Đế Vương Sủng Ái
Chương 638
“Đúng rồi, sao hai con lại vào đây?” Hiến Viên Chiến cũng hỏi, “Tiểu Thất, những năm qua…” con đã đi đâu? Trưởng thành như thế nào? Sao lại ở bên Trầm Sát?
Y có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
Và Trầm Hoàng cũng như thế.
“Sát Nhi, độc cổ trong cơ thể con?”
“Được giải rồi.”
Hóa ra, Trầm Hoàng đã biết hắn trúng độc cổ.
“Hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”
“Hỏi như thế thì biết hỏi đến bao giờ? Mẫu…hậu đâu?”
“Mẫu hậu con…” Sắc mặt Trầm Hoàng hơi cổ quái, Trầm Sát cau mày, y lập tức lắc đầu: “Bà ấy vẫn tại thế!”
Hiên Viên Chiến nói: “Để cho trẫm nói vậy, Trầm Sát, năm xưa mẫu hậu con giúp đỡ ông ngoại của Tiểu Thất, bây giờ chỉ có thể ngâm mình trong Sinh Cơ Đàm, không thể ra ngoài được.”
Giờ thì Trầm Sát và Lâu Thất đều chấn kinh.
Lâu Thất kêu lên: “Ông ngoại con vẫn còn sống?”
Hiên Viên Chiến lắc đầu: “Các con đi xem rồi sẽ biết.”
…
Trong Thánh Cốc, ảo cảnh đôi khi lại biến đổi, họ đã ở đây mười mấy năm, mỗi ngày nhàn rỗi, không tìm cách ra khỏi cốc thì đối kháng với ảo cảnh, thỉnh thoảng lại giết vài con dã thú hoặc chiến đấu với khí hậu khắc nghiệt, ngoài ra họ còn phải tìm kiếm thức ăn, tìm kiếm vật có thể may y phục.
Nếu là hôm qua, thứ họ mặc trên người chính là y phục được đan bằng vải bố, chứ không phải là bộ đồ được cất giữ cẩn thận này.
Một đường đi về phía trước, đa số đều là Hiên Viên Chiến và Lâu Thất nói chuyện.
Năm xưa, dị tượng Thánh Cốc, tộc trưởng Bạch Vu Tộc biết Trầm Hoàng, Hoàng Hậu đang dẫn theo thái tử đi ngang qua nên phái người mời họ vào Thánh Cốc. Thánh Cốc hiếm lắm mới mở một lần, vì để tìm bảo vật bảo dược cho Trầm Sát, họ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên đi đến nửa đường thì quay đầu lại.
Mới ban đầu thì không sao, nhưng sau đó thời không vặn vẹo, dường như có người muốn đoạt tính mệnh của họ trong bóng tối, hoàn cảnh trong Thánh Cốc cực kỳ nguy hiểm, người họ dẫn theo không ai gặp may, Cổ Tịnh Nhi rơi xuống Sinh Cơ Đàm, nhất thời chưa biết sống chết, Trầm Hoàng chỉ có thể kêu cận vệ mang Trầm Sát lao ra Thánh Cốc, còn bản thân y ở lại tìm kiếm ái thê.
Hiên Viên Chiến thì lại bị thời không vặn vẹo mang vào trong Thánh Cốc.
Sau này Thánh Cốc cũng vì thế bị phong bế.
Mười mấy năm qua, trong Thánh Cốc này thỉnh thoảng họ cũng gặp những người từng vào tìm kiếm bảo vật nhưng sau đó không thể thoát ra được, nhưng đa số những người đó đều đã già, không lâu sau lần lượt chết đi.
“Sở sĩ trẫm và Trầm Hoàng ở đây, nhạc phụ nói rồi, chắc chắn là trò của linh hồn dị thế kia.” Hiên Viên Chiến phẫn nộ, “Ả hại nhạc phụ và Tiểu Thất không đủ, kế hoạch ban đầu của ả là khống chế các đại vương triều trong tay, nhốt các hoàng đế hoàng tộc trong Thánh Cốc, để tiện cho ả trong việc thỉnh thoảng hút hoàng khí. Nhưng trẫm và Trầm Hoàng sao có thể để ả ta dược như ý muốn? Nếu thiên hạ bị ả khống chế, tương lai sẽ có vô số bách tính chết oan dưới tay ả, tà thuật sẽ đại thịnh, nuôi lớn dã tâm cuồng vọng của ả!”
Hiên Viên Chiến trầm giọng: “Du Phu Nhân đại nghĩa, tự nguyện hy sinh tu vi và sinh mệnh của mình, giúp nhạc phụ bày Cấm Hồn Trận không còn cho linh hồn dị thế kia Thánh Cốc vào nữa, bà ấy còn sử dụng thuật hồn chú, tổn thương nặng đến tu lực của bà ấy, khiến bà ấy không thể không dùng Bác Hồn Trận ổn định hồn lực của mình, và bà ấy cũng không thể rời khỏi Thánh Tiên Sơn! Trừ phi bà ấy có thể tìm được Long Diên.”
Hiên Viên Chiến nhìn Trầm Sát: “Năm xưa Nhạc phụ vì cứu Tiểu Thất bị tổn thất phân nửa tu lực, muốn bố một trận pháp và thuật chú hồn kia, không thể không hút tu vi và tinh lực của một người khác, nhạc mẫu con đã hiến tất cả tu vi và phân nửa tinh lực, sau đó cơ thể bà ấy rất yếu ớt, chỉ có thể ngâm mình trong Sinh Cơ Đàm, mỗi ngày phải truyền một lượng nước hoa Sinh Cơ duy trì tính mạng. Năm xưa sau khi ông ngoại Tiểu Thất làm xong mọi thứ thì không thể vượt qua khỏi nửa năm, trẫm và Trầm Hoàng vẫn luôn tìm lối ra, tìm mãi đến tận bây giờ.”
Lâu Thất và Trầm Sát nghe xong, nửa ngày không thốt nên lời.
Nói như thế, năm xưa khi họ ở Thánh Cốc, còn từng ác đấu một phen với linh hồn dị giới bên ngoài Thánh Cốc kia. Còn sở dĩ vì sao Du Phu Nhân không thể ra khỏi Thánh Tiên Sơn, không phải vì quái bệnh gì, mà vì bà ta bị ông ngoại của nàng dùng Thuật hồn chú đả thương!
Du Phu Nhân, bà ngoại của nàng, tự nguyện hy sinh bản thân, dùng cơ thể của mình, giam cầm ả điên kia.
Nếu không có họ, e rằng giờ đây Long Ngâm Đại Lục đã rơi vào tay ả điên kia, với sự điên cuồng của ả, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bách tính chết thảm, đến lúc đó, toàn thiên hạ sẽ học tà thuật cướp hồn đoạt thể của ả, nhân tâm đại biến, kẻ nào điên sẽ điên tiếp, kẻ không điên sẽ bị hại chết, bất kỳ mọi cảm xúc nào cũng sẽ bị tà thut vùi dập.
Cả thiên hạ này sẽ ra sao?
Nhưng thiên hạ này vốn không biết rằng, sự bình yên của họ, sự bình yên của thiên hạ Long Ngâm, đều do những người này liều mạng đổi lấy!
Đế hoàng của các Vương triều kia không biết, sở dĩ họ vẫn còn sống yên ổn, còn được ngồi trên chiếc ghế kia, là vì có Trầm Hoàng Chiến Hoàng, là vì ông ngoại bà ngoại của nàng!
Vậy mà họ vẫn có thể hãm hại Trầm Thị Vương Triều và Hiên Viên Vương Triều! Lâu Thất phẫn nộ. Trầm Sát nhìn biểu cảm của nàng liền biết nàng đang nghĩ gì, hắn nắm lấy tay nàng.
“Đợi bổn Đế Quân thoát ra được, sẽ dẫn quân bình thiên hạ này.”
“Cùng nhau!”
Ý chí chiến đấu của Lâu Thất được thắp lên.
Họ chẳng phải là người tốt gì cả, vốn đã thấy bất mãn đối với các vương triều, giờ đây biết được chân tướng, làm gì có thể nhẫn nhịn được tiếp nữa?
Đôi phu thê này, sau khi ra khỏi cốc quả nhiên đã dẫn binh đi càn quét thiên hạ, đánh bại hết các đại vương tộc, từ đó Long Ngâm chỉ còn lại họ Trầm Thị và Hiên Viên!
Thấy chúng ngông cuồng như vậy, Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến nhìn nhau, họ đều cảm thấy khí phách vạn trượng.
“Đúng, chúng ta chắc chắn có thể ra ngoài, một năm không được thì 10 năm!”
Hiên Viên Chiến vỗ vai Lâu Thất.
Đứa con gái nhỏ của y, đã cao lớn thế này rồi, tính cách y hệt như của y.
Lâu Thất giơ Long Diên trong tay lên, nàng mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Đánh cược xem hôm nay chúng ta có thể ra khỏi đây không, nếu con thắng rồi, sau khi về Hiên Viên thì cha và mẹ phải cố gắng tạo người, sinh đệ đệ cho con chơi.”
“Khụ khụ khụ khụ!” Hiên Viên Chiến ho đến mức mặt mày đỏ bừng. Không được rồi, không được rồi, tiểu báo bối do ai nuôi vậy? Sao cái gì cũng dám nói vậy!
Có phải đã bị tên tiểu tử Trầm Sát dạy hư không?
Trầm Sát bị nhạc phụ trừng mắt, hắn bình tĩnh kéo Lâu Thất vào lòng. “Nếu nàng thích trẻ con, bổn Đế Quân sẽ cố gắng, chúng ta tự sinh chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?” Hắn nói khẽ bên tai Lâu Thất.
“Đây là Long Diên?” Trầm Hoàng nhìn chằm chằm Long Diên trong tay Lâu Thất, hai mắt sáng rực.
Lâu Thất gật đầu.
“Long Diên có linh tính, rễ cạn, nghe nói nó có thể chọn nơi sinh trưởng theo gió, vì thế có người nói đây là một loại thần dược biết chạy biết trốn, bởi vì nó không sống cố định một chỗ, Long Diên hơn hẳn Thần Thủy Niên, người có duyên mới có thể tìm được, sao con tìm được nó vậy?”
Trầm Hoàng khó nén nổi kích động.
Lâu Thất ợ một tiếng: “Nó sinh trưởng trên đường tiến vào Thánh Cốc…”
Trầm Hoàng bật cười, “Xem ra con dâu của trẫm lại chính là người có duyên rồi! Long Diên này, chỉ cần cho mẫu hậu Sát Nhi dùng một nửa, đảm bảo bà ấy sẽ có thể hồi phục!”
Lâu Thất vui mừng: “Thế có trị được tổn thương tinh hồn không?”
Hiên Viên Chiến cũng cười lớn: “Tất nhiên có thể! Long Diên là bảo vật của Thánh Tiên Sơn đấy!”
Nhóm người Lão đạo sĩ thối được cứu rồi! Lâu Thất vui mừng, nàng nhảy lên lưng Trầm Sát, “Sát, Ưng và những người khác được cứu rồi!”
Trầm Sát đỡ lấy nàng, hắn cong khóe môi, nở một nụ cười.
Biết được độc cổ của Trầm Sát do nàng giải, Trầm Hoàng càng nhìn càng thấy hài lòng với nàng.
“Đợi chút, Tiểu Thất, chẳng lẽ con lại có thể chất dược hải?” Hiên Viên Chến và Trầm Hoàng mất một lúc mới ngộ ra.
Lâu Thất gật đầu đầy nghiêm túc: “Trùng hợp thay, con quả thật có thể chất ấy!”
“Ông trời…”
Sau khi ngớ người một lúc, Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến đều rơm rớm nước mắt.
“Tiểu Thất, những năm qua trẫm và phụ hoàng con đều nhàn rỗi không có gì làm, ta có tìm được một vài món bảo bối trong Thánh Cốc này, tất cả đều tặng lại cho con!”
“Tiểu Thất, bảo bối của phụ hoàng tìm được cũng tặng cho con! Đến đây, phụ hoàng cõng con!”
Hiên Viên Chiến nói xong, y xách nàng qua, cõng nàng chạy đi, “Đi, phụ hoàng dẫn con đi xem!”
Rõ ràng Lâu Thất đã trưởng thành rồi, nhưng Hiên Viên Chiến nhìn thế nào, cũng thấy nó vẫn là đứa con gái bé bóng của mình, muốn cưng chiều nó đấy thì phải làm sao đây?
Trên lưng bỗng dưng nhẹ tênh, Trầm Sát nhìn theo bóng hai người họ, chân mày hắn cau chặt lại với nhau.
Trong lòng hắn nảy lên một dự cảm chẳng lành, đừng nói là sau này sẽ có người thường xuyên giành Thất Thất với hắn đấy nhé?
“Khụ khụ.” Trầm Hoàng nhìn vẻ mặt của con trai mình, y thấy hơi đồng tình, nhưng vẫn đâm thêm một dao: “Trong mười mấy năm qua, mỗi ngày Chiến Hoàng đều nhắc đến Tiểu Thất.”
Ý ở đây là, khi không ở bên nhau thì đã nhắc đến con gái cả ngày rồi, sau này nếu đoàn tụ rồi, hắn nghi ngờ Chiến Hoàng sẽ xoanh quay con gái mình suốt cả ngày,
Mặt Trầm Sát đen thui.
Lâu Thất nghĩ rằng cùng lắm thì họ chỉ tìm được bảy tám món bảo bối, nhưng khi nàng nhìn thấy một sơn động đầy bảo bối, nàng há hốc, cằm sắp rơi xuống đất, không thể nhặt về được.
Một đống bảo thạch, một đống hoàng kim, mười mấy loại thần binh, mấy chục cuốn bíp kíp võ công, một đống kỳ trân dị thảo, một đống quả quý.
Nào là Mê Chi Hoa, Thiên Cơ Thảo, Quỷ Thảo, Đều! Có! Hết!
Nàng không hiểu được vì sao lúc trước mình lại phải vất vả đi vào những nơi nguy hiểm để tìm những thứ này! Té là cha chồng và phụ hoàng nàng đều là đại phú hào!
Cảm giác được ôm đùi to thật là thích!
“Tiểu Thất! Toàn bộ đều là của con.” Hiên Viên Chiến sờ đầu nàng.
Một cánh tay vươn đến, kéo Lâu Thất vào lòng, Trầm Sát khởi động chế độ bảo vệ thê tử, tuyệt đối không thể để cho nhạc phụ tranh giành.
Lâu Thất đâu có quan tâm đến họ, hai mắt nàng sáng rực lên, nàng nói: “Mở Thánh Cốc, kêu người tiến vào dời bảo vật ra!”
Thánh Cốc của Bạch Vu Tộc gì gì chứ, bây giờ là của nàng hết rồi nhé! Đúng, phải bá đạo như thế! Không phục nhào vô!
Ra khỏi cốc, ai có thể đánh thắng cha chồng và phụ hoàng của nàng nào?
“Xuất cốc!”
Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến nhìn nhau, họ có thể thấy được sự kích động và vui sướng trong mắt đối phương. Xuất cốc! Xuất Cốc! Họ bị giam trong này mười mấy năm, cuối cùng đã có thể trở về lại với thế gian! Cuối cùng có thể gặp lại người nhà rồi!
Trời xanh vẫn không quên họ!
“Cảm tạ trời xanh!”
Hốc mắt Trầm Hoàng và Hiên Viên Chiến ướt nhòe, hai bàn tay nhắm chặt vào nhau.
Hai canh giờ sau.
Bên ngoài Thánh Cốc, Lâu Hoan Thiên và những người khác đang sốt ruột vì không tìm được chút manh mối nào, nhưng họ bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng cười hào sảng vọng lên đến tận trời xanh.
“Trẫm, ra ngoài rồi!”
Hai tiếng nói hợp làm một, vô cùng kích động.
“Đây là…” Lâu Hoan Thiên nhảy cẩng lên.
Hắn nghe thấy Lâu Thất gọi: “Ca, đến nghênh đón phụ hoàng!”
“Các thị vệ, nhanh chóng tiến lên nghênh đón Hoàng đế hoàng hậu của Trầm Thị.” Giọng nói của Trầm Sát vang lên theo sau.
Nguyệt, Hỏa và những người khác cũng chạy lên.
“Trầm Hoàng, Chiến Hoàng ra ngoài rồi!”
“Đế Hậu, Đế Hậu vẫn bình an!” Trần Thập và Lâu Tín nhảy cẩng lên.
Mây đen tan đi, cầu vồng xuất hiện. Ngày hôm đó Thánh Tiên Cung gần như bị hủy, ngày hôm đó Thánh Cốc mở ra, Trầm Hoàng Chiến Hoàng mất tích mười mấy năm trở về, khí thế vẫn như cũ! Ngày hôm đó, thủ hạ của Trầm Sát và Lâu Thất dọn sạch hết đồ trong Thánh Cốc!
Ngày hôm đó, Lâu Thất nói với thiên hạ rằng.
Các Vương Triều, các ngươi đợi đó cho bổn hậu! Nếu trong vòng nửa tháng không quy phục, ta sẽ đánh cho các người nát mông!
Vị Đế Quân nào đó vỗ đầu nàng, bổ sung thêm: Bổn Đế Quân tán thành.
Trong đêm đó, lão cung chủ Thánh Tiên Cung đứng trên ngọn núi, ngước mắt nhìn trời.
Đế tinh song thịnh.
“Thiên hạ rồi sẽ thống nhất. Đế Quân Đế Hậu, sánh vai vô song.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!