Đế Vương Sủng Ái
Chương 72
Thế nhưng lời của hắn vừa thốt ra khỏi miệng, hai mắt liền không dám tin mà trợn trừng lên, như gặp phải quỷ mà nhìn Lâu Thất, cùng với tay của nàng.
Tay của Lâu Thất vỗ lên đám muỗi ăn xương đó, chỉ thấy đám muỗi vốn hung tàn không gì sánh kịp nay lại rớt xuống một mảnh theo từng cái vỗ của tay nàng!
Động tác của nàng quả thực cũng không phải quá đẹp mắt, đôi tay đó dường như đang múa, bay lên phẩy nhẹ, vỗ nhẹ, muỗi ăn xương đều như nghe lệnh của nàng vậy, khi tay nàng phẩy lên liền nghe lời mà rơi xuống, khiến cho mặt đất phủ đầy một lớp màu xám nhạt. Rất nhanh, người ám vệ đó đã được cứu thoát.
Chỉ là một tay của hắn lại có thêm nhiều vết máu sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương, xem ra là khủng bố vô cùng. Lâu Thất đưa cho hắn một viên dược hoàn, “Ăn đi.”
Ám vệ đó không nói hai lời liến tiếp lấy dược hoàn mà nuốt sạch, cực kỳ tín nhiệm Lâu Thất. Lâu Thất lại mò ra một túi thuốc bột ở bên hông ném cho người bên cạnh hắn, “Bôi thuốc cho hắn đi.”
“Lui xuống.” Đồng thời, Trầm Sát cũng ra lệnh cho tất cả ám vệ lui lại.
Lâu Thất giương tay lên, một đám bụi bay thẳng về phía đám muỗi ăn xương, sau đó, tất cả muỗi đều rụng xuống một mảnh. “Thiên Nhất, cất thứ này vào bình cho ta, ta có chỗ dùng.”
Vốn nàng cũng rất ghét những thứ như vậy, thế nhưng nếu như đã giết rồi, người ta cũng đã tặng đến tân cửa rồi, nàng quả thật cũng không thể lãng phí được. Phải biết rằng, xét trên góc độ khác mà nói, mài thứ này thành phấn có hiệu quả rất kinh người đó.
Đám Thiên Nhất tuy không rõ thứ tà ác khủng bố này có tác dụng gì, nhưng là mệnh lệnh của Lâu Thất, bọn họ đều phục tùng, bọn họ đều nghe theo. Ngay lập tức, đám Thiên Nhất hãnh diện bắt đầu thu gom lại muỗi ăn xương.
Ba người kia lại đứng trước mặt Trầm Sát từ lúc nào. Cả ba đều cao như nhau, dáng người giống nhau, cũng mang theo áo choàng mũ đen giống nhau, đều che hơn nửa khuôn mặt lại, chỉ để lộ ra nửa gương mặt giấu ở trong bóng tối của mũ áo choàng, nom cứ như không có mặt vậy.
Âm u, tà ác.
Quỷ Sơn tam sứ. Ba người vừa ra, độ ấm xung quanh dường như giảm đi đáng kể, khiến người ta cảm thấy u ám vô cùng.
“Ngươi là ai?” Hiện giờ đã nghe ra là người nào đang nói chuyện rồi, quỷ sứ ở giữa tuy không nhìn thấy mắt hắn, thế nhưng Lâu Thất vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn căm hận âm tà vô cùng của hắn đang bắn vào mặt mình.
Đối với loại người này, từ trước tới giờ nàng đều không cười.
Lâu Thất nghiêm mặt nói, “Người có tà tâm thì không có tư cách biết.” Người không phải vì vẻ ngoải khiếm khuyết mà có ác tâm được, mà đó là vì trong lòng tối tăm, hành vi biến thái mà nổi ác tâm thôi.
Ba huynh đệ này chính là như vậy.
Lời của nàng đã thành công làm ba huynh đệ nổi giận. Không, phải nói là việc nàng giết muỗi ăn xương đã làm cơn giận dưới đáy lòng của ba huynh đệ của Quỷ Sơn bốc lên rồi. Đó là muỗi ăn xương bọn họ đã phí bao công sức mới có thể nuôi thành, bọn họ đã tốn biết bao nhiêu công phu mới có thể thuần phục được! Mỗi lần điều động bọn chúng đều phải phí rất nhiều sức lực! Thế nhưng nữ nhân này, nom thì là một nữ nhân còn trẻ, vậy mà lại nói giết là giết, còn giết dễ như vậy nữa! Đó đã từng là thứ mà bọn họ coi là vũ khí tuyệt thế không gì địch lại được, cứ vậy mà lại bị hủy hoại trong chốc lát!
Nàng ta đáng chết, nàng ta nhất định phải chết!
Ba người cùng lúc quắp tay thành trảo, cào về phía Lâu Thất. Cào qua, để nàng ta phải chết bằng cách thảm nhất! Thế nhưng Trầm Sát đâu có thể để bọn họ cướp được nữ nhân của mình trước mặt mình chứ, hừ lạnh một tiếng, tay bao lại, dứt khoát làm thành một chưởng, dùng khí thế hung hãn khiến người ta sợ hãi phóng về phía người gần nhất, mang theo cơn giận nổi trận lôi đình!
Ầm!
Chưởng kia đập trúng cổ của người đó, chỉ nghe thấy tiếng xương vỡ vang lên, cổ của người kia lệch đi, dường như không có cách nào đỡ được đầu nữa.
Một quyền của Trầm Sát đã bẻ gãy hoàn toàn cổ của người đó.
Lâu Thất liền toát mồ hôi lạnh.
Bạo quân nhà nàng còn mạnh như vậy, còn mạnh như vậy!
Động tĩnh của Tam Trùng điện lớn như vậy, tất nhiên là đã truyền tới Nhị Trùng điện. Lúc này, Đông Thời Ngọc, hai vị công chúa của Bắc Thương, Tần Vũ Tâm, bọn họ nghe thấy đều chạy qua, mấy người họ ở ngoài Tam Trùng điện, bị Ưng và Nguyệt ngăn lại, cũng chính là bảo vệ bọn họ.
“Ưng Vệ đại nhân, Nguyệt Vệ đại nhân, các ngươi mau đi giúp Đế quân đi, ta tuyệt sẽ không đi loạn đâu.” Bắc Phù Dung gấp gáp nói.
Đông Thời Ngọc đăm chiêu, nhưng mặt cũng lộ ra sự lo lắng.
Vừa rồi nếu nhue không phải Ưng và Nguyệt mau chóng ngăn lại bọn họ, bọn họ đã sớm vào Tam Trùng điện rồi.
Chỉ là vừa liếc mắt qua, hắn dường như nhìn thấy lúc này Trầm Sát đang cõng lấy Lâu Thất?
Đây là sao?
“Nguyệt Vệ đại nhân, Đế quân đúng là quan tâm tới Lâu cô nương thật đó, vào lúc này còn cõng nàng ấy trên mình, không sợ Quỷ Sơn tam sứ ngộ thương tới nàng ta sao?” Tần Vũ Tâm thay hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Chủ tử có suy nghĩ của mình, thuộc hạ không dám phỏng đoán bừa.” Nguyệt vặn lại.
Ưng lại có chút không hài lòng nhìn mấy người này một cái. Những vị khách khác cũng nghe thấy động tĩnh, lúc này đều ở trong điện của chính mình, bọn họ đều đã phái người đến bảo vệ, mấy vị này lại ỷ vào thân phận có chút đặc biệt mà cùng tới khiến bọn hắn cũng chỉ kịp mang người ngăn lại ở đây. Cũng may là còn ngăn lại được, cánh cửa này đủ để ngăn lại ánh mắt của bọn họ.
Thế nhưng nhiệm vụ của hai người là bảo vệ cho sự an toàn của mấy vị này, lúc này tuy rằng nóng lòng, lo lắng cho sự an nguy của Trầm Sát vô cùng, họ cũng không dám tùy tiện tiến vào.
“Ưng Vệ đại nhân, Nguyệt Vệ đại nhân!”
Có thị vệ vội vàng xông qua.
Ưng và Nguyệt nhìn nhau một cái, trong lòng có dự cảm không ổn.
“Chuyện gì?”
Thị vệ đó vừa xông qua, vẻ mặt sốt ruột vô cùng, thế nhưng vẫn nhìn về phía Đông Thời Ngọc và Bắc Phù Dung một cái.
“Nói thẳng đi, Ngọc Thái tử, Đại công chúa cùng Tần cô nương đều không phải người ngoài.” Lúc này, Nguyệt Vệ liền bán cho mấy người này một chút lòng tốt.
“Vâng! Hai vị đại nhân, không xong rồi, Uyển Thái Chi các nàng đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trợn lên, cả người cứng ngắc không thể động đậy!”
“Cái gì?” Ưng và Nguyệt kinh hãi.
Ánh mắt Đông Thời Ngọc khẽ lóe lên, liền hỏi lại, “Uyển Thái Chi cô nương là con gái của thủ phủ Đông Thanh chúng ta?”
Tuy rằng hiện giờ nói điều nói có chút khó xử, thế nhưng Nguyệt vẫn thản nhiên gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“Đã là con dân của Đông Thanh ta, vậy thì Thời Ngọc phải qua xem xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ lại nhìn Ưng và Nguyệt một cái, nghiến răng nói, “Trừ Uyển cô nương ra, Diêu cô nương, và cả Kỳ cô nương đều có triệu chứng như vậy. Tuyết Vệ đã sớm qua rồi, cũng đã mời thần ý, thế nhưng thần y cũng bó tay với những tình huống như vậy.”
Nếu như đến thần y còn bó tay, vậy thì không phải bệnh hay độc bình thường.
Ưng và Nguyệt đều nghiêm mặt lại, “Đi, chúng ta cùng đi xem xem!”
Nếu ba vị này chắc chắn là sẽ không quay lại nghỉ ngơi, lại không thể để bọn họ ở đây, vậy thì chỉ có thể cùng đi.
Ba người Đông Thời Ngọc cũng chẳng có ý kiến gì, vội vã theo chân Ưng và Nguyệt tới nơi ở của khách ở Nhất Trùng điện xem xét.
Đám người Uyển Thái Chi và Đào Thủy Nhi vốn là tạm thời ở lại Nhất Trùng điện, mà mấy vị mỹ nữ khác cũng tới tham gia tuyển phi cũng được sắp xếp ở chỗ các nàng. Hiện giờ mấy người đều xảy ra chuyện khiến Nhất Trùng điện vốn thanh nhàn đều bị bao phủ bởi một bầu không khí căng thẳng và hoảng sợ. Sau khi bọn họ tới nơi, thậm chí còn có thị nữ khẽ thở phào, hai chân dường như nhũn cả ra.
“Ưng, Nguyệt!” Tuyết Vệ vừa nhìn thấy bọn họ qua, lòng cũng nhẹ nhõm hơn chút.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không phải độc, là chú, chú thuật.” Tuyết Vệ nhỏ giọng nói với bọn họ, “Đây là kết luận mà thần y chẩn ra, chú thuật Tây Cương.”
“Đáng chết, sao trong Cửu Tiêu điện còn có người Tây Cương?”
“Nghĩ lại thì hôm nay cũng nhiều người, có lẽ là trà trộn vào.” Sắc mặt Nguyệt cũng tệ vô cùng, “Đám người Tây Trường Ly vẫn chưa từng rời khỏi Phá Vực.”
“Ngươi nghi là hắn?” Ưng nghiến răng.
Tây Trường Ly, cũng rất có thể, hôm nay Cửu Tiêu điện giới nghiêm, thế nhưng dựa vào năng lực của hắn thật sự có thể trà trộn vào cũng không có gì đáng lạ. Thế nhưng xuống tay với mấy mỹ nữ này, rốt cục là tại sao chứ? Hắn ta muốn làm gì?
“Nguyệt Vệ, Ưng Vệ, không được rồi, chú thuật thì ta không có cách giải được.” Thần y bước nhanh tới chỗ bọn họ, thần tình ngưng trọng, “Mời Lâu cô nương đi.”
Tuy rằng mấy vị này thân phận không phải cao lắm, thế nhưng họ cùng chết ở Cửu Tiêu Điện, sự tình cũng không thể dễ dàng mà áp xuống như vậy được.
Ưng và Nguyệt nhìn nhau một cái.
“Nguyệt Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân, không xong rồi!”
Lại có thị vệ vội vàng xông tới.
Lại là không xong rồi, lại là không xong rồi, Tối nay đúng là không thể để họ yên bình khắc nào mà!
“Nói.”
“Dược điện của thần y có người lẻn vào, một dược đồng đã mất tích! Đã bị trộm mất Mê Hồn hoa!”
Thị vệ kia vừa thấp giọng nói xong câu này, Ưng mới nhận ra, đây là đội trưởng thị vệ ở Dược điện! Hắn nắm chặt lấy cổ áo thị vệ kia, “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói sao?”
Mê Hồn hoa bị mất, Mê Hồn hoa! Bọn họ đã phí bao nhiều sức lực, chịu bao nhiêu khổ sở mới có được Mê Hồn hoa, vậy mà lại nói với họ Mê Hồn hoa đã bị người trộm mất!
“Thần y!” Ưng quay đầu lại, lửa giận dâng cao nhìn chằm chằm thần y, “Dược điện có nội gián trà trộn vào từ lúc nào vậy?”
Lúc này, dược đồng bị mất tích, mất tích gì chứ, rõ ràng là nội gián mà! Vừa nghĩ tới việc Dược điện có nội gián, bọn họ đều toát mồ hôi lạnh. Nếu như thuốc trị thương của bọn họ bị đổi thành thuốc độc…
“Không, không thể nào, Mê Hồn hoa là do ta tự mình cất, dược đồng cũng không thể biết được là cất ở đâu, vả lại, các cơ quan của Dược điện cũng không thể dễ bị xông vào tới vậy.” Thần y gấp gáp giẫm chân tại chỗ. Không thể, không thể được, Mê Hồn hoa mười năm mới nở một lần, nếu thật sự bị trộm, vậy thì sao có thể chế giải dược cho Đế quân chứ?
Bọn chúng là ngắm trúng đêm này để ra tay, đêm này, tất cả thị vệ ở Cửu Tiêu điện đều phải làm việc nhiều hơn, bởi khách tới quá nhiều, bọn họ phải bảo vệ cho thật tốt.
Ai mà nghĩ, phía khách mời xayra chuyện, Dược điện cũng xảy ra chuyện, mà ngay cả Đế quân cũng xảy ra chuyện nữa.
“Nguyệt Vệ đại nhân, Ưng Vệ đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu như có chỗ cần bổn Điện hạ, hai vị cứ việc mở lời.” Đông Thời Ngọc bước qua, hắn vừa đi xem Uyển Thái Chi, lại không hề ở lại đây để nghe bọn họ nói chuyện.
Bắc Phù Dung và Tần Vũ Tâm đều không phải kẻ ngốc, sớm đã tránh xa một chút, lúc nhìn thấy Đông Thời Ngọc bước qua, hai người mới lại gần, “Hai vị đại nhân, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ việc mở lời.”
Nguyệt và Ưng đều nhìn nhau một cái, có chuyện gì cần giúp đỡ sao? Không có, không có, đừng loạn thêm là được rồi! Mấy vị mỹ nữ này cần được giải chú, cần đến Lâu Thất, thế nhưng Mê Hồn hoa thì phải tìm lại ngay lập tức.
“Nguyệt, ta lập tức mang người đuổi theo.” Ưng nói xong liền bước nhanh định rời đi, lại có một thị vệ chạy qua, “Ưng đại nhân, trong Dược điện có để lại thứ này.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!