có con trai ta học hành thành đạt, đi đi về, không cần thiết phải thi võ. Tối nay nhà ta mổ trâu bao làng.” Có người ôm con kích động nói, bộ dáng của hắn nhìn rất chất phác
“Hừ tại sao ta lại rớt chứ, nhất định là có vấn đề.” Một vị học sĩ ăn mặt phú quý, thân thể béo tốt nói. Người đi theo bên cạnh hắn cũng nói:”Đúng, nhất định là có vấn đề Hiên công tử thông minh như vật, tại sao lại chỉ có 3 điểm8? Ta xem là phần yết bảng có vấn đề chắc chắn là 8 điểm 3 mà yết nhầm thành 3 điểm 8”
“Về, cha ta là mệnh quan triều đình, chắc chắn lão nhân gia ông ta có thể làm rõ sai lầm này.” Vị béo phục phịch tên là Hiên công tử nói
“Ai da, Bạch Gia Bạch Thiên Phú trời sinh thông minh, đi thi lần này được đệ nhị bảng môn văn nha, kém đệ nhất Cao Phúc Nguyên chỉ có 1 điểm!”
“Cao Gia, lợi hại!” Có sĩ tử không khỏi khâm phục nói
Lúc này, một người trung niên đầu trọc thân vận áo lính, dẫn theo tuần binh, đến đứng trên dọc theo tường thành nói:” 166 người được thông qua môn Văn lập tức đến Dũng Sĩ Đài, chúng ta sẽ đến nghe phổ biến nội quy để thi môn thi võ.”
“ Con trai nhớ kỹ, không cần tranh thắng mà làm bị thương mình, con chỉ cần cố gắng hết sức là được, gia gia tin con.” Có lão già ăn mặc thô kệch, ôm đầu cháu nội ông ta vào lòng mà nói
“Đi đi, đừng làm nhục Lý Gia.” Cũng có người đặt nặng trách nhiệm trên đôi vai của con trai mình
Nói là 166 người nhưng thật ra chưa đến 140 người tham gia thi võ. Bởi vì đối với một số người, chỉ cần thi đậu môn Văn là đã quá tốt rồi!
“Chào mừng mọi người đến với phần Võ Thi, ta biết để đến được phần thi này, mọi người đã phải cố gắng rất nhiều.” Lễ Thân Vương tự mình đứng lên phát biểu, mọi người đều nín thở để lắng nghe Lễ Thân Vương, tựa hồ đến tiếng đập cánh của con rùa cũng nghe được!” Phần Võ Thi năm nay sẽ rất khó khăn,ta nói luôn, tỷ lệ tử vong năm nay sẽ cao hơn gấp 3 lần năm ngoái, nếu có người cảm thấy quá miễn cưỡng, mọi người có thể lựa chọn rời khỏi, đương nhiên, mọi người đều sẽ được giữ lấy kết quả, y nguyên có tư cách tiếng vào Nhân Tài Học Cung!”
Nghe Lễ Thân Vương nói vậy, có người chần chờ một chút, đứng lên cuối người lui ra bên ngoài, tiếp theo sau đó, vẫn có người rời đi, bất quá cũng không nhiều.
Lúc này, Nguỵ Bảo không khỏi chột dạ, hắn chưa bao giờ thi võ, có nghe loáng thoáng hằng năm cũng sẽ có tử vong, có điều tỷ lệ cũng không cao lắm. Cùng lắm thì trong một kỳ thi hơn trăm người chỉ có chết 4 người mà thôi! Hắn có thể lựa chọn an toàn rút lui và được đưa vào học Nhân Tài Học Cung, nhưng thứ khiến hắn chán ghét chónh là Cao Phúc Nguyên lại là đệ nhất bảng hiện nay. Nếu hắn rút lui, đồng nghĩa với việc hắn phải gọi Cao Phúc Nguyên một tiếng đại huynh, điều mà hắn không cam lòng! Hắn phải thi, hắn phải chiến, chiến vì danh dự bản thân, chiến vì đạp lên địch nhân!
Trên thực tế, không phải Cao Phúc Nguyên và Nguỵ Bảo có thâm thù đại hận gì. Thứ làm Nguỵ Bảo đem Cao Phúc Nguyên coi như thù chính là cha của Cao Phúc Nguyên, Cao Vỹ. Cách đây 5 năm, Lúc Kim Thành Quốc Quốc Chủ đăng quan, Vinh Thân Vương Nguỵ Lâm tự đề cử mình làm têt tướng, nhưng đáng ghét, lúc đó bá quan văn võ lại nhất trí cử ra một tên quan làm ở Ngự Sử Đài, hắn tên là Cao Vỹ!
“Năm nay sẽ có một cuộc chiến sinh tồn, và nơi diễn ra trận chiến này sẽ là Vạn Mộc Lâm. “ Lễ Thân Vương thông báo
“Ở đây sẽ có 25 học sinh lớp Ưu Tú của Nhân Tài Học Cung sẽ trợ giúp các ngươi khi gặp nguy hiểm. Nếu như gặp nguy hiểm, ngươi chỉ cần bóp nát quả cầu thuỷ tinh này, bọn họ sẽ chạy lại và trợ giúp các ngươi!” Lễ Thân Vương nói “Yên tâm, hung thú cấp bậc Lục Cấp trở lên đã bị dọn ra khỏi rừng.” Lễ Thân Vương trấn an đang hoang mang lo lắng sĩ tử nói
“Các ngươi chỉ cần thành công sống sót mà không bóp nát quả cầu, tức là các ngươi đã thông qua phần thi võ! “ Lễ Thân Vương nói “ Các ngươi có đúng một tuần để sinh tồn, bỏ trốn cũng được, ẩn nấp cũng được, thậm chí là lập thành một đội sinh tồn cũng được, chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình.” Lễ Thân Vương trịnh trọng nói
“ Sáng sớm mai Cù Nghiêm sẽ đưa các ngươi đến Vạn Mộc Lâm, còn bây giờ các ngươi có thể về nhà hoặc về khách sạn, sáng mai Cù Nghiêm sẽ cho lính đi đón từng người và tập hợp ở phía bắc hoàng thành.” Lễ Thân Vương nói
Đêm đó, rất nhiều người không ngủ được, có những âm mưu chính trị đang ngấm ngầm diễn ra ở Kim Thành Quốc mà không phải ai cũng cảm nhận được
Ps: Bài thơ “Châu Chấu đá xe là của Lý Thường Kiệt chứ không phải là ca dao tục ngữ như những thông tin lá cải
Ps2: Đệ cầu phiếu!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!