Đế Vương Sủng Ái
Chương 635
Lâu Thất đang định đứng lên, nhưng phần đất dưới người nàng đột nhiên tách ra, nàng muốn đứng dậy cũng đã không kịp, cả người nàng mất trọng lực, rơi thẳng xuống dưới.
“Thất Thất!”
“Tiểu Thất!”
“Đế Hậu!”
Vài giọng nói cất lên cùng một lúc, Lâu Thất nhìn lên, nàng nhìn thấy vài chiếc bóng nhảy xuống, họ đều nhảy theo nàng mà không hề có một chút do dự nào, trong đó có cả Tử Vân Hồ nhỏ bé.
Bay xuống, họ đều bay xuống.
Ả Du Phu Nhân tàn phế kia nhờ vào hơi thở cuối cùng, lăn xuống theo.
“Cuối cùng cửa Thánh Cốc cũng đã mở ra rồi…”
Lão cung chủ Thán Tiên Cung được Lâm Tử Quân dìu đứng dậy, khóe môi còn vương vết máu, “Mau, truyền tin cho tộc trưởng Bạch Vu, rồi tìm tất cả những người trong cung đến đây, thả thang trời xuống Thánh Cốc.”
Lâm Tử Quân đã rơi vào trạng thái ngơ ngác. Nghe thấy lời của lão, hắn không nhịn được bèn hỏi: “Cung chủ, Thánh…Thánh Cốc đã mở ra rồi ư? Không cần chìa khóa của Bạch Vu Tộc ư?”
Lão cung chủ thở dài: “Thế nhân không biết, Thánh Cốc đã bị đóng lại vào cái năm Hiên Viên và Trầm Thị đế hoàng lần lượt gặp nạn, tung tích của chìa khóa Thánh Cốc là một ẩn số, giờ đây Thánh Cốc được mở ra, chắc chắn chìa khóa đã xuất hiện…”
“Nhưng đệ tử không thấy ai trong số họ mang theo chìa khóa.”
“Chìa khóa Nguyệt Quang, không nhất thiết phải mang nó đến Thánh Cốc, chỉ cần tiếp xúc với chìa khóa tuyền tâm là có thể hợp thành chìa khóa dược khí. Nếu ta đoán không nhầm, Lâu Thất chính là chìa khóa.”
Lúc này nhóm Lâu Thất vẫn không hiểu.
Thật ra, chìa khóa ngọc như nguyệt quang, cách sử dụng không hề giống như trong tưởng tượng của họ.
Tất nhiên, cũng không có ai biết rằng, người của Bạch Vu Tộc ở một đầu khác phía sau Thánh Tiên Sơn, bởi vì con đường xuất thế không giống nhau, không phải ai trong Bạch Vu Tộc cũng có tư cách được vào Thánh Cốc, vì thế họ chỉ biết Thánh Cốc nắm gần Thánh Tiên Sơn, chứ không biết Thánh Cốc và Thánh Tiên Sơn nằm chung với nhau.
“Thánh Cốc mở ra, nó chỉ mở con đường bị niêm phong lúc trước, muốn thật sự tiến vào Thánh Cốc, thì phải xem Lâu Thất rồi.” Lão cung chủ Thánh Tiên Cung nhìn bầu trời hỗn độn, mắt lão bỗng dưng rơi lệ máu.
“Cung chủ…”
Lâu Thất và những người khác cứ rơi mãi, thời gian như rất lâu, nhưng trên thực tế bọn họ đáp đất rất nhanh.
Họ rơi xuống một sườn dốc, trên sườn dốc mọc đầy cỏ khô mềm mại, cỏ rất dài rất dày, rơi xuống không hề đau tí nào, nhưng lớp cỏ khô này y hệt lớp thảm trơn, họ cứ lăn xuống liên tục, căn bản không thể dừng lại.
“Thất Thất!”
Trầm Sát vận khí, nhún người xuống, tăng tốc đuổi theo Lâu Thất. Lâu Thất cắn răng, nàng vung roi lên, với tốc độ lăn kinh khủng này nàng không thể nhắm chuẩn được ai, may sao Đế Quân đại đại nhanh tay lẹ mắt, hắn nắm lấy được đầu roi, kéo mạnh, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, khó khăn lắm mới ôm được nàng vào trong lòng.
Lâu Thất cảm nhận được hắn thở phào nhẹ nhõm.
Ở một nơi như thế này, vào lúc này, điều duy nhất Trầm Sát cảm thấy sợ là không thể ở bên Lâu Thất, không thể nhìn thấy nàng, ôm nàng, sánh vai với nàng.
“Vào lúc này rồi mà hai người vẫn tỏ ra ân ái được à!” Lâu Hoan Thiên cũng lăn xuống, hắn không thể nhịn được bèn kên toáng lên.
Những người khác đổ mồ hôi, lúc này rồi…
Sao họ vẫn muốn bật cười nhỉ?
“Sát, ta cảm thấy nhịp tim đang tăng tốc.” Lâu Thất bị Trầm Sát ôm chặt, nàng dán người lên lồng ngực nóng hổi của hắn, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn bình thường của hắn.
“Bổn Đế Quân ở bên cạnh nàng.” Trầm Sát ôm nàng chặt hơn.
Binh! Họ lăn xuống dưới trước.
Tiếp sau đó, tất cả những người khác đều lăn xuống.
Trầm Sát ôm Lâu Thất đứng dậy, hằn nhìn lướt một vòng, nhìn thấy Du Phu Nhân đang nằm ở nơi cách đó không xa, trên người bà ta chỉ còn lại một tay một chân, vết máu loang lổ, nhưng hiển nhiên bà ta vẫn còn sống.
Người tốt chết sớm, kẻ ác sống lâu, có lẽ câu này được dùng để miêu tả về bà ta.
Hỏa và Nguyệt nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Trầm Sát. “Đế Quân, thuộc hạ sẽ mang bà ta đi…”
Trầm Sát lắc đầu, “Không, tạm thời giữ mạng bà ta lại.”
Bây giờ bà ta không chết là may, họ có thể nhìn trực quan tình hình của bà ta, nếu như chết rồi, ai mà biết được bà ta chết thật hay lại cướp lấy thân thể của người khác?
Lâu Thất nhìn hắn: “Chắc là cây Cốt Trượng kia của sư công có điều huyền diệu, tạm ta bà ta không thể tác quái được.”
Cây Cốt Trượng trong tay lão cung chủ, là thứ khiến nàng thấy hơi khiếp sợ, nàng không biết đó là gì, nhưng chắc là một trong những món bảo bối trấn cung của Thánh Tiên Cung. Còn Long Diên nữa, rốt cuộc nó là gì?
Vì sao Du Phu Nhân lại phải dùng Con rối đoạn hồn, còn bản thân bà ta thì luôn trốn trong Thánh Tiên Cung? Thật sự là vì muốn tìm Long Diên? Bệnh cua bà ta cần Long Diên thật ư?
Hay là, bà ta vốn luôn đợi nơi này mở ra?
Lúc này, U U đột nhiên kêu lên.
“U U!”
Lâu Thất nhìn theo nó.
Nơi này giống hệt một thung lũng nhỏ, khắp nơi đều là giống cỏ kia, tuy đã khô, nhưng vẫn sáng bóng mềm mịn một cách dị thường, dùng tay chạm vào sẽ có cảm giác như tơ lụa. Không biết gió được thổi đến từ đâu, mặt cỏ nhấp nhô gợn sóng, nhìn vào trông rất kỳ diệu. Nhưng ở một nơi cách chỗ họ không xa, có một chỗ trụi lủi, không có một cọng có, chiều ngang gấp đôi vai người, uốn lượn quanh co, đó là một con đường giữa bụi cỏ.
Ở chính giữa con đường, có một loại thực vật đỏ rực rất bắt mắt.
U U kêu lên hai tiếng rồi chạy về phía thực vật ấy. Nhưng Lâu Thất lại vung roi ra kéo nó về.
“Đó chính là Long Diên.”
Người lên tiến là Lâu Hoan Thiên.
Mọi người sửng sốt.
“Ca ca, sao huynh biết?”
Lâu Hoan Thiên chỉ về phía Du Phu Nhân.
Du Phu Nhân đang dùng một tay một chân, bò về phía loài thực vật kia, cơ thể bà ta kéo lê theo một vệt màu dài ngoằn.
“Long Diên, Long Diên, hóa ra Long Diên ở ngay cửa Thánh Cốc. Long Diên là của ta, là của ta!”
Bà ta lẩm bẩm, không thèm để ý đến những người khác, dùng hết sức bò về phía Long Diên.
Hỏa cắm kiếm xuống đất, chắn trước đường của bà ta, “Bà cần Long Diên làm gì?”
“Tránh ra! Lũ kiến hôi!”
Trên người Du Phu Nhân bỗng tuôn ra một luồng kình khí, nó mạnh đến nỗi làm kiếm của Hỏa gãy thành từng đoạn, còn Hỏa thì bị bắn văng ra xa mấy mét mới rơi xuống đất.
Khi mọi người vẫn đang còn trong trạng thái kinh ngạc, thì bà ta vỗ một tay xuống đất, sau đó cả người bay về phía Long Diên, há miệng ra muốn cắt lấy cái cây ấy.
“U U!”
U U nôn nóng, nó vùng vẫy khỏi người Lâu Thất, chạy vút đi như tia chớp, đụng mạnh vào người bà ta.
Chỉ còn thiếu chút nữa là Du Phu Nhân đã cắn được Long Diên, nhưng bị U U đụng vào, bà ta cắn hụt, bà ta điên lên, giơ một tay bắt lấy U U: “Ta phải giết đồ súc sinh nhà mày!”
“U U!”
U U há miệng ra cắn xuống ngón tay bà ta.
Roi Thí Hồn của Lâu Thất vung tới, quấn lấy eo bà ta, quẳng bà ta ra ngoài. Rầm một tiếng, Du Phu Nhân rơi xuống đất, ói máu. Lúc này U U mới há miệng ra.
“Phì!”
Nó nhổ ra hai ngón tay.
Nó chán ghét, nhảy lên mặt bà ta, đạp mười mấy cái thật mạnh.
“Được rồi, U U.” Lấu Thất kêu nó dừng lại, đi đến chỗ Long Diên, nàng ngồi xổm xuống quan sát. Lúc này nàng mới ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
“Lão đạo sĩ thối từng nói, có bản lĩnh kêu ta ăn Long Diên, nói như thế, chắc ta có thể ăn nó…” Chỉ có điều nàng không biết ăn thứ này vào thì có tác dụng gì.
“Không được ăn lung tung.”
Trầm Sát đang định kéo nàng dậy, Lâu Thất bỗng dưng biến sắc, một lực hút khổng lồ bắt nguồn từ phía cuối còn đường nhỏ, lực hút rất lớn, khiến nàng cảm thấy như sắp bay ra ngoài.
“Sát!”
Trầm Sát cũng cảm nhận được, hắn biến sắc, nắm chặt lấy tay nàng.
Vút! Hai người bị hút bay ra, nhưng trước đó, một bàn tay khác của Lâu Thất đã vô thức nhổ lấy cây Long Diên.
“Đế Quân! Đế Hậu!”
“Tiểu Thất!”
“U U!”
Những người còn lại không hề cảm nhận được bất kỳ lực hút nào, thấy Trầm Sát và Lâu Thất bị hút đi, họ đồng loạt biến sắc, vội vàng đuổi theo. Nhưng vừa mới chạy được một đoạn, họ lại cảm thấy động tác chậm dần lại, cơ thể bắt đầu cứng đờ.
“Mau lùi lại!”
Phía sau, Lão cung chủ dẫn theo người đuổi tới, thấy thế bèn kêu lên: “Lùi! Lùi lại!”
“Lùi!”
Lâu Hoan Thiên nhận thấy tình thế không đúng, hắn kéo lấy Trần Thập đứng gần hắn nhất.
Không đúng, không đúng. Họ không thể mạo hiểm xông vào được, nếu không, không những không cứu được Tiểu Thất mà còn liên lụy đến họ.
Mọi người đồng loạt lùi ra, cái cảm giác cứng đờ ấy biến mất, nhưng họ lại đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Cung Chủ, đó là nơi nào? Chuyện gì vậy? Tiểu Thất và Trầm Sát bay vào rồi, phải làm sao đây?”
Lâu Hoan Thiên nôn nóng, hắn kéo lão cung chủ lên hỏi.
“Đừng vội, Lâu Thất là chìa khóa, cô ấy vào thì không sao. Nhưng Thái tử Trầm Thị…”
Nguyệt trầm giọng nói: “Nếu đã như thế, có Đế Hậu ở đó, chắc chắn Đế Quân cũng sẽ bình an vô sự.” Về việc này, bây giờ họ đã tin tưởng Lâu Thất một trăm phần trăm.
“Sao Tiểu Thất lại trở thành chìa khóa rồi? Chìa khóa mở Thánh Cốc?”
“Đúng vậy.” Lão cung chủ nhìn Du Phu Nhân, lúc này bà ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nằm hấp hối dưới đất, lão đi đến, nhắm mắt lại, nhấc cây Cốt Trượng lên, dùng lực đâm xuống lưng bà ta, ghim bà ta xuống đất.
“A!”
Du Phu Nhân kêu thảm thiết.
Lão cung chủ lùi về sau hai bước, rũ mắt xuống: “Mọi thứ đều là hư vô.”
“Đừng để ý ả quái vật ấy nữa! Nói Tiểu Thất đi, giờ phải làm sao đây?” Lâu Hoan Thiên sốt ruột.
“Trong u tối, đã định sẵn cô ấy phải mở Thánh Cốc. Nếu vận trời của họ đủ mạnh có thể sẽ trở về an toàn, và tìm được người họ muốn tìm, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Mọi người sốt ruột, trăm miệng một lời, hỏi cùng một câu hỏi.
“Nếu không sẽ như Trầm Hoàng Hoàng Hậu, Hiên Viên Chiến Hoàng.”
Lâu Hoan Thiên hít khí lạnh. “Ý lão là, họ cũng sẽ bị giam trong Thánh Cốc, có khi mấy chục năm sau vẫn không thể ra được?”
“Xem vận trời.”
Vận trời cái rắm!
Lâu Hoan Thiên phát điên lên, “Nghĩ cách, chúng ta phải vào trong!”
“Đúng, chúng ta phải vào trong.”
Nguyệt, Trần Thập và những người khác đồng loạt đứng dậy.
“Cho dù cũng sẽ bị nhốt trong Thánh Cốc cả đời không thoát ra được?” Lão cung chủ hỏi.
“Phải!”
Mọi người đồng loạt trả lời, không chút do dự.
“Thánh Cốc của Bạch Vu Tộc ta, đâu phải là nơi các người muốn vào là vào! Chìa khóa bị ai đoạt đi rồi?” Bên kia, có một vài người vội vàng chạy đến.
“Bạch Vu Tộc Trưởng.” Lâm Tử Quân kêu lên.
“Ai quan tâm ông là tộc trưởng gì chứ, Thánh Cốc có biến, bây giờ làm gì đến phiên các người quản chứ?” Lâu Hoan Thiên vung tay lên, kêu người cản họ lại.
“Bây giờ chúng ta muốn vào cốc, ai cản giết không tha!” Lâu Hoan Thiên nôn nóng, hai mắt đỏ bừng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!